Chương 488: Có chút bành trướng (2)

Lâu đài, cây cố trước vườn càng có thêm linh tính. Đường Vũ nhìn thấy những cây non xanh tươi đang trồi lên, giống như những quả khinh khí cầu.

" Không biết có thể sản sinh ra Tinh Linh hệ mộc không nhỉ...."

Sau đó, anh lắc đầu, muốn Tinh Linh sản sinh, phải mất cả trăm năm, cho dù khu vườn này có Nguyên Khí tẩm bổ, càng tượng trưng cho cốt lõi của lãnh địa có hàng nghìn người dần tín niệm vào anh. Khả năng sản sinh ra Tinh Linh là rất cao, nhưng phải mất trăm năm sau...

Đường Vũ tự tin mình vẫn đẹp trai, nhưng có lẽ cháu chắt của anh có thể chơi những trò chơi dân gian và những Tinh Linh sản sinh có thể thành lập một đội bóng đá.

Lắc đầu và bỏ qua những ý tưởng không có đáng tin cậy đó.

" Sử dụng ngọn núi phía sau lâu đài làm vật trung gian, " Quyến" đã bị lừa gạt thành công....Chuyển tới nơi này, theo nó nói, tốc độ phục hồi so với ở núi Không An nhanh hơn rất nhiều."

Đường Vũ suy nghĩ, phía sau lâu đài có mấy ngọn núi trải dài, nhưng chúng không có lớn và cũng không có tên...Từ bối cảnh lịch sử không thể nào so sánh với núi Không An, nhưng lại thích làm nơi cư trú của Tinh Linh, khả năng duy nhất bởi vì lãnh địa.

Phần lớn núi ở phía sau, đã bị bao trùm bởi lãnh địa. Bởi vì nguyên nhân như thế, khiến cho vùng đất ở phía sau trải qua một số thay đổi nào đó mà anh không hề biết.

Hiện giờ lãnh địa nhân tài đông đúc.

Những ngày này, với nỗ lực chung của nhiều nhà ngôn ngữ học, hầu hết các tài liệu được tìm thấy ở trạm dịch vũ đã được giải mã...Một số văn bản đã có tài liệu rune để đối chiếu, cho nên việc giải mã rất nhanh, liền có những chuyên gia từ góc độ của văn bản có thể suy đoán lịch sử của Kỷ Nguyên thứ ba.

Trong số những chiến lợi phẩm mà Đường Vũ tìm thấy, một ít công thức viết bằng ngôn ngữ chung của Kỷ Nguyên thứ ba, cuối cùng cũng hiểu được.

Anh chọn lọc ra ở hàng đống thông tin trong đó.

Hiện tại, Đường Vũ không có hứng thú với những công thức không có tác dụng với Siêu Phàm. Để ở trên bàn hai cái công thức.

“Cự Long Chi Ác” cùng “Tấn Tiệp Chi Nha”.

Tác dụng của chúng rất đơn giản. Trong thời gian ngắn, có thể tăng lên sức mạnh và tốc độ của người sử dụng, nhưng đối với sự tồn tại của Siêu Phàm mà nói, bất kì một chút cải thiện nhỏ nào cũng không hề dễ dàng. Huống chi biên độ tăng lên của hai loại thuốc này cũng không hề nhỏ. Nếu dùng ở trong chiến đấu, nó đóng vai trò quan trọng không nhỏ.

Tuy nhiên, từ những tài liệu được giải mã này, Đường Vũ biết được không ít dược liệu và khoáng vật mà trước đây anh chưa từng nghe qua.

“Không U Thảo” : Trực tiếp nuốt vào có thể đề cao sự tương tác của hệ không gian, càng có thể chế tạo ra thuốc tương ứng....Chỉ tiếc anh không thể nào tìm ra công thức loại thuốc này.

“Dị Thực Mộc Tâm”: Có thể cải thiện rất nhiều về thân thể trên phạm vi lơn, thậm chí có thể tái sinh những các chi bị chém đứt....Chỉ những thực vật biến dị khoảng 500 trở lên mới có tác dụng như thế.

"Hoa nguyệt quế": Cải thiện đáng kể lực lượng tinh thần, có thể điều trị hầu hết các triệu chứng có liên quan đến lực lượng tinh thần.

Đủ loại bảo vật khiến cho Đường Vũ phát thèm.

Nhưng mà nghe chưa từng nghe nói qua!

Chỉ có thể suy đoán, trái đất vẫn đang trong giai đoạn khôi phục Nguyên Khí, những dược liệu trên có tác dụng thần kỳ vẫn đang còn phát triển.

" Có lẽ ở trong dãy núi Thục Cảnh vẫn còn tồn tại, nhưng con rối ác mộng không thể nào dùng con mắt tinh tường. Cho dù anh có nhớ hình dạng của những dược liệu này thì cũng khó lòng phát hiện được. Trừ khi anh tự mình đi một chuyến đến dãy núi Thục Cảnh..."

Suy nghĩ một chút, Đường Vũ quyết định đi theo nguyện vọng ở trong lòng, không đi.

Muốn đi, phải đợi anh đột phá Siêu Phàm, có thực lực đầy đủ mới dám đi chứ.

......

Anh sẽ cố gắng thu thập từ các trạm dịch vụ và đưa nó vào trong thư viện lâu đài xếp theo từng hạng mục.

Một số cuốn sách cũ nạt, Đường Vũ đã cho người chế tác lại, thậm chí anh còn nhập hết vào trong cơ sở của thư viện để đề phòng chúng bị thất lạc.

Đường Vũ trở về cuộc sống hàng ngày, sáng sớm liền bắt đầu tu luyện. Lần này, anh đã tu luyện đủ 10 tiếng, trực tiếp cảm giác được Nguyên Khí mình đã hấp thu đã bão hòa, hiệu quả tu luyện cũng giảm đi đáng kể. Đường Vũ mới dừng lại một ngày tu luyện.

Con mặt tinh tường liếc nhìn tiến độ tu luyện của chính mình, cấp 13 đạt 43,93%, mới chỉ có một nửa, Siêu Phàm cách càng ngày càng gần.

Trong cơ thể, lốc xoáy khổng lồ bắt đầu hóa thành chất lỏng, nhỏ giọt xuống như mưa, hình thành một hồ bơi cạn.

Khi cơn lốc hoàn toàn hóa lỏng và tạo thành một biển khí, đã thành công trở thành Đại Viên Mãn và có thể xung kích Siêu Phàm.

Nguyên Lực hóa lỏng, càng thêm cao cấp, Nguyên Lực cứ nồng đậm thêm một chút, mỗi lần điều động có thể cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc, tràn ngập khắp cơ thể, giống như một đấm tung ra có thể đánh sập nửa tòa thành.

Đó là thời kì thực lực tăng lên với tốc độ cao, khoảng cách thực lực giữa cấp 13 và Đại Viên Mãn rất lớn, thậm chí còn không nhỏ hơn khoảng cách giữa cấp 10 và cấp 13.

Nói một cách phổ biến, Đường Vũ bành trướng.

Phải mất rất nhiều năng lượng mới kìm được dục vọng phá hoại của mình.

Đặc biệt ở trong khu vườn đã sản sinh ra một chút sinh mệnh có trí tuệ, anh phải đi một chuyến tới không gian tinh thần, bật chế độ vô tận, anh bị bao phủ trong làn sóng ma thú, tấn công một cách điên cuồng mới thoát khỏi cỗ bành trướng lạnh lung kia.

Thực lực vẫn còn chưa đủ!