Chương 469: May mắn (1)

Thâm Lam vẫn là cảnh tượng ánh sáng rực rỡ.

Giống như ma thần và sấm sét giống như thảm họa ngày tận thế đều đã biến mất không còn thấy gì nữa.

Tất cả giống như vừa trải qua mấy đời.

Chỉ có bên ngoài thành phố, giống như bị bão cấp 17 càn quét qua, chỉ để lại trên mặt đất một đống hỗn độn.

Bức tường thành cao khoảng ba mươi mét, trở thành nơi phòng thủ tốt nhất, ngăn chặn lại sóng xung kích va chạm, khiến cho các tòa nhà ở bên trong thành phố không bị ảnh hưởng gì.

Ngôn Đỉnh Thiên đứng trên bức tường thành, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn những người thức tỉnh vẫn còn chưa hoàn hồn trở lại, khoát tay tỏ vẻ đây đều là những gì nên làm, kẻ địch mạnh mẽ chả đáng nói tới.

Người thức tỉnh ở bên dưới không có phản ứng.

Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ban đầu, toàn là khí tức khiến cho người ta không hít thở được, về sau là ánh sao chói lọi và sấm sét giống như tiên nhân độ kiếp.

Tuy nhiên, trước sau gì cũng chỉ trong khoảng 10 cho tới 20 giây, bọn họ....Thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

Không thể trông cậy một nhóm người thức tỉnh trung bình ở cấp 6 và cấp 7, làm thế nào có thể nhìn thấy động tác của Siêu Phàm....Những người có thực lực thấp hơn đều sẽ bị dọa cho sợ hay là bị dọa cho ngất đi.

Hơn hai phút sau, Thuyền Bay đã quay trở lại.

Bảy chiếc Thuyền Bay tụ tập cùng một chỗ, càng thêm rung động, những người thức tỉnh lâu như vậy vẫn còn chưa có hoàn hồn và những người sống sót bình thường bước ra khỏi hầm trú ẩn. Nhìn thấy hạm đội này, không biết là ai đã lên tiếng reo hò trước. Trong lúc nhất thời, tiếng hò hét vang vọng khắp nơi trú ẩn Thâm Lam.

Khi Đường Vũ xuống Thuyền Bay, trong lòng của anh cũng có chút xúc động... Anh ta vẫy tay và gật đầu, giống như những người sống sót chào hỏi.

Lại bất thình lình nhìn thấy lão Ngôn đang ngồi xổm ở góc tường thành, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ và ủy khuất.

Chuyện gì xảy ra?

......

" Một viên đá không gian, dựa vào vô số tài liệu quý hiếm, được khắc ba cái chữ rune cấp Đại Sư, hai mươi bảy cái chữ rune cấp cao, 140 chữ rune cấp trung bình, 1449 cái rune sơ cấp để tạo thành một trận rune hoàn chỉnh....

Phải dùng lượng lớn máu người để làm chất xúc tác, lại thông qua phương pháp đặc biệt mới có thể mở ra thông đạo không gian....Hơn nữa, thông đạo này vẫn còn có tính hạn chế, cho dù người hay vật , muốn đi xuyên qua, năng lượng càng cao thì thông đạo sẽ càng thêm chấn động nghiêm trọng. Nếu mạnh mẽ xuyên quá có thể dẫn tới nguy cơ sụp đổ thông đạo..."

Đường Vũ suy nghĩ.

Dị tộc và Ma Thú không ở cùng một thế giới, mà muốn mở ra thông đạo không gian không biết phải trả cái giá lớn như thế nào.

Vết nứt vực sâu tựa như có mặt ở khắp mọi nơi, Ma Thú cũng vô cùng nhiều.

Mà không gian của đám Dị Tộc chỉ là một khối đá không gian, chính là được cấu tạo từ vô số Liệt Không Kết Tinh hợp thành.

Nói cách khác, Liệt Không Kết Tinh chỉ là một mảnh vỡ trong đó.

Những tài liệu quý hiếm khác trong đó cũng có, Đường Vũ tự nhận mình là người am hiểu rất nhiều, nhưng có một số thứ không cách nào nhận ra.

" Vấn đề này cũng tốt, Dị Tộc hẳn là trước tiên đem tài liệu và một số thành viên có thực lực tương đối yếu trong bộ tộc đi đến Trái Đất....Hoặc là tìm kiếm vật liệu ở trên Trái Đất, hiện tại bọn họ không có tài liệu để xây dựng thông đạo không gian và các thành viên trong bộ tộc gần như chết hết. Trong khoảng thời gian này cũng không nổi lên sóng gió bao nhiêu...

Chỉ là Trái Đất.... Khởi Nguyên Tinh, có trên trăm Dị Tộc, một Dị Tộc có khoảng 10 tên Siêu Phàm, nếu tính toán qua thì có khoảng hơn 1000 tên Siêu Phàm. Thời gian cứ trôi qua như vậy, rào cản của thế giới này suy yếu, thông đạo không giao sẽ không ngừng được gia cố. Siêu Phàm đến Trái Đất sẽ ngày càng nhiều, thậm chí là Siêu Phàm giai đoạn hai, giai đoạn ba.

Nghĩ kĩ lại, cảm thấy quá đáng sợ.

Lần này, hai bộ tộc liên thủ tới tấn công, nếu không phải anh có được át chủ bài mà kẻ địch không biết, khiến cho mất cảnh giác, đánh trở tay không kịp, nhiều nhất...Anh cũng chỉ có thể đánh lui bọn hắn. Một khi bị hàng chục Siêu Phàm nhắm tới, thì...Vô cùng rắc rối.

" Hơn nữa, dựa theo thông tin trước mắt có thể hiểu được, đám Dị Tộc này dựa theo sự chỉ huy của Chúa Tể và thực lực của tên này mạnh tới nỗi không có cách nào tưởng tượng được. Đám Dị Tộc này được xem như là đầy tớ tới đây làm theo nhiệm vụ?"

Đường Vũ chỉ có thể làm ra suy đoán như vậy, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy kẻ địch vô cùng mạnh mẽ.

Trước kia không biết gì cả, lãnh địa thăng cấp lên cấp ba, Đường Vũ cảm thấy đã thấy ổn, làn sóng Ma Thú cấp ba cũng không làm gì được....Kể cả những nơi trú ẩn bây giờ, cũng không có cảm giác được nguy cơ, bọn họ không biết gì về đám Dị Tộc, nguy cơ lớn nhất mà bọn họ gặp phải đó chính là bịn Ma Thú cấp tai nạn tấn công.

Nhưng càng biết nhiều thứ càng phát hiện, đám Dị Tộc có được lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

Nhân loại có thể tồn tại được cho tới nay, một mặt có liên quan đến rào cản của thế giời, cho nên đối với đám Dị Tộc có tính hạn chế...Nhưng Đường Vũ cảm thấy, chắc chắn có điều gì đó mà anh chưa có biết.

Lắc đầu, cất giữ đá không gian và các vật liệu khác.

Đường Vũ không nghĩ nhiều nữa, đêm nay anh rất mệt mỏi, thần kinh căng thẳng, anh đã lâu không có ngủ, nhưng hôm nay đã thay quần áo ngã xuống giường liền ngủ say.

......

Trên bầu trời xanh, vô số cảnh đẹp như tranh vẽ phản chiếu lại.

Theo tầm mắt có thể thấy được, cây cối xanh tươi, mỗi cái cây đều có thể sánh ngang với tòa nhà cao hai mươi tầng, to lớn không gì sánh được, cành cây lan tràn ra ngoài, phía trên lá giống như thủy tinh đồng dạng ở trên phiến lá, nếu nhìn kĩ có thể ở bên trên đó được xây dựng những ngôi nhà gỗ vô cùng tinh xảo.

Xa xa không có điểm cuối, mặt hồ trơn bóng như gương.

Chim thú bay táng loạn, giống như cảnh tượng của thần tiên.

Hình ảnh kéo dài vô tận.

Đường Vũ nhìn thấy ngọn núi xuyên qua bầu trời, nhìn thấy thành phố lơ lửng trên không trung, xuyên thấu hình ảnh phản chiếu của bầu trời, có thể nhìn thấy vô số thế giới.

Nhưng không biết từ lúc nào, hình ảnh phản chiếu trên bầu trời đó bị nhuộm một màu đỏ chói mắt, rồi sau đó biến mất từng cái một.

Cây cổ thụ khô héo, núi thiêng sụp đổ, thành phố lơ lửng rơi xuống.

Đường Vũ tỉnh lại.

Mí mắt từ từ mở ra.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ kính trong suốt chiếu lên giường ngủ.

Khi tỉnh dậy, anh cảm thấy vô cùng sảng khoái và dễ chịu hơn bao giờ hết.

" Kì lạ...Giống như nằm mơ, thấy một thế giới vô cùng tráng lệ...Mình không thể nào nhớ được."

Lắc đầu, Đường Vũ đứng thẳng dậy, khoanh chân ngồi trên giường, chống cằm suy nghĩ.

Quyết định đánh răng rửa mặt trước, sau đó ăn cơm, sau đó tu luyện.

Nhất định phải tu luyện bù đêm qua mới được.

Chơi cũng nhiều quá rồi.

......

Hai chén cơm Tinh Ngọc vào trong bụng, Đường Vũ đẩy cửa phòng tu luyện số hai ra.

Nguyên Khí như tơ sương tràn ngập, cả người như được ngâm mình trong làn nước suối mát lạnh nhất, sảng khoái vô cùng.

Tu luyện vốn là một việc làm cho người ta dễ chịu, Nguyên Khí luân chuyển khắp cơ thể, mỗi một tế bào được nuôi dưỡng, có công dụng giải tỏa mệt mỏi, bồi bổ cơ thể, cơ bắp được thư giãn v...v.

Đường Vũ lựa chọn tư thế con gấu lười để tu luyện...Chuyện này cũng không có yêu cầu cứng nhắc, chỉ cần hấp thu Nguyên Khí ở bên ngoài và điều khiển Nguyên Lực ở bên trong, cho dù đứng, ngồi, nằm, hay đủ kiểu phương pháp tu luyện khác nhau cũng không có bị ảnh hưởng.

Hô ~ hút ~

Nguyên Khí tiến vào trong cơ thể và lưu chuyển toàn thân, luyện hóa từng chút một.

Đường Vũ giật mình.

"Tốc độ luyện hóa, giống như... Nhanh hơn nhiều? ”

Anh cũng không biết có phải là ảo giác hay không, anh tiếp tục hấp thu luyện hóa Nguyên Khí. Một lát sau, hai mắt anh mở ra, " Tốc độ hấp thu và luyện hóa càng ngày càng nhanh, khi Nguyên Lực vận chuyển, so với bình thường càng thuận lợi hơn rất nhiều...Giống như, tư chất được cải thiện, biên độ cũng không nhỏ và hiệu suất tu luyện của mình tăng ít nhất 20%."

Nhưng điều này không khoa học!

Tư chất không có khả năng vô duyên vô cớ cải thiện, hơn nữa anh cũng không có làm cái gì. Sáng sớm hôm qua cũng luyện tập như hàng ngày.

Tuy cảm giác sáng nay sau khi ngủ dậy, trạng thái hoàn toàn chính xác vô cùng tốt.

"Trạng thái?"

Đường Vũ sờ cằm có chút suy nghĩ.

......