Chương 442: Đến từ Thâm Lam

" Ông chủ Đường, mời ngồi."

Ánh mắt của Lục Trường Hoành mười phần tự nhiên quét qua Đường Vũ và những người khác một cách tự nhiên, ông ây liền mười Đường Vũ ngồi xuống với một nụ cười.

Nancy, Hôi Nhận đều theo anh ngồi ở bàn chính, đội hộ vệ và những người tùy tung khác ngồi ở bàn khác...Những ông chủ lớn như Lục Trường Hoành cũng mang theo không ít người tủy tùng đi cùng.

Đồ ăn lên rất nhanh, đều là những món ngon được chế biến tinh xảo, với những nguyên liệu nấu ăn từ thú biến dị với cấp bậc không có thấp.

Đường Vũ nghe nói ở Sơn Hải Các, một bàn thức ăn ở mức cơ bản nhất cũng có giá hơn một nghìn Nguyên Tinh, đắt hơn xíu nữa thì phải hàng nghìn, hàng chục nghìn cũng không phải không có. Nếu đổi thành giá cả trước tận thế, đó chính là thực đơn với giá trên trời, mỗi bàn có giá ít nhất khoảng vài triệu.

Không nói đến những người sống sót bình thường, ngay cả một số người thức tỉnh lẫn vào có chút không tệ, cũng không thể nào tin được mình liều mạng sống mấy tháng nay làm việc vất vả, cũng không đủ người ta ăn một bữa cơm.

Đường Vũ đầu tiên dùng con mắt tinh tường nhìn lướt qua, sau đó cắn vài miếng, cảm thấy hương vị cũng không có tệ.

Không hổ là đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng càng cảm thấy Sơn Hải Các lòng dạ ác độc.

Không có nhà hàng nào ở trong lãnh địa của anh dám tính giá cao như vậy, chẳng phải nói một tuần lương của lão Ngôn cũng không thể nào ăn nổi sao.

Những người khác trên bàn chỉ cắn vài cái tượng trung, hơn nữa còn đang tấn công từ bên cạnh, đang cố gắng tìm hiểu chi tiết về Đường Vũ.

Đường Vũ biết rõ, nếu lộ ra vẻ sợ hãi, nếu thực lực không đủ mạnh mẽ, những người này sẽ vồ lấy anh ta giống như những con cá sấu, đánh cắp mọi thứ từ trạm trung chuyển, trang bị rune, v...v.

Nhưng anh không muốn lãng phí thời gian ở trên bàn ăn, lập tức nói:" Không biết mấy ông chủ lớn mời tới lần này, không biết có chuyện gì quan trọng?"

Ánh mắt mấy người đối diện xẹt qua khi nghe thấy lời nói, không biết có phải là người thanh niên vẫn còn trẻ tuổi hay là không thể nào kiềm chế được tính tình.

Sau khi nhìn nhau, vẫn là Lục Trường Hoành mở miệng:

" Ông chủ Đường là người nói chuyện vô cùng sảng khoái, Lưu gia tôi đây cũng sẽ không nói vòng vo nữa." Anh ta dừng lại một chút rồi nói, " Lần này mời ông chủ Đường tới nơi này, kì thật là muốn hợp tác cùng nhau kiếm tiền."

"Ồ? Hợp tác. ”

" Tôi nghĩ những trang bị của ông chủ Đường có chất lượng rất cao, nhưng sản lượng lại không tốt lắm, không thể nào thỏa mãn nhu cầu của thị trường khổng lồ. Lục gia tôi đây có cái đề nghị, không bằng ông chủ Đường bán bản vẽ trang bị cho Bắc Đình, giá cả thì tùy ông chủ Đường quyết định. Tôi tin với thực lực của căn cứ Bắc Đình chúng tôi, sẽ không làm ông chủ Đường đây thất vọng, như thế ông chủ Đường có thể kiếm được tiền và những người thức tỉnh Bắc Đình cũng sẽ không bởi vì thiếu hàng mà không thể nào mua được trang bị."

Đường Vũ nội tâm cười ha ha.

Vừa rồi còn tự xưng là tổng giám đốc của công ty trang bị, nhưng bây giờ lại đổi thành căn cứ thành phố Bắc Đình.

Mặt không chút nào thay đổi, anh cười khúc khích nói: " Không quan trọng, năng lực sản xuất không đủ, chỉ cần cải thiện nó. Tôi tin rằng khi dây chuyền sản xuất của chúng tôi được mở rộng, sẽ không làm những người thức tỉnh ở Bắc Đình thất vọng."

Nụ cười Lục Trường Hoành có chút thu liễm, nhưng cũng không có quá ngạc nhiên, ngược lại nói, " Không bằng như vậy, tôi và mấy ông chủ ở nơi này có thể mua hàng từ ông chủ Đường theo lô. Sau đó, bán qua kênh của chúng tôi, tại Bắc Đình chúng tôi có rất nhiều thị trường, giá hàng hóa được bán thông qua các kênh của chúng tôi có thể tăng ít nhất 50%."

Ông vẫn mỉm cười, nhưng ít nhiều mang theo một số ý nghĩa nguy hiểm.

Mấy người Khang Giai Minh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

Rõ ràng muốn nhúng tay vào kinh doanh trang bị, y dược. Hơn nữa bọn họ những người đứng đầu ở Bắc Đình, liên quan tới lợi ích của nhau, nhất định phải chia sẻ.

Nếu không phải bên trong tình báo, thuộc hạ của ông chủ Đường rất có thể tồn tại cấp cao thủ, loại chiến hạm lơ lửng kia cũng làm cho bọn họ có chút kiêng kỵ, có lẽ bọn họ sẽ dùng thủ đoạn trực tiếp hơn.

Nhưng lúc này trong lời nói, đã ẩn giấu sự uy hiếp.

Đường Vũ dường như không có để ý, anh gắp một miếng thịt đùi rán của một con thú biến dị bỏ vào chén của Nancy, vẻ mặt của Nancy chăm chú nhìn chằm chằm chiếc đũa ở trong tay, cho vào gắp một cái, thành công đem thịt đùi bỏ vào trong miệng.

Nụ cười của Lục Trường Hoành thu liễm lại, chén rượu ở trong tay buông xuống.

Liền nghe Đường Vũ nói: " Thứ nhất chúng tôi cũng không thiếu khách hàng, thứ hai, chúng tôi cũng không có ý định bán giá cao, dù sao Thâm Lam chúng tôi vẫn luôn nghĩ đến những người thức tỉnh bình thường, giá cả rẻ hơn một chút, người thức tỉnh có thể mua thêm một loại vũ khí. Ở trong hoàn cảnh tự nhiên sẽ gia tăng tỉ lệ sống sót và không phải lúc nào chúng tôi chỉ tập trung vào những lợi ích nhỏ ở trong tay. Nếu chúng ta đã đứng ở vị trí cao, chúng ta phải hiểu được lợi ích của nhân loại và vượt qua những trở ngài trong làn sóng thời đại đầy khó khăn này..."

Những lời phù phiếm của Đường Vũ.

Làm cho trên mặt của Lục Trường Hoành dần dần hiện ra vẻ tức giận.

Vừa định mở miệng, lại đột nhiên dừng lại.

Hai chữ ở trong đầu không ngừng quay cuồng.

Thâm Lam!

Bản thân là cao tầng của Bắc Đình, Lục Trường Hoành có tư cách hiểu rõ thông tin từ các nơi trú ẩn ở bên ngoài vòng tròn phòng thủ và với tư cách là ông chủ của công ty trang bị, tiêu điểm chú ý cũng thường là trang bị rune.

Nơi trú ẩn Thâm Lam, với công nghệ sản xuất trang bị khác xa với nơi trú ẩn thông thường, từ lâu đã trở thành tâm điểm chú ý của anh.

Anh có ý định thu hoạch trang bị rune của Thâm Lam, lại khổ vì khoảng cách quá xa. Nếu như khoảng cách quá xa, liền xem như anh, cũng không có biện pháp nào phái người đi tới đi lui từ Bắc Đình tới Thâm Lam, tám chín phần mười nhiệm vụ sẽ không hoàn thành trong chuyến đi.

Bởi vì như thế, ngay từ đầu, anh cũng chưa liên kết danh tính của Đường Vũ và những người khác với những người Thâm Lam có quan hệ với nhau.

Chỉ phóng đoán rằng, đó chỉ là một nơi trú ẩn ở phía Bắc.

Một bên ở phía Nam, một bên ở phía Bắc, cho dù việc trao đổi thông tin còn rất hạn chế, huống chi là tự mình lui tới. Chỉ có thần hộ mệnh ở Bắc Đình có thể làm được điểm này, việc này Lục Trường Hoành không có tư cách để phân công.

Những lời định mở miệng nói ra, tất cả đều bị bóp nghẹn ở trong cổ họng.

Trong tình báo, đã chứng minh Thâm Lam có Siêu Phàm!

Nói không chừng chính là ông chủ Đường đang ngồi ngay trước mặt, nhìn trông vô hại với con người!

Giai đoạn thức tỉnh Đại Viên Mãn cũng chỉ là lực lượng cấp chiến thuật, tuy mạnh, nhưng cũng không đủ để sợ hãi. Nhưng Siêu Phàm, đã là lực lượng cấp chiến lực, đã cất cánh lên một cấp độ khác.

Lục Trường Hoành đã chứng kiến sự mạnh mẽ của Siêu Phàm.

Lại nhìn Đường Vũ đang cười, dường như trong nháy mắt hắn ta đã trở thành một con ác thú đáng sợ.

Chỉ một câu chửi thề không ngừng vang vọng ở trong đầu anh ta.

Mấy người khác đối với hai chữ " Thâm Lam" cũng không quá nhạy cảm, không ít người sắc mặt còn dần dần chuyển từ mây mù sang giông bão.

Lúc này, ở bàn bên cạnh, Lục Trường Hoành cũng chưa có giới thiệu, cho tới nay cũng không có nói qua lời nào, giống như chỉ là một người đàn ông trung niên tùy tùng đi theo, bỗng nhiên nói, " Nói hay lắm, chúng ta đứng ở chỗ cao, phải dùng tầm nhìn cao để đối đãi với thế giới này vượt qua mọi chông gai trước mắt, mà không phải chỉ ba cái lợi ích cỏn con này và những hành vi này mà tranh cãi.

Lục Trường Hoành và những người khác có vẻ ngượng ngùng nhưng không có ai dám phản bác, chỉ đành cúi đầu giả vờ nghiêm túc xử lí đồ ăn ở trên bàn.

Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài thô kệch đưa tay ra nói: " Tự giới thiệu, tôi tên Diêu Quân, tôi là một người quân nhân, hiện là cục trưởng cục điều tra chống lại ma thú của Bắc Đình..."

Đường Vũ bắt tay đối phương, rất thô ráp.

Đối với cục trưởng chống ma thú, chắc hẳn là một người có quyền lực ở Bắc Đình.

Trong phòng, chỉ có người này để cho anh cảm thấy được một chút nguy hiểm.

Diêu Quân tiếp tục nói, " Tôi cũng chả thích chơi ba cái trò tranh chấp kia, chỉ muốn mua một nhóm trang bị rune cao cấp, cũng có thể cung cấp nguyên liệu khoáng sản với giá chiết khấu, nhưng trang bị muốn ưu tiên cung cấp cho cục điều tra chống ma thú. Không biết ý kiến của ông chủ Đường như thế nào?"