Chương 369: Thực vật đột biến (2)

Trần Hải Bình thở dài.

Trong lúc nói chuyện, cả hai người đi tới chân núi.

Không ít quan chức Bộ Nông Nghiệp đang chờ đợi.

Đường Vũ dựa theo lệ cũ thăm hỏi một phen, sau đó liên đi theo các quan chức Bộ Nông Nghiệp đi tới khu vực trồng lúa.

Đập vào trong mắt chính là cánh đồng lúa chín vàng rực rỡ, gió thổi vi vu, giống như làn sóng vàng nhấp nhô.

Thực vật biến dị, ngoại hình cũng không nhất định phải có sự thay đổi lớn. Lần này, cây lúa xảy ra đột biến, theo Trần Hải Bình nói, phẩm chất của giống lúa có sự thay đổi lớn. Nhưng Đường Vũ liến nhìn qua vẫn không phát hiện ra bóng dáng lúa gạo.

Làm Lãnh Chúa lâu như vậy rồi, bảo trì bình tĩnh lại, anh cũng không có vội vàng hỏi.

Quan chức Bộ Nông Nghiệp không có lề mề, bước qua con đường nhỏ giữa cánh đồng lúa đi thẳng một đoạn.

Liền dừng lại chỉ vào một chỗ nào đó trên cánh đồng lúa.

" Lúa đột biến được Tiểu Trương phát hiện khi anh ấy tuần tra ruộng tình cờ phát hiện. Khu vực này, ba ngày trước cũng tuần tra qua, nhưng anh ấy cũng không thể đảm bảo là giống lúa đột biến này trong vòng ba ngày đột biến hay là lần đầu tuần tra ở ba ngày trước, không cẩn thận bỏ qua."

Quan chức Bộ Nông Nghiệp giọng nói dần trầm xuống.

Đường Vũ nhìn lướt qua.

Không nói gì cả.

Công việc của Bộ Nông Nghiệp ngoài việc gieo hạt giống, thu hoạch khi cây chín, ngày thường chỉ cần tuần tra một lần là tốt.

Công việc dễ dàng, phúc lợi cao, vị trí chủ yếu dành cho những người sống sót tham gia Thâm Lam những ngày đầu, nhưng giờ có vẻ như một số người có thể đã quên đi công việc của mình.

Quyết tâm chấn chính vấn đề này lại của Bộ Nông Nghiệp và tạm thời không suy nghĩ về nó nữa.

Anh đi đến gần và quan sát.

Lúa đột biến cũng không nhiều lắm chỉ có một số gốc.

Đây là thời điểm lúa chín, những cây lúa đột biến này cũng đã chín. Chỉ là so với những ruộng lúa chín vàng xung quanh thì khác hẳn. Nó dài hơn một chút và những hạt thọc không còn màu vàng nữa là màu trắng sáng óng ánh.

Các hạt rất to, tròn trịa có kích thước bằng nắp trai.

Đường Vũ hái xuống mấy viên, cầm trong tay bóp chặt, nhìn xuống bỗng giật mình.

"Đây là..."

Đem cảm giác phát tán ra ngoài, nhìn chăm chú mấy hạt thóc to lớn ở trong tay, anh có thể cảm nhận được sự dao động của Nguyên Lực!

Lại nhìn đến một số ít gạo trắng đột biến cũng có chút phát ra Nguyên Lực dao động yếu ớt.

Hóa ra nó là một loại cây trồng có chứa Nguyên Lực!

Đường Vũ giật mình.

Anh thu thập không ít dược liệu, rất nhiều dược liệu bản than nó đều có hiệu quả đặc biệt.... Chẳng hạn như Tinh Hương Thảo, cho dù không chế tạo thuốc rèn luyện cơ thể, có thể nghiền nát nó ra rồi ngâm trong nước, cũng có thể dùng để rèn luyện cơ thể một cách hiệu quả.

Chẳng hạn như nguyên liệu của lọ thuốc an thần là Ninh Thần Hoa, ngậm trong miệng có thể làm cho người ta đầu óc thanh minh.

Hiệu quả thật sự phi thường.

Loại dược liệu này trước kia anh đặt tên là dược liệu Siêu Phàm. Có thể dùng nó làm nguyên liệu chính để chế tạo ra cấp bậc đan dược, nhưng trên thực tế, loại cây dược liệu này bản thân của nó không có chứa Nguyên Lực!

Chỉ là được Nguyên Khí nuôi dưỡng, cho nên ít nhiều nó sở hữu một chút hiệu quả đặc biệt.

Với sự hiểu biết ngày càng nhiều, Đường Vũ dần chia thực vật làm ba loại: Thực vật bình thường, Thực vật cao cấp ( đại diện cho Tinh Hương Thảo, Ninh Thần Hoa) và Thực vật có chứa Nguyên Lực.

Mấy gốc lúa ở trước mắt này ẩn chứa Nguyên Lực, đó chính là thực vật Nguyên Lực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, quý giá là điều hiển nhiên.

Dã ngoại có chứa Nguyên Lực cực kì ít, gần như không tồn tại và Đường Vũ cũng chưa phát hiện ra.

Chỉ có dãy núi Thục Cảnh, có một loại thực vật có nguồn gốc tương đối rõ ràng, đã từng lưu truyền ở Cảnh Thành, loại trái cây này có thể thức tỉnh năng lực đặc biệt liền thuộc về thực vật Nguyên Lực.

Trái cây thức tỉnh cực kì hiếm, một khi bị hái, bên trong ẩn chứa Nguyên Lực sẽ không ngừng mất đi, năm sáu ngày sau, trái cây thức tỉnh đó sẽ biến thành thực vật cao cấp bình thường.

Anh đã từng thông qua con đường để có được một vài trái cây thức tỉnh, cấy ghép trong vườn thước ở sau thung lũng, để cho cây có thể xuất ra trái cây mới bằng cách sử dụng đất nông nghiệp.

Tuy nhiên, nó đã thất bại.

Đất canh tác hiệu quả cao chỉ có thể đảm bảo cây trồng không sau khi cấy ghép không bị giảm Nguyên Lực, nhưng không thể làm cho cây ăn quả thức tỉnh phát triển trở lại.

" Nhưng cây lúa đột biến thì khác, nếu trong quá trình sinh trưởng đột biến, vậy cho thấy, chất dinh dưỡng của đất nông nghiệp thích hợp cho giống lúa trắng này."

" Hạt gạo ẩn chứa Nguyên Lực, tuy rằng không thể so sánh với trái cây thức tỉnh, sớ lượng của nó nhiều hơn. Một khi có thể trồng với quy mô lớn, giá trị còn hơn cả trái cây thức tỉnh."

Trong nháy mắt suy nghĩ chuyển động.

" Gạo không phải dược liệu, cũng có thể không dùng làm thuốc. Nhưng nếu là lúa gạo đột biến có thể trực tiếp làm nguyên liệu thức ăn?"

Khả năng chắc chắn cao, cầm mấy hạt thóc trong suốt, tròn trịa và đầy đặn. Anh đều có ý nghĩ muốn đem nó bỏ vào trong miệng nếm thử.

" Những cây lúa gạo này nhất định phải được bảo vệ tốt, hơn nữa tìm cách mở rộng quy mô lên!"

Suy nghĩ một chút, Đường Vũ dặn dò Trần Hải Bình đang đứng ở bên cạnh, " Ngày mai, không, đợi lát nữa, cho người tới giám sát, bất kì một gốc cây nào cũng không thể xuất hiện bất kì sai sót!"

Trần Hải Bình đáp lại.

Các quan chức của Bộ Nông Nghiệp lau mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng và liên tục đảm bảo rằng sẽ không có bất kì vấn đề gì xảy ra.

......

Lâu đài, Đường Vũ đem về một phần nhỏ hạt gạo màu trắng sáng.

Sau khi kiểm tra, xác định không có bất kì tác dụng phụ độc hại.

Anh tách vỏ ngoài loại bỏ, hạt thóc càng lộ ra vẻ trong suốt, mùi thơm nhàn nhạt bay vào trong mũi, làm cho người ta bỏ vào trong miệng ngay lập tức.

" Tuy rằng lớn hơn một chút, nhưng nếu có nguồn gốc từ lúa gạo, cũng là một loại hạt gạo, không bằng liền gọi nó là..... Gạo tinh thể đi."

Một nắm gạo tinh thể sau khi trải qua xử lí đơn giản, bỏ vào trong nồi cơm nấu. Rất nhanh, mùi thơm nồng đậm của gạo lan tỏa từ trong bếp ra khắp phòng ăn.

Nancy ở trong lâu đài tu luyện, chỉ cách phòng ăn có hai gian phòng, lần theo mùi thơm, ngẩn ngơ bước vào.