Chương 339: Nghi ngờ cuộc sống trước đây

Ban đầu, Ngôn Đỉnh Thiên không dám nói mình có thể leo lên đến tầng 80 chỉ trong một lần. Hiện tại, sau khi xem buổi phát sóng trực tiếp của Lâm Kình Thiên, ông không còn nghi ngờ gì nữa khi đã có chút hiểu biết nhất định về Tháp thử thách.

Nó thực sự khó khăn đối với người bình thường.

Nhưng bản thân của ông đã là Siêu Phàm! Đã vượt qua giai đoạn thức tỉnh rồi, cho dù cấp độ có bị hạ thấp đi chăng nữa, đối với lực lượng ông đã điều khiển đến mức hoàn mỹ, phán đoán tình huống chiến đấu càng không phải những tên nhóc này có thể so sánh với ông...

Vừa rồi Lâm Kình Thiên vượt tháp, Ngôn Đỉnh Thiên cũng không thể không khen ngợi một câu, biểu hiện cũng không tệ cho lắm.... Chỉ có điều, với góc nhìn của ông vẫn còn có rất nhiều chỗ thiếu sót. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho đối thủ phải dừng bước ở tầng 46.

Ông từng bước đi về phía trước, trên thân tỏa ra một loại khí tràng được gọi là " Cao thủ thật cô đơn" trên người của ông, những người khác ở xung quanh đều ngây ngẩn cả người, đều xì xào suy đoán vị cao thủ này đến từ đâu. Một số người có giác quan nhạy cảm, từ trên người ông già kì quái cảm nhận được mối nguy hiểm chết người.

Bỗng nhiên, Ngôn Đỉnh Thiên đứng ở trước màn hình cảm ứng, hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ cứng đờ giữa không trung.

Phòng nào cũng đều sử dụng hết rồi, ông muốn tiến vào " Tháp thử thách" như thế nào đây?

......

Xấu hổ cũng không có kéo dài lâu, thật may có người thức tỉnh từ trong phòng đi ra, những người khác cũng có giành lấy căn phóng mà là ngược lại nhường cho ông già thử trước.

Những người này thậm chí muốn nhìn một chút, ông già nói ra những lời mạnh mẽ như thế có thật sự là người có thực lực hay không.

Xem thêm vài lần hướng dẫn của những người chơi khác, đối với việc bọn họ vượt qua những tầng tiếp theo cũng hỗ trợ rất nhiều.

......

Ngôn Đỉnh Thiên bước vào hành lang và nhanh chóng tìm thấy căn phòng tường ứng.

Căn phòng rất nhỏ chỉ có vài mét vuông, không có bất kì đồ đạc được bài trí nào, hoàn toàn là một căn phòng trống không cũng không có lộ ra chật chội.

Ông liếc nhìn xung quanh vài lần, nhưng không thể phát hiện ra bất kì bí ẩn gì, cho nên ông nhắm mắt lại, dựa theo những gì Vương Châu đã nói qua và thả lỏng tinh thần của mình.

Chảng bao lâu.

Đông ~ đông!

Một thế giới khổng lồ bao phủ xuống và kết nối với tâm trí của ông, một cỗ lực hút tác động lên tinh thần. Ngôn Đỉnh Thiên cũng không làm ra bất kì phản kháng nào, một giây sau, hai mắt mở ra và phát hiện mình đang ở bên trong một không gian xám xịt.

Không có bầu trời, không có đất đai, ngoại trừ nơi ông đứng ra và xa hơn nữa chỉ là tràn ngập làn sương mù xám xịt.

" Không gian tinh thần rốt cuộc là địa phương nào..."

Không có lập tức bắt đầu thử thách, Ngôn Đỉnh Thiên vung nắm đấm của mình ra và điều khiển Nguyên Lực chảy khắp cơ thể, vẻ mặt tràn đầy khó tin, " Một chút cảm giác hư ảo cũng không có, ngay cả lực trường của Siêu Phàm cũng không thể nào phát hiện ra không ổn chút nào. Thật sự không thể nào tưởng tượng nổi... Thật làm cho người ta không thể tin tưởng được mà!"

Chân giẫm ở trên hư không giống như ở trên mặt đất không có cách nào đi xuống. Ngôn Đỉnh Thiên thử bay lên mà không có bất kì gặp sự cản trở nào.

Ông đi tới trong sương mù xám xịt, chăm chú cảm nhận một hồi lâu, vươn tay ra và đi vào.

Giờ phút này, ông mới cảm nhận được cảm giác không chân thật, cánh tay xuyên vào trong sương mù màu xám, mắt thường có thể nhìn thấy hư ảo mờ mịt. Ngôn Đỉnh Thiên thậm chí cảm giác cơ thể tinh thần không thể nào duy trì trong không gian này nữa, nếu tiếp tục nữa rất có thể trực tiếp bị đá ra bên ngoài.

Ông thu tay lại.

" Nơi này chỉ là một trạm trung chuyển. Mình còn nghe tên béo kia nói còn có " chế độ vô tận", còn có thể hoàn mỹ hiện ra môi trường hoang dã ở bên ngoài. Rốt cuộc là làm như thế nào? Vì sao có thể để người ta sống lại khi chết đi ở trong đó?"

" Ba nước lớn không cách nào làm được, đám pháp sư thích vùi đầu nghiên cứu nhất cũng không cách nào làm được...." Ngôn Đỉnh Thiên rơi vào suy nghĩ thật lâu, " Chẳng lẽ, thật giống như những gì bọn họ nói, người có năng lực xây dựng.... Có thể biến những thứ không thể thành có thể?"

Ông còn muốn tìm hiểu thêm, nhưng suy nghĩ lại, tựa hồ hồi này nói ra những lời hùng hồn, mạnh mẽ. Bên ngoài còn có một đám người đang chờ xem ông vượt Tháp đâu. Nếu như lúc này cho người ta leo cây, khuôn mặt già nua này của ông.... Về sau sẽ không còn mặt mũi nào nữa.

...

Đại sảnh hình tròn.

Lầm Kình Thiên từ bên trong phòng đi ra, ngồi ở trong góc suy nghĩ một chút, Những người khác đang bàn tán sôi nổi đã hơn mười phút trôi qua, trên màn hình phát sóng trực tiếp vẫn chưa có xuất hiện bất kì hình ảnh nào... Chẳng lẽ bọn họ đều bị lừa?

Lúc này, một tiếng bíp vang lên, cảnh tượng Tháp thử thách hiện ra trong mắt của tất cả người thức tỉnh. Những người nào đã từng tham gia, nhìn sơ qua đây là cảnh tượng của tầng 1. Một con ong mật chỉ có thể so sánh với cấp độ 1 sơ kỳ và dần dần hiện ra hình dáng của nó.

" Lâu như vậy mới bắt đầu, chẳng lẽ ông già đó không đi vệ sinh chứ? Nhưng táo bón cũng không có mất hơn mười phút phải không?"

Có người làu bàu và nhìn chăm chú vào màn hình.

Từ tầng 1 đến tầng 10, giống như lúc này Lâm Kình Thiền vừa rồi đã vượt qua nhìn trông có vẻ nhẹ nhõm vô cùng, người đàn ông trung niên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bất kì kẻ địch nào tới gần đều bị ông nhanh chóng giết chết.

Từ tầng 11 đến tầng 20, bóng người trong màn hình vẫn rất thoải mái. Người thức tỉnh xem phát sóng trực tiếp rốt cuộc cũng tin tưởng đây là một cao thủ có thực lực, mà không phải là một tên ngu ngốc nào muốn làm cao thủ cấp Lão Đại, biểu hiện hai mươi tầng đầu tiên cũng không hề thua kém gì Lâm Kình Thiên.

Lâm Kình Thiên ngồi ở một góc suy nghĩ, không biết từ lúc nào đã đứng dậy và đi tới trước màn hình quan sát chiến đấu với vẻ mặt tập trung vô cùng.

Ở tầng 21, sự chênh lệch bắt đầu xuất hiện.... Bởi vì không phải lúc nào hình ảnh của người đàn ông trung niên kia cũng đứng yên một chỗ, do liên tục thay đổi vị trí qua những cái bục. Nhưng động tác của ông lại vô cùng mượt mà và uyển chuyển khiến cho người ta cũng khen ngợi.

" Thật sự quá là lợi hại, người với người cùng cấp độ vì sao ông ta lại xuất sắc đến như thế!"

" Động tác này, tư thế đó, muốn bỏ xa đoàn trưởng Lâm... Khục, bỏ xa chúng ta không biết bao nhiêu con phố cũng không biết."

Bọn họ nhìn chăm chú vào ông ta, có người đã lấy ra cuốn sổ nhỏ và ghi lại một số điều cần thiết.

Vượt tầng dễ dàng, tốc độ cũng rất nhanh. Không mất bao lâu liền đã vượt qua được ba mươi mấy tầng. Người đàn ông ở trong màn hình vẫn biểu hiện vô cùng điêu luyện.

Vào lúc này, trong Tháp thử thách, Ngôn Đỉnh Thiên có chút đổ mồ hôi.

Chỉ mới có ba mươi mấy tầng đã làm cho ông cảm thấy có chút áp lực, điều này làm sao có thể?

Vừa rồi xem trực tiếp ở trên màn hình, đừng nói là tầng 30, thậm chí tâng 46, ông cũng cảm thấy chả là gì đối với ông, chắc chắn là có điều gì đó không đúng!

Ông ta đã bỏ qua một điểm, khi xem truyền hình trực tiếp, ông ta là một cao thủ Siêu Phàm, giống như một người khổng lồ đang nhìn những đứa trẻ vượt qua thử thách, dù khó khăn đến cỡ nào cũng cảm thấy đơn giản. Nhưng giờ phút này, ông ta đã thay đổi từ người khổng lồ thành đứa trẻ.... Ngay lúc này, cảm thấy cả người đều không tốt một chút nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngôn Đỉnh Thiên đã phá vỡ kỉ lục của đoàn trưởng Chiến Minh.

Đi đến tầng 51, ông đã bắt đầu thở phì phò, hai chân không ngừng giẫm lên từng bước nhỏ, nhất thời cũng không dám dừng lại.... Những cái bục ở dưới chân đang xoay điên cuồng với tốc độ rất nhanh!

Một số bục còn có đầy gai nhọn và chỉ có một bục nhỏ ở giữa có thể đứng vững. Thỉnh thoảng còn còn có các tia laze đỏ lóe lên ở trên bầu trời. Nhưng người có khả năng bay lượn một mặt khoái chí chắc chắn sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẻ ở nơi này.

Hai con rối hình người đứng ở bên trái và bên phải, trên tay cầm thanh kiếm chậm rãi tới gần. Bỗng nhiên, con rối sờ vào bên hông lấy ra khẩu súng rune cỡ lớn, " Đùng đùng" hai viên đạn nhanh chóng bay tới.

" Móa nó" một tiếng mắng chửi vang lên của Ngôn Đỉnh Thiên, ông cũng không nghĩ tới những con rối còn chơi chiêu " Dương Đông Kích Tây", ông lăn lộn tránh né và nhảy đến cái bục khác ở bên cạnh.

Còn chưa có bị thương, nhưng có vẻ chật vật một chút.

" Tư thế hiên ngang hùng dũng của ông già ta đây đều bị các ngươi hủy hoại mất rồi..... Mẹ bà nó!"

Phong cách tránh né bắt đầu thay đổi, từ ban đầu mượt mà uyển chuyện , trở thành chạy trốn hết bên này đến bên khác, nhìn chật vật vô cùng.

Người thức tỉnh ở bên ngoài, đem những tư thế tránh né của Ngôn Đỉnh Thiên ghi nhớ lại trong đầu.

Bình tĩnh mà xem xét, trong Tháp thử thách biến thái đến như thế, ông ta vẫn còn nỗ lực chống đỡ, thậm chí muốn vượt qua tầng cao hơn, người này tuyệt đối chính là cao thủ cấp Lão Đại.

Nhưng vì sao bọn họ nhìn..... Khóe miệng giật giật, nhịn không được có chút muốn cười.

" Cuối cùng cũng kết thúc rồi."

" Tầng 60, thật sự là một vị cao thủ cấp Lão Đại!"

" Vị cao thủ này từ đâu xuất hiện, chẳng lẽ giống như những người đứng đầu bảng xếp hạng, là cao thủ ở nơi trú ẩn chưa bao giờ nhìn thấy qua?"

Lối vào của căn phòng, Ngôn Đỉnh Thiên từng bước đi ra.

Những người thức tỉnh nhìn qua đầy ngưỡng mộ, nhưng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Ngôn Đỉnh Thiên từ trong Tháp thử thách đi ra, trên mặt có chút buồn bã, chán nản, hoang mang...

Ông nghi ngờ cuộc sống mình đã trải qua.

Làm sao mình chỉ có đi đến tầng 60.