Chương 335: Cuộc sống của Ngôn Đỉnh Thiên tại Thâm Lam

" Ở chỗ kia làm cung phụng thật tốt thì không làm, chạy đến Thâm Lam làm tiểu đệ cho người ta sai khiến, nghĩ xem có phải mình có ngốc hay không!"

Ngôn Đỉnh Thiên chỉ biết thở dài, chỉ đành phải theo phía sau con rối màu xanh trắng kia quay trở về nơi trú ẩn.

Quần áo của ông bị năng lượng dữ dội xé nát thành từng mảnh, chỉ còn lại có vài mảnh vải, chỉ miễn cưỡng che đi bộ phận quan trọng nào đó. Một bộ tóc dài đen bóng giờ đây giống như cái tổ quạ, không ít người đi đường nhìn thấy cũng kì lạ.

Ngôn Đại thật sự muốn tự tử chết quách đi cho rồi!

......

Nếu không có cách nào phản kháng lại thì chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.

Một lúc sau, Ngôn Đại thay một bộ quần áo sạch sẽ, đánh giá chỗ ở tạm thời của mình được phân bổ.

Một căn biệt thự nhỏ, trang trí cũng đơn giản, nhưng cũng may là sạch sẽ.... Ngôn Đỉnh Thiên cũng không có gì bất mãn, mạng nhỏ của ông đều nằm trong tay đối phương, cho dù có bất mãn như thế nào cũng vô dụng.

Ông suy nghĩ, vẫn cần phải cố gắng thật nhiều để tương lai của mình không quá tăm tối.

Thùng thùng.

Ngôn Đỉnh Thiên mở cửa phòng ra liền nhìn thấy một tên béo mũm mĩm đang đứng ở ngoài cửa.

" Ngài chính là ông Ngôn phải không? Giám đốc có bảo tôi đến giới thiệu cho ngài về tình huống của nơi trú ẩn, ngài có nhu cầu gì có thể nói cho tôi biết."

Người phụ trách Vương Châu nhìn chằm chằm ở trên mặt của Ngôn Đỉnh Thiên hồi lâu, nhanh chóng nói.

Anh vẫn còn không thể tin tưởng được, thoạt nhìn như ông chú mới ngoài 30 tuổi vậy mà lại là một ông già bất tử đã sống hơn hai trăm năm?

Nghe nói vừa rồi còn chạy khỏa thân ở ngoài đường, sống lâu như thế rồi mất dây thần kinh xấu hổ luôn rồi à?

Ngôn Đỉnh Thiên không biết vừa rồi Vương Châu nghĩ những gì.

Chỉ cảm thấy sau khi ông bị bắt làm tù binh, nơi trú ẩn tốt xấu gì cũng tôn trọng ông, vẻ mặt cũng có chút dịu lại.

Ông dừng lại một chút, chắp tay sau lưng thản nhiên nói, " Đã như thế, ngươi liền giới thiệu một chút đi."

......

Ngôn Đỉnh Thiên đi theo Vương Châu đi ra khỏi khu biệt thự đến khu trồng trọt, khu chế tạo trang bị và cuối cùng đi đến khu sầm uất nhất đó chính là khu thương mại.

Mỗi lần đi ngang qua chỗ nào, tên béo mũm mĩm cũng đều giới thiệu rất chi tiết.

Ngôn Đại vẻ mặt lãnh đạm, thỉnh thoảng mới đáp lại hai lần, nhưng trong lòng của ông có chút kinh ngạc.

Các loại cây trồng ở khu trồng trọt có thể thu hoạch nhanh chóng, ngắn thì mười mấy ngày, dài nhất cũng chỉ một hai tháng đã có thể trưởng thành.

Bản thân là Đại cung phụng của vương quốc Nam Lẫm, Ngôn Đĩnh Thiên cũng không chỉ là một người võ sĩ, ông còn là một người có nề nếp và đối với chuyện của quốc gia cũng có chút ít hiểu biết. Thiếu lương thực và nạn đói là chuyện thường xuyên xảy ra, chỉ có Vương Đô và các thành phố lớn trong vương quốc đã xây dựng một hệ thống thủy lợi và mời các pháp sư bón phân... Cho dù là như thế, sản lượng lương thực của mỗi một mẫu đất ở Vương Đô còn lâu mới so sánh được với nơi này.

Ông biết ở Kỷ Nguyên thứ năm có một thế lực gọi là " Công nghệ Khoa học", nhưng sản lượng lương thực của nơi trú ẩn Lâm Đông cũng không cao bằng. Trước kia, Ngôn Đỉnh Thiên còn không để vào mắt, nhưng hiện tại lại âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

" Mình chỉ là tù binh, nhiều nhất chỉ là một tên thủ hạ cao cấp, cũng không phải là cung phụng gì nữa, quan tâm tới những thứ này làm gì?"

Ngay cả khi nhìn thấy kỹ thuật rune được mong ước nhìn thấy, ông ấy cũng cảm thấy buồn tẻ.

......

Ban đêm, khu thương mại náo nhiệt nhất, ánh đèn Nguyên Lực rực rỡ làm chói cả mắt.

" Ngài Ngôn, nơi này chính là một trong những con đường nổi tiếng nhất đó là phố ẩm thực! Không phải tôi thổi phồng câu chuyện đâu, những nguyên liệu nấu ăn cao cấp của các cửa hàng đều được mua từ bộ phận hậu cần. Hơn nữa cũng không có thiếu bất kì gia vị nào, cơ sở vật chất đầy đủ. Những món ngon ở nơi này của chúng ta có thể bỏ xa những địa phương khác rất nhiều."

Vương Châu giới thiệu, ưỡn ngực tự hào, " Mà tôi là một người sành ăn có tiếng nhất ở Thâm Lam, biết tay nghề của đầu bếp ở cửa hàng nào có tay nghề thủ công tốt nhất."

Ngôn Đỉnh Thiên không thể từ chối gật đầu.

Bản thân trước kia là cung phụng của vương quốc Nam Lẫm, địa vị biết bao nhiêu người kính trọng, món ngon nào ông cũng đã từng ăn qua. Lúc còn trẻ, ông cũng đã từng đến Cổ Linh Hoành Thành được xưng là " Thành phố của ẩm thực". Hiện tại, ông đã sống hơn hai trăm năm, Ngôn Đỉnh Thiên đối với ăn uống sớm đã xem nhẹ mấy chuyện này. Ông đã đột phá giai đoạn Siêu Phàm cũng không cần phải ăn thức ăn để bổ sung tiêu hao mỗi ngày...

Dù sao tên béo mũm mĩm này cũng rất nhiệt tình, Ngôn Đỉnh Thiên cũng không thể nào từ chối.

Vương Châu vẻ mặt hưng phấn, đi vào cửa hàng quy mô không tệ, anh tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, cũng không cần nhìn thực đơn và gọi món ăn lên...

Ngôn Đỉnh Thiên bình tĩnh ngồi phía đối diện, liếc mắt nhìn thực đơn..

Hả?

Ông liếc nhìn một lần nữa, làm sao.... Có chút xem không hiểu.

Ông có hiểu món cá lưu ly luộc, chính là cá lưu ly dùng để nấu canh. Nhưng một số món ăn như " Đức Phật nhảy qua tường" và " Nhìn lên bầu trời đầy sao" đây là những món gì?!

Xem không hiểu, không cách nào hiểu được.

Ngôn Đỉnh Thiên cổ họng hơi run một chút, vốn định hỏi, nhưng bởi vì sĩ diện ông vẫn yên lặng ngồi đó. Dù sao cũng chỉ là một chút đồ ăn cho nên tên cũng chả có gì quan trọng.

Lên đồ ăn gì chút nữa ăn là biết.

Những món ăn được chế biến tinh xảo nhanh chóng được bưng lên. Ngôn Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua, tuy cách bài trí không tệ , nhưng ông vẫn không để vào trong mắt.

Bản thân là cung phụng của vương quốc Nam Lẫm, đủ loại bày trí thức ăn đẹp mắt ông cũng đã từng nhìn thấy qua.

Những cái này ở Thâm Lam dù sao cũng bình thường.

" Dù sao cũng chỉ là nơi trú ẩn, Nếu đặt ở Kỷ Nguyên thứ tư, chỉ là một tòa thành phố tương đối phồn hoa, làm sao có thể so sánh với Vương Đô."

Một mùi hương xông vào mũi.

"Hả? Hình như ... Vẫn ổn lắm?"

Ngôn Đình Thiên đánh giá, Vương Châu ở bên phía đối diện đã bắt đầu ăn như vũ bão, cái loại này ăn uống ngon miệng và hạnh phúc không phải là giả bộ, làm cho ông có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ thật sự ngon đến vậy sao? Không, không đúng, tên béo mập mạp kia chỉ là một tên quan viên bình thường mà thôi, những món ăn ngon làm sao có thể nào so sánh với ông...

" Dù sao, ông cũng đã từng đến thành phố của ẩm thực. Về sau nhìn thấy những món ăn khác cũng chỉ có như vậy, chứ đừng nói đến một nơi nhỏ như vậy."

Ông cầm lấy đôi đũa, thuận tay gắp một miếng cá phi lê bỏ vào trong miệng.

Vẻ mặt lãnh đạm bỗng nhiên thay đổi, miếng cá phi le ở trong miệng , từ từ tinh tế nhai nuốt.

Chốc lát, ông gắp một miếng khác bỏ vào trong miệng mình và nếm thử.

"Thịt này... Mùi vị này..."

Tốc độ gắp của ông càng lúc càng nhanh giống như đã trở thành cái bóng, thức ăn trên bàn có thể nhìn thấy bằng mắt nhanh chóng giảm đi. Ngôn Đỉnh Thiên hai mắt sáng ngời.

Mặt mũi?

Sự kiêu ngạo của người mạnh?

Kệ mẹ nó, nếu chỉ vì như thế sẽ bị tên béo mũm mĩm kia ăn hết sạch!

Không bao lâu, cái bàn chứa đầy thức ăn cho ít nhất hai mươi người, đã bị hai người bọn họ quét sạch sành sanh, Ngông Đỉnh Thiên dựa vào tốc độ của Siêu Phàm cướp đoạt thức ăn chiếm ưu thế tuyệt đối.

Vương Châu cầm đũa treo giữa không trung, có chút muốn khóc.

" Anh bạn béo nhỏ, thức ăn của các ngươi dùng nguyên liệu gì để làm?"

".... Còn có thể nguyên liệu nào khác ngoài lợn, bò, dê, gà, vịt? " Vương Châu nghĩ tất cả đều là những món ăn ngon.

Ngôn Định Thiên hít sâu một hơi, không có tiếp tục chất vấn, thời gian ông ở Thâm Lam còn dài, về sau có rất nhiều cơ hội để tìm hiểu.

Chỉ là không cách nào hiểu được.

Làm thế nào mà hương vị tươi mát và hương thơm nồng đậm có thể kích thích được vị giác, làm sao có thể làm được như thế?

Nếu Vương Châu biết được nghi ngờ của ông, chắc chắn sẽ nói, thịt của thú biến dị nên biết một chút hay hỏi ý kiến một chút về trùm ăn hàng như anh đây.