Chương 315: Đường sắt Lục Lâm

Trần Hải Bình không nói chuyện gì, anh ta cũng không biết rõ chuyện gì những chiến sĩ Tổ Long Lâm Đông đóng quân ở Thâm Lam tìm tới anh.

Đường Vũ có chút khó hiểu.

Anh ta đã gặp qua Lục Kiến Quân nhưng số lần gặp mắt cũng không có nhiều lắm. Giao dịch giữa hai bên, Trần Hải Bình phụ trách bên phía lãnh địa còn bên phía Lâm Đông cũng có quan chức chuyên môn phụ trách về vấn đề này.

Trong mắt người ngoài, Đường Vũ là kẻ nắm quyền trong Thâm Lam gần như có thân phận và địa vị cùng với một số quan chức cấp cao ở nơi trú ẩn lớn y như nhau.

Trong mắt Lục Kiến Quân phức tạp hơn, vừa có vui mừng, cũng có kiêng kị và lo lắng.

Giữa hai bên đều duy trì sự ăn ý nhất định và họ sẽ không dễ dàng vượt qua ranh giới.

......

Nhìn các nhà nghiên cứu khoa học bận rộn, Đường Vũ lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm, thay vì đi cầu thang, anh mở cửa sổ đối diện phòng thí nghiệm nhảy xuống.

Thuận tiên hơn nhiều.

Các cửa sổ được thiết kế rất rộng rãi ngay từ ban đầu, nhảy lên cửa sổ một chút cũng không cảm thấy hẹp.

Sau khi rời khỏi khu công nghệ cao, Đường Vũ vốn định điều khiển chiến xa Phù Du, suy nghĩ một chút liền xoay người bước đi theo hướng khác.

" Nửa tháng trước, đường sắt Lục Lâm bắt đầu thông xe, nghe nói hiện tai đi tàu hỏa tới Lâm Đông rất thuận tiện. Trải nghiệm một chút đi tàu hỏa sau tận thế hình như cũng không tệ, không chậm hơn so với tự mình lái chiến xa Phù Du bao nhiêu..."

Đường Vũ liếc nhìn thời gian, " Hiện tại là 3 giờ 52 phút gần 4 giờ chiều rồi, vừa lúc có một chuyến tàu đi đến Lâm Đông.

Anh bước nhanh hơn.

Ga xe lửa nằm ở phía Tây Nam của nơi trú ẩn, được xây dựng bên trong bức tường thành, bên cạnh tường thành có một cổng thành dành riêng cho việc đi lại bằng tàu hỏa.

Khi Đường Vũ đi tới ga xe lửa, chỉ nhìn thấy vài người đang vội vàng tiến đến sân ga.

Không phải là trên tàu không có nhiều người mà hầu hết hành khách đều đã sớm ngồi trên tàu khởi hành.

Vừa mới thông xe, trời nắng nóng bất ngờ, những người sống sót bình thường kể cả những người thức tỉnh cấp thấp qua lại giữa hai nơi. Những chuyến tàu đầu tiên đã sớm bán hết vé, rất nhiều người rơi vào tình cảnh tết nguyên đán không cướp được vé tàu.

Đến nay, tất cả đã đi vào quỹ đạo, vé tàu bán ra không còn nóng bỏng như trước, nhưng tàu Lục Lâm mỗi ngày qua lại hai chuyến. Một chuyến buổi sáng, một chuyến buổi chiều khi gần đến tối, mỗi một chuyến có hơn nửa số người ngồi trên đó.

Nhà ga không lớn, Đường Vũ đi bộ đến chỗ mua vé.

Nhân viên cũng không nhận ra anh ta, chỉ hỏi như thường lệ," Bạn muốn ghế vip, ghế hạng nhất, ghế hạng hai hay ghế hạng ba?"

" Ghế vip 3 nguyên tinh, hạng nhất 0.6 nguyên tinh, hạng hai 0.2 nguyên tinh, hạng ba 0.05 nguyên tinh..."

Đường Vũ: "..."

Ngay cả ghế vip cũng có nữa vậy.

Rốt cục ai là người nghĩ ra ý tưởng này, quả thực làm tốt lắm.

Nó không chỉ đáp ứng nhu cầu của những người giàu có mà còn khiến người nghèo cũng chấp nhận.

Đường Vũ suy nghĩ một chút, ngồi trong phòng vip không phù hợp với mục đích anh trải nghiệm đi tàu hỏa, ngồi ghế hạng hai.....Ngồi bên cạnh anh tỉ lệ cao là những người sống sót mấy ngày đã không tắm rửa, anh không phải không thể chịu đựng được nhưng không cần phải ủy khuất bản thân mình.

" Vé hạng nhất đi."

" Được, tính quẹt thẻ hay dùng nguyên tinh thanh toán?"

" Quẹt thẻ."

Đường Vũ lấy ra chứng minh thư gần như không dùng đến của mình quẹt một chút...Tay anh ta rất nhanh, không có chuyện thẻ VIP vàng đen bại lộ ra thân phận, dụng cụ quẹt thẻ cũng không có chức năng cao cấp có thể nhận ra thân phận người sử dụng thẻ.

Trong lúc này, có thể dùng đã tốt rồi.

......

" Toa số hai, 12-b."

Đường Vũ đi về sân ga và nhìn thấy đoàn tàu dừng ở cách đó không xa.

Đoàn tàu được cải tạo từ một đầu máy điện bình thường, bên ngoài hàn nhiều lớp tấm thép, ngay cả cửa sổ kính cũng được hàn lại hoàn toàn bởi tấm thép, không thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài từ cửa sổ bên trong tàu.

Chỉ có toa số một của phòng hạng nhất cùng với toa số hai của ghế hạng nhất, cửa kính không bị che khuất hoàn toàn, chừa lại một ô cửa sổ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài và các thanh sắt đan xen với nhau tạo thành lưới bảo vệ được hàn ở ngoài cửa sổ.

Không đẹp nhưng dữ tợn và có lực tác động.

Đường Vũ đi vào toa xe bên trong tìm chỗ ngồi xuống,.

Có bốn chỗ ở mỗi hàng ghế hạng nhất.

Hai cái ở bên trái lối đi và hai cái ở bên phải.

12-B ở vị trí lối đi và 12-A gần cửa sổ.

Lúc này vị trí 12-A chưa có ai ngồi, Đường Vũ nhìn thời gian chỉ còn lại ba phút nữa là xe lửa khởi hành, anh suy nghĩ một chút liền di chuyển đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Tiếng còi bắt đầu vang lên, kèm theo rung động nhẹ, xe lửa.....Sắp rời khỏi nhà ga.

"Anh gì ơi.... Anh có ngồi nhầm chỗ không vậy?"

Đường Vũ quay đầu nhìn lại mới phát hiện một cô gái tóc dài màu nâu, đang đứng ở lối đi của dãy 12 không biết từ lúc nào.

Cô gái kéo một cái vali lớn 28 inch mới tinh, hình như vừa mới mua, ngoại hình xinh xắn, trên người đang mặc chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo được cài rất chặt. Đường cong của bầu ngực và vòng eo thon gọn hoàn toàn phác họa đi ra, đôi chân thon dài được bó sát trong chiếc quần dài màu đen, không khỏi khiến người ta chú ý tới.

Đường Vũ nhìn nhiều hơn, lại chú ý tới nút áo của cô gái cài sai vị trí, áo sơ mi trắng có vẻ hơi lệch.

Lập tức đứng dậy đi tới lối đi.

Cô gái tóc nâu đi đến vị trí cạnh cửa sổ và ngồi xuống, hai chân khép lại vào nhau và dựa vào ghế, vali cô ấy dựng thẳng ở phía trước hai chân, chỗ ngồi hạng nhất rộng rãi đủ để nhét vali vào giữa hai hàng ghế.

Ôi——

Đoàn tàu rời sân ga, sau một thời gian tăng tốc vẫn duy trì ổn định.

Tốc độ tối đa của tàu trên đường sắt Lục lâm được duy trì ở mức 50 km/h, có vẻ chậm hơn nhiều so với tốc độ của đường sắt cao tốc. Trên thực tế, chỉ mất hơn một tiếng để chạy một chiều trên tuyến đường Lục Lâm vốn đã nhanh rồi.

Lúc chưa có tuyến đường sắt, những người thức tỉnh chỉ có thể dành phần lớn thời gian đi trên đường, chưa kể bọn họ còn phải thường xuyên đối mặt với nguy hiểm trên đường đi.

Toa số hai không ồn ào như mấy toa phía sau, nhưng cũng có rất nhiều người giống như anh lần đầu tiên đi tàu không khỏi tò mò nhìn qua cửa sổ bên ngoài xe.

Ngọn núi trải dài, hồ nước trong suốt, nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy những ngôi nhà đổ nát thì khung cảnh này chẳng khác gì trước khi tận thế xảy ra.

Đường Vũ cũng không có ý định bắt chuyện, khi nhìn ra ngoài cửa sổ cũng phát hiện cô gái ngồi bên cạnh, hai mắt mở to như muốn khóc đang nằm bên cạnh cửa sổ, gõ cửa kính hết lần này đến lần khác với bộ dáng hết sức tò mò.

" Đây là xe lửa sao, thật tuyệt vời."

Cô gái thì thầm dường như muốn khắc sâu khung cảnh bên trong toa tàu và hình ảnh bên ngoài cửa sổ vào mắt mình.

Xe lửa đã chạy được mười phút.

Bỗng nhiên,

" Woo."

Tiếng gào thét của ma thú lần lượt vang lên từ xa rồi nhanh chóng tiến lại gần,

Bên trong xe có chút xôn xao, nhiều người thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía sau dãy núi phía trước, một đám ma thú lao thẳng tới xe lửa.

Đường Vũ nhìn chằm chằm, không giống như những người khác trong xe lửa, anh hiếu kì nhiều hơn.

Những tháp mũi tên cao chót vót đứng sừng sững ở hai bên đường sắt liên tục bắn tên ra ngoài.

Xa xa, hai đầu ma thú bị xuyên thủng cơ thể và nổ tung, nhiều ma thú vô cùng dữ tợn lại lao tới càng ngày càng gần.

Tháp mũi tên không cách nào trong thời gian ngắn tiêu diệt hết đám ma thú này được.

Bùm!

Bang!

Đoàn tàu rung lắc dữ dội.