Cậu bé dường như cái hiểu cái không gật đầu.
" Nhưng tại sao lại phải đến võ quán Cực Hạn? Cháu không muốn ở lại đó một mình. "
Hắn không muốn như thế, giọng nói như muốn khóc.
Trước tận thế, còn chưa lên trung học cơ sở, chính là tuổi ngây thơ hồn nhiên, lại gặp phải tai họa ập đến khiến cha mẹ cậu nhóc mất đi..... Tiểu Hồ Tử chính là người thân duy nhất còn lại của cậu bé.
Tiểu Hồ Tử ngồi xổm, phun ra một đám khói ở bên trong không khí lạnh lẽo vẫn không có tan đi mất.
Cách đó không xa, một người bán hàng rong mang theo một chiếc túi, quấn trong áo khoác lông cũ kĩ, đối mặt với những người thức tỉnh trước đây mang theo nụ cười có chút cứng nhắc nghênh đón, thỉnh thoảng bán được chai nước, một gói thức ăn, mới vô tình lộ ra nụ cười hiểu ý.
Người thức tỉnh mặc trong bộ da thú hay là quần áo chiến đấu, vẻ mặt vội vàng chuẩn bị xuất phát.
Có người tạo thành nhóm ba, nhóm năm người, khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị, có người bị thương nặng được đồng bạn khiêng trở về....
Dạng người nào cũng gặp, Tiểu Hồ Tử mấy tháng nay đã gặp qua quá nhiều.
Không có gì là dễ dàng.
Tiểu Hồ Tử biết rõ, nếu không phải bởi vì nơi trú ẩn Thâm Lam, những người sống sót bình thường chỉ có thể sống một cách đần độn. Nếu một ngày nào đó bị bỏ đói đến chết thì sẽ không còn cơ hội nào để sinh tồn.
Những người thức tỉnh nhìn như phong quang khi ra ngoài săn bắn, lại thường xuyên chôn xương ở nơi hoang dã mãi cho đến khi có sự xuất hiện của trang bị Rune mới khiến cho người thức tỉnh đối đầu với ma thú mới lần đầu tiên giành được ưu thế.
Bao gồm cả chính hắn, hắn không có đi nhờ xe xuôi gió với Thâm Lam, hắn vẫn chỉ là một đoàn trường nhóm lính đánh thuê bình thường, đối mặt với những sự chèn ép của các thế lực lớn trong nơi trú ân chỉ có thể cúi đầu xuống nuốt cục tức này.
Làm sao giống như bây giờ, thương hội Bạo Phong đứng trong top 5 trong tất cả các thế lực không chính thức ở Hoành Thành.
Tiểu Hồ Tử biết rõ mọi thứ đều bắt nguồn từ thực lực.
Anh ân cần nhìn đứa nhỏ. " Tiểu Hổ, con là người có thiên phú, mà chỉ có võ quán Cực Hạn mới có thể đem phần thiên phú này chân chính chuyển hóa thành thực lực, mẹ con đã giao phó cho ta, ta sẽ cung cấp cho con một môi trường tốt nhất. "
" Hoành Thành cũng có võ quán, Hoành Thành không phải là nơi trú ẩn qui mô lớn sao? Thâm Lam chỉ là một nơi trú ẩn cỡ trung bình...."
" Thâm Lam không giống nhau." Tiểu Hồ Tử khẽ lắc đầu.
Ông biết cháu của mình lo lắng và sợ hãi, ở trong tận thế nguy hiểm này,, cháu trai lại là lần đầu tiên đi xa, lần đầu tiên phải sinh hoạt trong một môi trường xa lạ không có người quen ở bên cạnh khó tránh khỏi sợ hãi.
Nhưng mà trong những ngày tận thế nhu thế này, rất nhiều đứa nhóc mười mấy tuổi, thậm chí còn chưa đến mười tuổi đã sớm được học cách sống một mình.
Tiểu Hồ Tử không còn cưng chiều nữa, hắn có chút xịu ông có chút xịu mặt lại, " Tiểu Hổ, con phải học cách trở nên mạnh mẽ, chú không thể nào bảo vệ cháu cả đời được. Cháu không phải thường hay nói lớn lên muốn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ hay sao? Chỉ cần cháu học tập ở võ quán Cực Hạn, cháu rất nhanh có thể trở thành một người mạnh mẽ thực sự."
" Cháu không phải luôn muốn học phương pháp tu luyện của chú hay sao? Sở dĩ chú không dạy cho cháu cũng bởi vì bên trong võ quán Cực Hạn, chỉ cần cháu cố gắng chăm chỉ liền có cơ hội tiếp xúc với phương pháp tu luyện càng cao cấp hơn. Hãy ở lại võ quán Cực Hạn học tập cho giỏi. Sau vài tháng, nói không chừng cháu còn có thể vượt qua cả chú nữa chứ."
Tiểu Hồ Tử không mong đợi cháu trai của mình có thể hiểu ngay lập tức.
Nói xong, ông đứng dậy , ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá, theo thói quen tính toán tiện tay ném đi.....Giống như nhớ lại cái gì đó, ông hơi dừng lại, nhìn xung quanh bốn phía bước nhanh về phía trước, đem điếu thuốc búng vào trong thùng rác các đó không xa.
Tiền đồn không có hình phạt xả rác bừa bãi, nhưng nếu không có hình thành thói quen tốt, ông lo lắng một chuyến đi tới Thâm Lam về sau, sẽ cầm mang về một xấp vé phạt.
Chỉnh sửa lại một lát, đoàn xe của thương hội Bạo Phong tiếp tục lên đường.
Trong vùng hoang dã, hai mắt nhìn thấy toàn là cỏ dại cao hơn người, cây cối xanh ở nơi xa xanh tốt. Những ngôi nhà cũ nát dây leo bò đầy, còn có dòng sông ở phía xa vẫn như cũ trong suốt....
Sự khác biệt duy nhất chính là con đường ở dưới chân đã được sửa chữa lại.
Các ổ gà, vết nứt ở trên đường đã được đổ nhựa đường và san lấp bằng phẳng, nhìn từ ngoài vào không thấy bất kì xe cộ hỏng hóc nào, cỏ dại mọc ra từ các vết nứt ở trên đường cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Sau khi đi qua tiền đồn Khê Mộc và đi trên con đường chính dẫn đến Thâm Lam này, những người hộ tống đoàn xe sẽ không cần phải dọn đường cho xe tải nữa, cứ cách vài trăm mét còn có thể nhìn thấy một tòa tháp cao màu đen sừng sững ở bên đường.
Tiểu Hồ Tử cảm khái, " Lần trước mình đến con đường còn chưa có chuẩn bị xong, Thâm Lam phát triển thật sự là quá nhanh."
Con đường bằng phẳng, trên đường hầu như không gặp bất kì ma thú nào, tốc độ xe lúc trước nhanh hơn rất nhiều, vẻn vẹn chỉ mất 1 tiếng đồng hồ đã thấy nơi trú ẩn Thâm Lam ở trước mắt.
"Đó là——"
Tiểu Hổ la lên.
Bức tường thành cao lớn ở đằng xa giống như một con rồng đen chiếm giữ ở nơi này, che khuất cả nửa bầu trời
Trước bức tường thành màu đen, có một cánh đồng lúa mì vàng rực rỡ, nhiều người sống sót đang cầm cái liềm gặt lúa giữa những cánh đồng lúa bao la.
Tiểu Hồ Tử ngẩn ra.
Thu hoạch sao?
Có vẻ như vần là một mùa bội thu.
Ông bắt đầu tính toán vận chuyển một nhóm lương thực trở về Hoành Thành
Chiếc xe tải tốc độ từ từ chạy chậm lại, dòng người đổ dồn về con đường chính dẫn đến cổng thành.
Mỗi người cách tường thành rất gần đều nhỏ bé y như con kiến.
Đây là một kì tích trong lịch sử kiến trúc.
Không ít người lần đầu tiên đi tới Thâm Lam đều ngây ngẩn nhìn không thể rời mắt.
Tiểu Hồ Tử dù đã thấy qua vài lần, vẫn như cũ sợ hãi thán phục, " Tiểu Hồ, tường thành này so với tường thành bên Hoành Thành hoành tráng hơn nhiều. "
Tường thành ở nơi trú ẩn cỡ lớn, lợi dụng xi măng cốt thép xây dựng, phía trên lô cốt có pháo đài nguy nga tráng lệ, so sánh với dùng đá đen nối thành một mảnh, nhìn không thấy chút khe hở nào của tường thành màu đen...Tường thành của Hoành Thành giống như thiếu chút nào đó.
...Kém một loại khí thế!
Tường Thành Hoành Thành càng giống như là chắp vá lung tung xây dựng lên, tấm thép bên ngoài tường thành có thể nhìn thấy rõ ràng vết hàn làm sao giống như bức tường thành ở Thâm Lam hoàn toàn tự nhiên.
Cổng thành rộng lớn đủ sức chứa cả chục chiếc xe tải chạy song song hoàn toàn thông thoáng. Không giống như nhiều nơi trú ẩn cỡ lớn, ngày thường ra vào chỉ mở ra một cánh cửa nhỏ miễn cưỡng cho xe cộ qua lại.
Tiểu Hồ Tử nhìn lên.
Bức tường thành nguy nga hùng tráng này so với nửa tháng trước khi ông đến lại cao hơn mười mét.
Trước hàng phòng ngự như thế, làn sóng ma thú có cấp độ mấy đi chăng nữa, e rằng cũng không có việc gì.
Trước cổng thành, những người sống sót vội vã đi trên đường.
Lần đầu tiên đến với Thâm Lam, giống như người mới ngơ ngơ ngác ngác.
Có người quần áo rách rưới, có người ăn mặc chỉnh tề, có người tràn ngập khí tức dính đầy máu và sắt.
Hầu hết đều đi bộ, số ít đi xe, Hummer, xe tải nặng, xe bọc thép, xe địa hình.... Tất cả chúng ta đều có thể nhìn thấy nó ở đây.
Ngay cả những người thức tỉnh không thích bị trói buộc, đoàn xe cỡ lớn coi trời bằng vung đi trên con đường chính trước cổng thành, nhưng bọn họ cũng chỉ thành thật đi theo phía sau dòng người đi tới chứ không dám manh động thêm.
Sau khi vào thành phố, dòng người phân tán ra.
Đi thẳng đến khu thương mại phồn hoa nhất, đoàn xe của thương hội Phong Bạo quẹo trái, men theo con đường đi về phía trước đến một bãi đỗ xe cỡ lớn.
Đây là nơi Thâm Lam cung cấp chỗ đỗ xe cho các đoàn xe buôn bán ở nước ngoài đậu xe, bốc dỡ hàng hóa xuống.
Nhìn xung quanh, nơi này đã đậu không ít xe cộ, phần lớn xe tải lớn đã được cải tiến. Giống như thương hội Phong Bạo của họ, bên ngoài xe còn trang bị tấm thép dày và đầu xe được hàn lên góc va chạm hình nón.
Có một đội tuần tra trong bãi đậu xe.... Hiện tại hẳn là người thức tỉnh của binh đoàn canh gác tuần tra qua lại, an toàn và đáng tin cậy.... Ít nhất, Tiểu Hồ Tử chưa từng nghe nói qua bất kì thương hội nào ở bãi đậu xe bị mất đồ.
Sau khi chiếc xe tải dừng lại, Tiểu Hồ Tử chỉ huy các thành viên vận chuyển hàng hóa xuống xe.
Bỗng nhiên cháu trai của ông lộ ra vẻ hoảng sợ chỉ về phía xa," Vậy, đó là cái gì vậy chú?"
Tiểu Hồ Tử nhìn về phía cháu mình chỉ lại, nhìn con ma thú giống như con hươu, lớn hơn gấp mấy lần con nai mà người thường biết đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ