Đường Vũ cũng tới hiện trường ngồi ở giữa khán đài quan sát trận đấu.
Trong số những người thức tỉnh dự thi, không thiếu những cao thủ thức tỉnh cấp 6, đối với người thức tỉnh bình thường mà nói hiếm khi được nhìn thấy những người này, nhưng ở trong mắt của Đường Vũ cũng bình thường thôi.
Cũng chỉ có những người có năng lực đặc biệt phong phú làm cho anh mở mang thêm tầm mắt.
' Ai, trong lúc vô tri vô giác không ngờ mình đã trở nên mạnh mẽ như vậy sao. '
Hồi tưởng lại khi lần đầu tiên tới Lâm Đông, anh còn gặp phải đe dọa đến tính mạng của súng bắn tỉa, nhưng bây giờ ngay cả đạn bắn tỉa bắn trúng, chỉ sợ cũng không tạo thành vết thương trí mạng. Chưa kể, những viên đạn bình thường cũng không thể nào bắn trúng anh được, nếu là viên đạn rune được tăng thêm tinh thần có thêm chức năng truy đuổi, nó sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho anh.
Thời gian diễn ra vòng sơ loại bắt đầu từ 9 giờ sáng và tạm dừng lúc 12 giờ trưa. Ở giữa nghỉ ngơi khoảng 2 tiếng, thời gian tiếp tục bắt đầu lúc 2 giờ chiều kéo dài đến 6 giờ tối, sau đó từ 7 giờ tối đến 12 đêm.
Tổng cộng được chia làm 3 khoảng thời gian.
Đại hội võ thuật được an bài tương đối vội vàng, vòng thi đấu loại cũng không có qui định diễn ra trong mấy ngày, trận chung kết diễn ra bao nhiêu ngày, hết thảy mọi thứ đều phụ thuộc tiến độ thi đấu.
Giai đoạn đầu tiên của vòng thi đấu loại có tổng cộng 28 tổ thi đấu, trong đó có trận đấu kéo dài, có trận đấu ngắn, thậm chí có không ít người giằng co ở trên võ đài gần 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bị ban tổ chức nhắc nhở không được đánh thụ động như thế.
Đến 9 giờ tối, giai đoạn đầu tiên, quần ẩu cả trăm người chính thức kết thúc.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng, ngay lập tức bắt đầu giai đoạn thứ hai, tổ thua cuộc bắt đầu khiêu chiến
Thách đấu chính là 1 đấu 1, người chiến thắng có thể nghỉ ngơi trong nửa tiếng. Để cho hiệu quả hơn, không chỉ võ đài trung tâm mà bên cạnh những võ đài nhỏ cũng đồng thời mở ra.
Cũng không ngoài tính toán của Đường Vũ, dưới sự hạn chế của quyền khiêu chiến cần phải bỏ tiền ra mua, người thức tỉnh chân chính ở tổ thua cuộc tiến lên khiêu chiến cũng không nhiều... cùng lắm cũng chỉ có hai, ba trăm người.
Ai nguyên tinh cũng không có bao nhiêu. Rất nhiều người tham gia thực lực ở cấp 2, cấp 3, lúc trước còn bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, lúc này chẳng lẽ còn muốn tự bỏ tiền túi, chẳng lẽ có thú vui thích bị ngược đãi?
Bị thương còn phải bỏ tiền túi ra chữa trị! Nghe nói 1 số thí sinh bị thương khá năng, sau khi được đưa đến bện viện Thâm Lam phục, không mất bao lâu liền đã được xuất viện, nhưng những người bạn bên cạnh từ trên mặt những người xuất viện nhìn thấy nét mặc vui mừng, mỗi người mặt đều đen như đáy nồi.
Có trời mới biết chi phí của bệnh viện Thâm Lam cao đến mức nào.
Nhưng mỗi người tham gia đều là tự nguyện trả tiền, người thức tỉnh thể lực rất mạnh, trừ khi bị những vết thương trí mạng, như vậy cũng không có mất mạng. Nhưng cũng phải nằm trong bệnh viện khoảng 1 thời gian nói cũng không chừng. Có ít người tính toán 1 chút, tuy chi phí phải trả cho bệnh viện Thâm Lam rất cao , nhưng nếu trong khoảng thời gian này đều nằm trên giường bệnh, mỗi ngày không thể ra bên ngoài đi săn thú biến dị thì không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ kiếm được Nguyên Tinh , tổn thất như thế tựa hồ lại lớn hơn 1 chút.
Thậm chí có 1 số thức tỉnh phòng thủ vị trí chiến thắng của mình, sau khi đánh bại đối thủ, bản thân cũng bị thương không nhẹ. Vì có thể bảo vệ vị trí chiến thắng của mình, bất đắc dĩ lắm thừa dịp trong lúc nghỉ ngơi liền chạy đến bệnh viện Thâm Lam, mua gói " Viện trưởng chữa trị ", để cho mình nhanh chóng hồi phục lại.
......
......
Việc tổ chức đại hội võ thuật đã thu hút 99% người sống sót ở nơi trú ẩn
Ngay cả quán bar của Lạc Lâm cũng có một màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp các cuộc thi đấu của đại hội võ thuật, cho dù như thế từ khi khai trương cửa hàng đến nay, khách hàng xếp hàng nối đuôi nhau đến quán bar, nhưng buổi tối nay có chút vắng vẻ.
Địa điểm thi đấu cách quán bar không xa, hầu hết khách hàng đều chạy đến hiện trường cảm nhận bầu không khí khiến cho Lâm Lạc tức giận đến cắn răng.
Khu thương mại bình thường vốn đã sôi động . Các khu vực khác của nơi trú ẩn còn vắng vẻ hơn. Đôi khi trong phạm vi 100 mét không thấy 1 bóng người. Nếu không phải nơi trú ẩn các cơ sở vật chất đã hoàn thiện, lấy nguyên tinh làm nguồn năng lượng cho đèn đường chiếu sáng hầu hết khu vực. Hầu hết các khu vực đều đã sáng đèn. Nếu không phải như thế ngay cả người nhát gan cũng không dám lết cái xác ra ngoài.
Khu biệt thự.
Lúc này đang có mấy bóng người lén la lén lút tiến về phía khu vực cấm.
Có lẽ do khu vực cấm cho nên đèn đường ở nơi này cũng rất ít, ánh sáng có chút mờ ảo, chỉ có thể từ xa nhìn thấy ánh đèn bên trong lâu đài
Người thức tỉnh với hình xăm con rắn đen trên cánh tay, với sự trợ giúp của cây cối xung quanh, giống như đi lại trong bóng tối, phía sau còn vài người thức tỉnh theo sát phía sau lặng lẽ không gây ra bất kì âm thanh nào.
Thật sự y chang như dân chuyên!
Hắc Xà ra hiệu cho những người khác.
Ngừng thở và tiếp tục bò từ từ về phía trước.
Bọn họ đã bước vào khu vực cấm, xa xa liền nhìn thấy hàng rào phủ đầy dây leo, phía sau hàng rào chính là khu vườn lâu đài, băng qua khu vườn liền có thể tiến vào bên trong lâu đài.
Hắc Xà nắm chặt nắm đấm.
" Không được đi cửa chính, chúng ta từ hàng rào bên cạnh nhảy qua, lại thông qua cửa sổ bên cạnh lâu đài lẻn vào."
Anh thì thầm nói..
Mấy người chuẩn bị hành động, bỗng nhiên tai Hắc Xà nghe thấy tiếng động lạ bất thường, " Hỏng bét, có người tới! Chẳng lẽ bảo vệ của lâu đài? Rõ ràng chúng ta đã quan sát lâu đài nhiều ngày như vậy, cũng không phát hiện bên ngoài lâu đài có bất kì nhân viên tuần tra nào! "
Sắc mặt của hắn trở nên dứt khoát hướng các thành viên trong nhóm đang ở bên cạnh nói," Khoảng thời gian này, lực lượng canh giữ lâu đài khẳng định không mạnh. Nếu đã bị phát hiện, chúng ta sẽ mạnh mẽ lao vào dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm thông tin có giá trị, sau đó thừa dịp trong bóng tối nhanh chóng rời đi. ”
Hắc Xà nói xong, cầm chặt vũ khí nhìn chằm chằm về phương xa.
Dưới ánh trăng, cách đó khoảng 10 mét, vài bóng người cũng mang theo vài phần ngạc nhiên, vài phẩn quyết đoán.
Hắc Xà nhìn cảm thấy có chút quen mắt.
Mẹ bà nó ... Đây không phải là nhóm người mạo hiểm mà bọn họ tiếp xúc tìm hiểu tin tức trong mấy ngày vừa qua hay sao!
Hắn đã cảm thấy nhóm người mạo hiểm này ẩn ẩn có gì đó khác thường lại không thể nói rõ được, lúc này 2 bên gặp mặt đều hiểu rõ ràng.
Thì ra gặp được đồng nghiệp ở đây!
Thần sắc của mấy người đối diện cũng không đoán trước được, hiển nhiên cũng có chút cảm giác được 1 chút.
Hắc Xà đưa tay chỉ về phía mình, sau đó chỉ tay về phía bên trái.
Người thức tỉnh dẫn đầu đội bên kia gật đầu cũng chỉ tay về phía bên phải.
Cuộc trò chuyện im lặng, nhưng nhanh chóng đạt được sự đồng nhất.
Dù là đồng nghiệp nhưng ngay cả Hắc Xà hay là nhóm người khác cũng không có ý định hợp tác với nhau.
Kết quả tốt nhất, mỗi người đi mỗi hướng không quen biết gì với nhau.
Hắc Xà còn cảm thấy xui xẻo
Vô duyên vô cớ bị làm cho hoảng sợ còn đột nhiên xuất hiện 1 đám người cùng bọn họ có chung mục đích, nếu không phải cảm giác được khí tức của đối phương không yếu chút nào thì Hắc Xà đã có ý định đem nhóm bên kia giải quyết.
Đám người kia không có chuyên nghiệp như bọn họ, lỡ như đột nhập vào thất bại làm cho những thủ vệ canh giữ lâu đài chú ý tới, đến lúc đó có thể sẽ liên lụy đến bọn họ.
Sau khi hai nhóm tách ra, cũng không gặp bất kì khó khăn gì nữa
Hắc Xà mang theo một vài thành viên trong đội đi về phía bên trái của lâu đài, gần hàng rào.
" Hàng rào không cao, chúng ta có thể vượt qua dễ dàng. Sau khi vào khu vườn, chú ý nhớ nằm xuống liền, vừa lúc có thể mượn những bụi hoa rậm rạp trong khu vườn tránh né tầm mắt ở phía trên lâu đài."
Hít một hơi thật sâu, mắt của Hắc Xà đảo qua những thành viên trong đội
Có căng thẳng đi kèm theo phấn khích.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, từ trong miệng phun ra một chữ “Đi!”