Giới vực Khởi Nguyên Tinh, những thế giới bình thường đều có sinh lão bệnh tử. Đó là trạng thái bình thường của con người.
Siêu Phàm cũng sẽ già đi.
Một số người cũng chết ở trong một trận chiến đấu và bỏ mạng.
Dư Huy là một tên Siêu Phàm bình thường.
Anh ta không biết đến trái đất thượng giới và giới vực Khởi Nguyên Tinh.
Cả một đời, anh ta chỉ sống ở thế giới cấp cao mà anh ta đang ở.
Anh chưa hiểu hết về lục địa và đại dương rộng lớn.
Bản thân là một Siêu Phàm, Dư Huy ở trong thế giới cấp cao chả tính là gì. Tuy nhiên, ở chỗ của anh cũng là một tên cường giả được người đời ngưỡng mộ.
Anh làm chỉ huy quân đoàn phòng thủ tại một thị trấn ven biển.
Mỗi ngày, anh đều trải qua một cuộc sống bình yên và đầy đủ.
Mãi đến một ngày, thị trấn ven biển bị tấn công bởi một làn sóng hải thú.
Trong đợt thủy triều cuồn cuộn đó, ba con hải thú Siêu Phàm cũng đều xuất hiện.
Một thành phố gần bờ biển, chỉ có anh và thị trưởng quý tộc là Siêu Phàm.
Đợt thủy triều thú ồ ạt nó đã vượt xa dự đoán của anh ta.
Đây có thể được xem là một thảm họa khó gặp trong hàng trăm năm.
Lớp bảo vệ thành phố chỉ tồn tại được một tiếng liền vỡ vụn.
Trước những con hải thú gần như vô tận, các binh sĩ bảo vệ cũng không thể nào kiên trì được lâu. Tỉ số thương vong đã tăng lên rất nhiều và những người không chống đỡ nổi nữa đành phải bỏ chạy.
Cuộc chiến giữa Siêu Phàm, Dư Huy và thành chủ đều bị áp đảo hoàn toàn.
Trước mắt thành trì đã bị phá hủy, thành chủ đã dẫn theo một đội cận vệ đột phá ra một con đường bỏ chạy.
Tuy nhiên, Dư Huy không thể bỏ qua những khuôn mặt quen thuộc đang ở trong thành. Bởi vì, anh cố gắng chống đỡ với ba con hải thú Siêu Phàm và ngăn cản làn sóng thú triều để cho bọn họ có thời gian chạy trốn.
Cuối cùng, anh đã kiệt sức và bị thương nặng. Anh không thể nào chạy thoát.
Anh ngã xuống ở trong đống xác hải thú.
Ý thức của Dư Huy dần trở nên mơ hồ. Cuối cùng, anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
“ Mình chết rồi sao?”
“ Đây chính là cái chết sao?”
“ Tại sao mình…vẫn còn có ý thức?”
Không biết qua bao lâu, ý thức mơ hồ của Dư Huy dần trở nên tỉnh táo.
Anh giống như một người bị đuối nước đột nhiên được cứu lên bờ. Nỗi sợ hãi sống sót sau cái chết vẫn còn vương vấn ở trong lòng anh mãi không thôi.
Anh đứng ngây ngốc tại chỗ và nhìn xung quanh.
Bầu trời xám xịt, mặt đất cũng xám xịt.
Con đường đen ở dưới chân kéo dài về phía trước và không nhìn thấy điểm cuối.
Ở trên con đường, xuất hiện những hình bóng mờ ảo, trong suốt và tiến về phía trước.
Bỗng nhiên, những thông tin ập vào đầu của anh.
“ Thì ra mình thực sự đã chết rồi.”
“ Thì ra, những người sau khi chết đi đều sẽ chuyển đến Âm giới, nhưng tại sao…?”
Anh cúi đầu xuống và nhìn đôi tay của mình.
Nó giống như trước đây, anh nắm chặt lại và có thể cảm nhận rõ ràng.
Cơ thể của mình vẫn còn tồn tại. Thậm chí, mình đã hồi phục đến đỉnh phong.
Không giống như những bóng dáng chỉ còn lại linh hồn, trông có vẻ vẫn chưa có tỉnh táo.
Dư Huy không hiểu, nhưng anh vẫn làm theo bản năng của mình và cùng với những linh hồn đó đi về một phương hướng phía cuối con đường màu đen.
Ở đây, dường như không có ngày và đêm.
Không có thời gian.
Không có màu sắc.
Một con đường màu đen dài bất tận.
Anh không biết mình đã đi được bao lâu.
Cuối cùng, trước mặt của anh liền xuất hiện một tòa cung điện đồ sợ. Nó khiến người ta chỉ cần nhìn qua một lần cũng phải cúi đầu.
Điện Diêm La.
Dư Huy cuối cùng nhìn thấy người cũng có thân thể giống như mình.
Điều khác biệt chính là ở trên đầu anh có một cái vòng sáng, còn ở trên đâu người kia thì không.
Từ miệng của vị cường giả kia, Dư Huy đã biết được.
Nơi này gọi là Âm giới.
Nơi trở về của những người đã chết.
Linh hồn của Âm giới sẽ được dẫn dắt, tẩy sạch kí ức rồi bước vào hồ luân hồi và bắt đầu một cuộc sống mới.
Một số linh hồn tội ác tày trời sẽ được đưa xuống địa ngục và chịu nhiều hình phạt đáng sợ.
Khi nào hết hạn phạt thì họ mới được phép đi vào hồ luân hồi để đầu thai.
Một số ít người, giống như Dư Huy, có công đức ở trên người được cấp quyền sở hữu thân xác ở Âm giới.
Công đức ở đây, thực ra nói về những đóng góp của bọn họ cho nhân loại.
“ Nói cách khác, hiện tại tôi có hai lựa chọn? Một là đi đầu thai, nhưng có thể đầu thai ở một gia đình tốt hơn.”
“ Lựa chọn khác là không đi đầu thai và trở thành một người làm công chức của Âm giới?”
Dư Huy suy nghĩ.
Công chức chắc hẳn là tên gọi nghề nghiệp đặc thù ở Âm giới.
Anh không do dự gì mà lựa chọn cái sau.
Dù sao, luân hồi chuyển thế sẽ xóa sạch mọi kí ức…Mặc dù, dựa theo lời vị cường giả kia, linh hồn thì vẫn là mình, nhưng thực sự…còn là mình nữa hay không?
Anh nghe nói, xóa sạch kí ức để đảm bảo sự trật tự ở trong thiên địa được vận chuyển bình thường.
Nhưng, nó cũng có ngoại lệ.
Chẳng hạn như những người có lượng lớn công đức, được thiên địa công nhận.
Khi bọn họ đầu thi, không chỉ nhận được một số quà tặng từ Âm phủ, còn có thể thức tỉnh kí ức kiếp trước khi họ trưởng thành ở tuổi 16.
Dư Huy cũng không quá ghen tị.
Dù sao, làm công chức ở Âm phủ cũng không tệ.
Nếu không phải anh nghe nói gần đây Âm phủ đang thiếu nhân lực, thì tư cách công chức còn chưa đến một kẻ yếu như anh đảm nhận.
….