Chương 1293: Chúng ta vẫn còn hi vọng

“Không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống.”

“ Ha ha, cái tên nhà ngươi vẫn còn sống thì ta đây sao chết được chứ.”

Lão Thánh Nhân nhíu mày nói: “ Tuy nhiên, tình trạng của người không được tốt lắm.”

“ Bản thân ta chỉ có thể sống thêm một hai trăm năm nữa.” Thánh Nhân Trúc Lung cười khổ, “ Điều kiện bản thân ta không xuất thủ.”

Lão Thánh Nhân hỏi: “ Những tên Dị tộc truy sát có đến không? Tôi nhìn thấy những kẻ truy sát của bộ tộc Ma quỷ đang đuổi theo bộ tộc Lạc Đồng.”

Khi Thánh Nhân Trúc Lung nghe thấy điều này, nụ cười của ông càng trở nên cay đắng hơn.

Ông nói, “ Trước đây, bộ tộc Ma quỷ còn chưa thấy những mảnh vỡ thủy vực Lan Thương. Hiện tại, một số chủng tộc khác ở trong vũ trụ chẳng khác nào như linh cẩu, thường xuyên đột kích thành phố chúng ta.

“ Tại sao lại có thế lực khác ở trong vũ trụ?!”

“ Đúng vậy! Bọn chúng để mắt tới bảo tàng của nhân loại chúng ta. Bạn cũng biết, nhân loại chúng ta đã từng là một trong những chủng tộc mạnh nhất đối kháng với bộ tộc Ma quỷ, có vô số truyền thừa và bảo vật. Hiện tại, chúng ta đã không còn đủ sức để giữ vững cơ nghiệp này nữa rồi.

Hiện tại, không ít thế lực ở trong vũ trụ đã phát hiện ra thủy vực Lan Thương. Khi linh cẩu ngày càng nhiều thì bộ tộc Ma quỷ cũng phát hiện ra nơi này, chúng ta cũng không thể nào phòng thủ được…”

“ Lão già, ta biết mình không thể sống được bao lâu, nhưng nhánh Lan Thương này không thể nào bị chặt đứt ở trong tay ta. Ta cầu khẩn ngươi hãy mang theo một nhóm thiên tài rời đi. Chỉ cần bọn chúng còn sống thì nhánh Lan Thương này cũng chúng ta sẽ không ngừng…”

Lão Thánh Nhân liền ngắt lời hắn: “ Chờ một chút, ông bạn…”

Thánh Nhân Trúc Lung tiếp tục nói: “ Ta biết việc này đối với ngươi rất khó, nhưng ta đã không còn đủ năng lực để dẫn bọn chúng ra khỏi khu tinh hải hỗn loạn này…”

Lão thánh nhân giơ tay: " Ta không có nói…”

Cuối cùng, Thánh Nhân Trúc Lung thở dài: “ Ta sẽ dùng sức lực cuối cùng của mình để thu hút sự chú ý của kẻ địch. Mặc dù dưới sự mạnh mẽ của bộ tộc Ma quỷ, hi vọng của nhân loại chúng ta rất mong manh, nhưng…”

“ Ngươi nghe ta nói trước đã!” Lão Thánh Nhân không nhịn được, khí thế bộc phát đánh gãy câu chuyện.

“ Ta nghĩ ngươi còn có cơ hội được cứu.”

“ Nhánh Lan Thương của ngươi cũng có thể tiếp tục.”

Thánh Nhân Trúc Lung xua tay: “ Ta biết tình huống của mình, ngươi đừng có an ủi. Nhân loại chúng ta đang suy tàn, kẻ địch ở khắp mọi noi. Ngươi nghĩ chúng ta còn cơ hội sao? Ta…”

Lão Thánh Nhân nắm lấy tay hắn, mặt đối mặt, khí thế uy nghiêm: “ Người đừng nói nữa, ta nói còn cơ hội thì còn cơ hội.”

“ Lúc trước, ta cũng bị thương nặng giống như ngươi. Ta từ trong vòng vây của đám Ma quỷ giết đi ra, làm sao có thể lành lặn được chứ.”

“ Khi đó, bản thân ta cũng tuyệt vọng, bị Thánh Nhân của bộ tộc Ma quỷ không ngừng truy đuổi, thương thế không ngừng tăng thêm. Ta chỉ muốn trước khi chết kéo lấy một tên, nhưng ngày hôm đó…”

Lão Thánh Nhân bước đi vài bước với hai tay chắp sau lưng.

Trận pháp ở trên không thành trì không ngừng tỏa sáng, bóng lưng ở phía sau lộ ra thần thánh.

“ Ngày hôm đó, tôi đã gặp được cứu tinh.”

“ Nhân loại chúng ta vẫn chưa tới lúc diệt vong. Bên ngoài thượng giới Cao Duy vẫn còn một nhánh nhân loại mạnh mẽ.

“ Bọn họ đã lấy ra những bảo vật vô cùng quý giá và giúp cho ta hồi phục.”

“ Ta tin ngươi cũng đã từng nghe nói qua nhánh nhân loại đó…Bọn họ chính là Khởi Nguyên Tinh, tổ tiên của nhân loại.”

“ Hiện tại, cái tên Thâm Lam chính là nơi trú ẩn của ta.”

Miệng của lão Thánh Nhân khô lại khi ông giải thích.

Thánh Nhân Trúc Lung cuối cùng cũng tin tưởng, nhưng ông vẫn sợ hãi, hi vọng liền biến thành tuyệt vọng.

“ Thành phố Thâm Lam mà ông nhắc đến, nó có thực sự kí diệu đến như thế không?”

“ Ông đã bao giờ nhìn thấy một thành phố được xây dựng ở trong hư không chưa?”

“ Ông đã bao giờ nhìn thấy việc dịch chuyển xuyên giới hoàn thành chưa đầy nột giây chưa?”

“ Ông đã bao giờ nhìn thấy một không gian tâm linh mà ngay cả Pháp Tắc cũng có thể thực hiện chưa?”

“ Tôi đã nhìn thấy…”

Cuối cùng, lão Thánh Nhân đưa ra kết luận: “ Mặc dù, chúng ta sinh ra ở thượng giới Cao Duy, nhưng chúng ta cũng không thể như những con ếch ngồi ở trong giếng nhìn lên bầu trời. Hơn nữa, thành phố Thâm Lam chính là sự tiếp nối của nhánh Khởi Nguyên Tinh. Nó thần kì đến mức nào thì tôi cũng không cần phải phóng đại làm gì.”

“ Nếu đó là sự thật thì không còn gì tốt hơn.”

Lão Thánh Nhân Trúc Lung lẩm bẩm một mình.

Tuy nhiên, ông dường như nghĩ đến gì đó. Ông nhìn thấy hàng trăm triệu con người đang ở trong từng tòa thành phố thủy vực Lan Thương.

Ánh mắt dần trở nên u ám.

“ Nhân loại chúng ta đông như thế cũng chỉ có thể cứu được một phần nhỏ. Tuy nhiên, thành phố Thâm Lam ở nơi đó, nhân loại chúng ta rốt cục cũng có một nơi dung thân.”

Ông dừng lại và nói tiếp: “ Ông hãy mang theo nhánh Lan Thương cuối cùng rời đi. Tôi muốn ở lại và hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của một người bảo vệ.”

Lão Thánh Nhân nhíu mày.

Ông tin tưởng Thâm Lam chắc chắn có cách chữa khỏi vết thương cho ông lão. Tệ nhất là có thể ổn định lại vết thương của Pháp Tắc để không còn chuyển biến xấu.

Tuy nhiên, ông bạn già vẫn chưa tin tưởng, một lòng muốn hi sinh.

Ông ta muốn tận dụng sức lực cuối cùng của mình.

Ông cũng hao tổn biết bao nhiêu tâm trí.

Ông suy nghĩ kĩ lại lúc trước mình cũng y chang như thế. Khi nhìn thấy hai thiên tài đến từ Thâm Lam và một vị Thánh Nhân phất tay có thể giết chết Thánh Nhân.

Điều này mới trực tiếp phá vỡ thế giới quan của ông.

Lão Thánh Nhân suy nghĩ một lúc và quyết định hốt thuốc đúng bệnh, “ Nếu thành phố Thâm Lam có khả năng cứu nhiều người thì sao? Bản thân ngươi là người bảo vệ dòng dõi Lan Thương cũng phải sống, đúng không?”

“Làm sao có thể!”

“ Sao lại không thể? Thâm Lam có thể dịch chuyển xuyên vũ trụ. Nó chưa hẳn tệ hơn khe nứt vực sâu của bộ tộc Ma quỷ bao nhiêu. Việc di chuyển nhân loại ở thủy vực Lan Thương không phải là không thể.”

“ Ngươi chờ ta một chút, ta đi báo cái tin rồi quay trở về.”

Lão Thánh Nhân cẩn thận lấy ra một phiên bản cao cấp của cuộn giấy để quay trở về thành phố.

Trên người ông cũng chỉ có hai cuộn.

Đó là bảo vật được người bảo vệ của thành phố Hư Không tặng cho, trước khi ông rời đi.

Nó vô cùng quý giá.

Một cuộn giấy có thể quay trở lại thành phố tương đương với một cái mạng.

Ngay cả Thánh Vương cũng có thể trốn thoát.

Tuy nhiên, lão Thánh Nhân đã sử dụng nó mà không hề do dự.

Đầu tiên, ông lấy ra một viên pha lê lưu trữ thông tin và nhập tất cả thông tin về nhân loại ở thủy vực Lan Thương, ngay cả tình hình hiện tại cũng ghi lại.

Trong thâm tâm, ông không biết liệu thành phố Thâm Lam có thể dịch chuyển nhiều người như thế hay không.

Tuy nhiên, lão Thánh Nhân muốn tin vào điều đó.

Cuộn giấy quay trở về thành phố phát ra một vầng hào quang mờ nhạt. Ngay lập tức, viên pha lê mang thông điệp cầu cứu đã được gửi đi.

Hai mắt Thánh Nhân Trúc Lung mở to.

“ Thật đáng ngạc nhiên khi không hề có sự dao động nào trong không gian. Ông làm điều đó như thế nào?”

“ Ha ha, nếu ngươi biết thì hiện tại cũng không khốn khổ như thế này.”

Lão thánh nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “ Tuy nhiên, ngay cả thành phố Thâm Lam có thể vận chuyển nhiều người như thế, khẳng định sẽ phải trả cái giá rất lớn. Ngươi…”

Thánh Nhân Trúc Lung xua tay: “ Tôi biết, tất cả bảo vật mà dòng dõi Thương Lan chúng ta tích lũy từ trước cho tới nay đều có thể lấy ra.”

Nếu không có Thâm Lam, những truyền thừa và bảo vật sẽ bị đám bộ tộc Ma quy hay những thế lực khác lấy đi.

Cái giá phải trả cho việc dịch chuyển tất cả nhánh người Lan Thương, thánh nhân Trúc Lung cảm thấy đó là nỗ lực xứng đáng.

Tiền đề, Thâm Lam thật sự có thể làm được điều đó.

Ông nghi ngờ nhưng hi vọng đó là sự thật.