Chương 1250: Tin nhắn khẩn cấp

Tại thời điểm này ở thành phố Đại Đạo thịnh vượng.

Sau khi thoát khỏi khói lửa chiến tranh, mức sinh hoạt tiêu chuẩn đã đứng hàng đầu thế giới và dân số cư trú không ngừng tăng lên.

Văn phòng hội nghị của bộ nội vụ thành phố.

Ngôn Đỉnh Thiên đứng ở trước sân khấu, chỉ vào một bộ phận khu vực hình chiếu bản đồ. Nó bao gồm hết toàn bộ Sơn Hải đại thế giới và nói một cách say mê:

“ Ở giai đoạn tiếp theo, chúng ta cần bổ sung thêm cổng dịch chuyển tức thời. Mục tiêu chiến lược của chúng ta chính là truyền bá mảng dịch chuyển tức thời đến mọi nơi ở trên thế giới. Chúng ta không nên nghĩ tới những quốc gia đó quá hẻo lánh nên không cần xây dựng cổng dịch chuyển. Ý tưởng như thế, mọi người nhanh chóng bỏ nó ra khỏi đầu ngay.”

Lão Ngôn vẫn còn bị kẹt ở Siêu Phàm cấp hai đỉnh phong.

Thực lực của hắn đứng ở trong hàng tùy tùng từ hàng ngũ thứ nhất và xuống đến hàng ngũ thứ hai và thứ ba.

Bản thân ông không hề chán nản.

Từ khi hắn trở thành trưởng lão ngoại môn Đại Đạo Tông. Ngôn Đỉnh Thiên phát hiện tài năng của mình không nằm ở trên võ thuật, mà xử lý công việc khiến hắn cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Hiện này, Ngôn Đỉnh Thiên đã trở thành thống đốc văn phòng nội vụ của thành phố Đại Đạo.

Thành phố Đại Đạo không có thành chủ, thống đốc chính là chức vụ cao nhất. Ngoại trừ, hắn không thể nắm giữ được quân lực, mọi việc quản lý phần lớn ở nội bộ và đối ngoại.

Sau khi Ngôn Đỉnh Thiên nhậm chức, ông đã đưa ra mục tiêu chiến lược của mình chính là xây dựng các cổng dịch chuyển tới mọi thế lực và quốc gia.

Hãy để những đất nước xa xôi và lạc hậu cũng có thể cảm nhận được hơi ấm mà nhân loại Đại Đạo mang lại.

Xây dựng toàn bộ Sơn Hải đại thế giới thành một cái làng Sơn Hải.

Điều này không dễ dàng thực hiện.

Sơn Hải đại thế giới quá rộng lớn, một số đại lục ở nơi rất xa và không thể nào liên lạc đến thế giới bên ngoài. Bọn họ cũng chưa bao giờ nghe đến danh tiếng của Đại Đạo Tông.

Bước đầu tiên, lão Ngôn muốn mở rộng tầm ảnh hưởng của Đại Đạo Tông.

Hiện tại, ông đã đạt được những kết quả đầu tiên.

Bước thứ hai, ông muốn tăng số lượng cổng dịch chuyển.

Những năm gần đây, công nghe dịch chuyển tức thời đã có những bước đột phá. Việc xây dựng một cổng dịch chuyển chỉ dùng ở trong thế giới nội bộ đã không còn cần đến sự giúp đỡ của lãnh chúa Đường.

Chỉ cần một đại sư trận pháp dẫn đầu và thành lập nên một đội trận pháp, đội phù văn, đội kiến trúc. Bọn họ liền có thể xây dựng một cổng dịch chuyển tức thời.

Ngoài trừ việc, cổng dịch chuyển đó không thể nào xuyên ra ngoài thế giới. Chi phí dịch chuyển và xây dựng cũng không có cao hơn bao nhiêu.

Tất nhiên, việc xây dựng nó cần phải mất nhiều thời gian hơn một chút.

Mỗi một cái cổng dịch chuyển tức thời cần phải mất hai đến ba tháng.

Tuy hiên, bây giờ họ không hề thiếu đại sư trận pháp, mục tiêu chiến lược thứ hai có thể đạt được.

“ Lão Ngôn đang nới ở trên sân khấu thì đột nhiên tiếng bíp đồng hồ của ông vang lên ở trong phòng.

“ Đồng hồ của ai? Ai không tắt đồng hồ trong khi họp.”

Sắc mặt lão Ngôn không vui.

Đột nhiên, ông nhìn xuống bên dưới, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn ông một cách kì lạ.

Nếu cẩn thận nghe kĩ, đó không phải là âm thanh bíp bíp đang phát ra từ tay ông ấy hay sao?

“ Khục, khục.”

Ngôn Đỉnh Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh, sắc mặt vẫn y như thế.

Bản thân là người đứng đầu, ông chỉ cần bình tĩnh, những người ở bên dưới sẽ không dám nghĩ có chuyện gì xảy ra.

Hắn mở đồng hồ ra, bên trong có một tin nhắn khẩn cấp.

Khi Ngôn Đỉnh Thiên nhìn nó, hai mắt của ông hơi co lại và nhớ lại cảnh tượng bản thân đã đối mặt với vô số Ma thú, những tên Dị tộc và tên bộ tộc Ma quỷ mạnh mẽ.

Lãnh chúa đã từng nói qua, một khi vết nứt vực sâu xuất hiện, ma thú xuất hiện. Nó liền đại biểu bộ tộc Ma quỷ bắt đầu tấn công thế giới đó.

Đây không phải là một chuyện nhỏ.

“ Hội nghi hôm nay kết thúc ở chỗ này, các cậu có thể viết một phần báo cáo còn lại rồi gửi cho tôi.”

Ngôn Đỉnh Thiên vội vàng rời đi.

Một căn phòng nhỏ trong căn phòng hội nghị.

Tô Bỉnh mặc dù đã trải quai điều trị đơn giản, nhưng anh vẫn chưa có thời gian để đội sang một bộ quần áo khác. Hắn ngồi ở nơi đó, vẻ mặt bất an và lúng túng.

Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa ở trong phòng họp sạch sẽ, sáng sủa và rộng rãi.

Nhớ lại mình đã được dẫn suốt một chặn đường đi tới chỗ này. 99% những người mà hắn gặp đều toát ra khí tức sâu thẳm, cả người càng run rẩy dữ dội hơn.

Thật đáng sợ.

Khí tức ở nơi này còn đáng sợ hơn cả làn sóng quái vật kia.

Tên điều tra viên họ Diệp tiến lên an ủi hắn: “ Bình tĩnh đi. Những gì anh biết đều là thông tin tình báo quan trọng. Thậm chí, anh có thể gặp được những quan chức cấp cao của tông môn. Hãy cố gắng biểu hiện cho tốt, đó chính là cơ hội của anh.

Tô Bỉnh thậm chí còn không biết nơi này tên là thành phố Đại Đạo, hắn chỉ biết gật đầu.

Không bao lâu, lão Ngôn liền đẩy cửa bước đi vào, ánh mắt hắn rơi vào trên người của Tô Bỉnh.

“ Bạn hãy đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho tôi một lần nữa.”

Tô Băng nhớ lại từng chi tiết, anh đem toàn bộ quá trình từ thị trấn Nguyên Thủy trốn thoát khỏi quốc gia Nam Trạch.

Lão Ngôn trầm tư một lát rồi hỏi: “ Chỉ có một vết nứt thôi sao, ngoài ra không còn cái nào khác nữa?”

“ Vâng…Đúng thế, tôi cũng không nhìn thấy những vết nứt khác.” Hắn nhớ lại và khẳng định nói: “ Tôi cũng không nhìn thấy những đám sương mù đỏ khác.”

“ Vết nứt vực sâu đó dài bao nhiêu?”

“ Nó khoảng năm sáu trăm mét, có lẽ bảy tám trăm mét. Lúc đó, tôi ở quá xa nên không thể thấy rõ cho lắm.”

“ Um.”

Ngôn Đỉnh Thiên suy nghĩ.

Số lượng khe nứt vực sâu thì ít, nhưng số lượng Ma thú thì nhiều.

Nó chắc chắn là một cuộc xâm lược của bộ tộc Ma quỷ.

Về phần Dị tộc? Nếu như Tô Bỉnh có thể nhìn thấy những tên đó. Hắn liền không có cơ hội tới chỗ này.

“ Bạn hãy đợi ở chỗ này…Không, tiểu Diệp, em dẫn bạn ấy đi ăn trước và thay một bộ quần áo khác. Sau đó về ở chỗ này đợi tôi…

“ Ồ, tiểu Diệp, cậu hãy viết một bản báo cáo hơn sáu nghìn chữ và gửi vào email cho tôi trước nhé. Nhanh lên một chút.”

Ngôn Đỉnh Thiên vội vàng rời đi.

Tên điều tra viên họ Diệp lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Bỉnh, “ Bạn thử viết mấy chữ cho tôi xem thử.”

Tô Bỉnh không nghĩ mình phải viết chữ.

Tô Bỉnh ở quốc gia Nam Trạch, dạy cũng là chữ đại lục thông dụng. Tuy nhiên, phần khẩu âm thì nghe rất khó hiểu.

Về phần chữ viết thì cũng văn tự đại lục thông dụng, cơ bản không có chênh lệch bao nhiêu.

Nó là một loại chữ rune bên trong hóa ra văn tự. Nó cũng không hề khó học, lại có thể biểu đạt ra ý tứ của mình.

Hắn vỗ vai Tô Bỉnh nói, “ Bạn tranh thủ ăn xong, sau đó bạn viết một bản báo cáo chi tiết dài 6000 chữ. Bạn chính là người phát hiện Ma thú và là người có mặt ở tại hiện trường. Bạn phải viết nó mới phù hợp với tình hình thực tế. Sau khi viết xong, tôi sẽ giúp bạn sửa chữa nó lại.”

Tô Bỉnh: “???”