Chương 1233: Trở về

Trên khán đài, vô số Siêu Phàm lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Năng lượng giống như một cơn sóng thần và nó sẽ nuốt chửng bọn họ trong 0,1 giây nữa.

Lúc này, đám mây năng lượng đan lan rộng theo hình chiếc ô bỗng nhiên dừng lại.

Đất đá bay tứ tung cũng dừng lại.

Gió cũng ngừng thổi.

Quý Khải Bằng từ giữa không trung rơi xuống cũng dừng lại. Mấy giọt máu cũng đông cứng cách bên miệng hắn chỉ có mấy centimét nữa.

Chỉ vài giây, đám mây năng lượng giống như một cây nấm linh chi khổng lồ đầy màu sắc mọc ở trên võ đài.

Dường như ngay cả hơi thở của khán giả cũng ngừng lại.

Nhóm Siêu Phàm đang tìm kiếm.

Lãnh chúa thành phố Thâm Lam vẫn bình tĩnh ngồi ở trên ghế.

Đội trưởng bảo vệ ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt vô cảm.

Không phải do bọn họ ra tay.

Còn ai có thể dễ dàng đóng băng dòng năng lượng đáng sợ như thế cơ chứ.

Dần dần, ánh mắt của bọn họ rơi vào phía trước khán đài. Nơi đó, một cánh tay trắng nõn được duỗi ra với những cánh tay xòe ra.

Thượng Cung Linh vừa mới thay mặt học viện phát biểu vào buổi sáng. Tuy nhiên, cô ấy không hề có tên ở trong danh sách những cao thủ hàng đầu của thành phố Thâm Lam.

Ngay khi cô ấy vừa ra tay liền khiến cho toàn bộ những người có mặt ở chỗ này đều phải sốc.

Tuy nhiên, nó vẫn chưa có kết thúc.

Sau vài dây, đám mây năng lượng khổng lồ bắt đầu chảy ngược trở về và hội tụ lại.

Nó giống như một bông hoa đã nở rồi khép lại.

Vài giây sau, dòng năng lượng đầy màu sắc đã biến mất. Thay vào đó, viên thiên thạch khổng lồ ở trên bầu trời và ánh đao khổng lồ do Đoạn Cầm chém ra.

“ Đó là quay ngược thời gian.’

Nhiều Siêu Phàm ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm rồi lại đứng dậy.

Một lần quan sát phần thi tốt nghiệp, tâm tình bọn họ không biết mình đã lên xuống bao nhiêu lần rồi.

Thời gian vẫn tiếp tục quay ngược trở lại.

Viên thiên thạch đã quay ngược lại và phân hủy thành vô số viên đất và đá mịn.

Nó nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

Ánh đao dài mấy chục mét cũng đang thu hồi trở về và chìm vào bên trong thanh Yển Nguyệt Đao của Đoạn Cầm.

Đoạn Cầm bị nhốt ở trên không, vẻ mặt ngây ngốc.

Sau đó, sàn đấu đã khôi phục trở lại, ngụm máu Quý Khải Bằng vừa mới phun ra lại chảy trở về trong miệng của anh. Vết thương cũng nhanh chóng hồi phục, hắn ngây ngốc liền tỉnh lại.

Hắn: “???”

Khi nhìn toàn bộ đấu trường đã trở lại như lúc ban đầu.

Ngay cả kết giới ở bốn phía lần nữa đóng lại.

Cuộc chiến khốc liệt vừa rồi nó giống như chỉ là một giấc mơ.

Xung quanh đấu trường, vô số khán giả im lặng hồi lâu, bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai.

Trong tài công bố kết quả trận đấu.

Đương nhiên, người chiến thắng chính là Đoạn Cầm.

Thời điểm Thượng Cung Linh ra tay chính là lúc Quý Khải Bằng bất tỉnh, mất đi sức chiến đấu. Cô canh thời gian rất chính xác.

Điều nay không chỉ đảm bảo tính khách quan và công bằng của cuộc chiến.

Nó cũng đảm bảo sự an toàn cho khán giả ở xung quanh.

Hoàn mĩ.

Vẻ mặt vô cảm của Thượng Cung Linh cảm thấy lần ra tay xử lý tính huống này của mình có thể đạt ít nhất 82 điểm.

Khán giả không hề thấy như thế, bọn họ xém xíu nữa bị hù chết rồi.

Tuy nhiên, bọn họ ngạc nhiên, sợ hãi và thán phục từ khi nào thành phố Thâm Lam khác lại xuất hiện ở thành phố Thâm Lam.

Khóe miệng Mạnh Cảnh Nhiên hơi run rẩy,: “ Vị này…?”

“ Đỏ chỉ là một chút sức mạnh thời gian mà thôi, nó thực sự không thể nào đảo ngược sự sống và cái chết. Phạm vi bao phủ của năng lực này có lẽ chỉ bằng cái võ đài vừa rồi.”

Đường Vũ vẫy tay.

Hắn không chú ý tới Thượng Cung Linh đảo ngược thời gian hay sao. Bản thân cô ấy đã khóa Đoan Cầm trước rồi?

Bản thân Quý Khải Bằng cũng không hề bị thương nặng. Thứ còn lại chỉ là một ít năng lượng và đấu trường bị phá hủy.

Đừng quan tâm đến những thứ đó.

Khóe miệng Mạnh Cảnh Nhiên vẫn co giật, nhưng ông cũng không hề nói tiếp.

Nếu suy nghĩ một cách cẩn thận, không phải chỉ là quay ngược thời gian hay sao.

Thành phố Thâm Lam đã làm qua những chuyện lớn còn ít hay sao?

Có lẽ do yên lặng quá lâu. Lần này, nó mới khiến cho ông cảm thấy khiếp sợ đi.

Kì thi tốt nghiệp cũng đã kết thúc, những bước còn lại diễn ra thật nhàm chán.

Ngày hôm đó, một số quan chức cấp cao của những thế lực bên ngoài đã rời thành phố Thâm Lam.

Bọn họ xém xíu nữa không muốn quay trở về rồi.

Câu lạc bộ anh hùng, thành phố anh hùng.

Cổng dịch chuyển ở trong thành tỏa sáng rực rỡ. Sau khi ánh sáng dần tiêu tán, hàng chục bóng người xuất hiện.

Bọn họ chính là những học viên trao đổi từ học viện cây thế giới trở về quê nhà trong kì nghỉ lễ.

Bọn họ sẽ mất một khoảng thời gian để đi bằng phi thuyền trở về quê nhà của mình.

Cổng dịch chuyển có thể quay trở về ngay lập tức.

Victor nhìn thành phố anh hùng nhộn nhịp rồi thở dài.

Khi quay trở về, tâm tình của anh cũng có phần phấn khích.

Dù sao, đây cũng là lần anh xa nhà lâu nhất.

“ Cổng dịch chuyển rất tiện lợi, nó tiết kiệm hơn 20 tiếng bay ở trên không trung.”

“ Tuy nhiên, mình cũng không thể nào ở lại quá lâu, thành phố anh hùng quá an nhàn. Nếu mình ở lại quá lâu, những người khác sẽ vượt mặt mình.”

Anh gặp phải Đoạn Cầm ở trong phần thi tốt nghiệp, thật sự quá xui xẻo.

Trong mắt người ngoài, Victor bị Đoạn Cầm đánh bài chỉ sau ba chiêu. Đó là trận chiến kết thúc nhanh nhất ở trong top 16.

Tuy nhiên, ở trong mắt các giáo viên học viện, biểu hiện của Victor không hề tệ.

Anh ấy đã đạt được mong muốn của mình và tham gia vào ban Siêu Phàm.

Những học viên trao đổi duy nhất được nhận vào ban Siêu Phàm cũng chỉ có Eva, Cổ Thang và Diêu Triệu Không.

Tổng cộng có tới 12 tên học viên trúng tuyển, số lượng này khá nhiều nếu so với những khóa trước.