Chương 1225: Bắc Đình cân nhắc hợp tác toàn diện

Khi thời gian càng đến cần, các vị khách quý đến từ các Thánh Địa khác dần ổn định chỗ ngồi.

Có hơn hai mươi vị khách quý đến từ Bắc Đình, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng ở trong vòng tròn phòng thủ Bắc Đình.

Ngoại trừ Diêu Triệu Không, người đã sớm đến thành phố Thâm Lam từ trước. Vị thần bảo vệ Bắc Đình đời thứ nhất, đại tông sư Mạnh Cảnh Nhiên cũng đến nơi đây.

“ Lão Diêu, nghe nói đứa cháu của ông có khả năng lấy top một phần thi đợt này đúng không?”

“ Ha ha, bình thường thôi. Tôi đã nói với thằng nhóc đó rồi. Nếu nó không đạt được hạng nhất…Ách top 16, tôi sẽ đánh gãy chân của nó.”

“ Thành phố Thâm Lam đầy rẫy thiên tài.

Mạnh Tông Sư cảm khái: “ Có lẽ, chúng ta nên cân nhắc hợp tác toàn diện với học viện cây thế giới. Dù sao, hiện nay hoàn cảnh chung cũng dần ổn định, giao thông cũng ngày càng phát triển. Từ Bắc Đình đến Thâm Lam nếu đi bằng thuyền bay chỉ mất một lúc mà thôi. Ngay cả học sinh bình thường có thể lui tới dễ dàng.”

Diêu Triệu Không có vẻ hơi kinh ngạc.

Mạnh Cảnh Nhiên nói: “ Trong thời đại mới, tôi và ông cũng không phải là những lão già cố chấp. Những việc có lợi cho dân tộc và toàn nhân loại đều phải ủng hộ hết mình.

Tuy nhiên, thực tế không phải ai cũng có thể nhận rõ điều ấy. Điều đó cần phụ thuộc vào thành tích của cháu trai ông đấy.”

Bắc Đình và Thâm Lam có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Tuy nhiên, không phải tất cả thiên tài ở độ tuổi phù hợp đều có thể tham gia vào nhóm này.

Luôn có những người mắc kẹt ở trên con đường của mình.

Bọn họ cho rằng đội ngũ giáo viên có sự chênh lệch không lớn. Họ đều khinh thường hoặc không muốn thừa nhận rằng trình độ của mình không đủ.

Diệu Triệu Không nói: “ Chuyện này rất đơn giản, Thành Võ một năm qua có tiến bộ rất lớn. Sau kì nghỉ hè này hắn quay trở về Bắc Đình. Hắn ở trong vòng tròn giới trẻ kia sẽ tụ họp lại một chút. Bọn chúng sẽ so sánh và biết sự chênh lệch nằm ở đâu thôi.”

Một sân huấn luyện ở bên trong trường.

Cổ Thang từ tối hôm qua nhắm mắt tĩnh thần cho đến bây giờ. Hắn đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng màu vàng ở trong mắt lóe lên.

Hắn đứng dậy và mặc một bộ đồng phục võ thuật của hoàng triều Cổ Linh được làm bằng những vật liệu quý hiếm.

Chữ Cổ được thêu ở trên ngực và lưng. Nó đại biểu cho hoàng triều Cổ Linh.

Hắn đẩy cánh cửa ở sân tập ra, ánh sáng chiếu rọi, chữ Cổ hơi phát ra ánh sáng màu vàng. Hai ống tay lỏng lẻo đung đưa qua lại trong cơn gió.

“ Hả?”

Cổ Thang nhìn cách đó không xa, một bóng người đang dựa vào một cái cây lớn và có mười người vây xung quanh.

Khuôn mặt có phần giống anh nhưng khí chất trưởng thành và chững chạc hơn.

“ Tam Hoàng huynh.”

Cổ Thang đang năm ngón tay vào nhau, khẽ gật đầu và không nói thêm gì nữa.

“ Mười ba, nhớ kĩ.” Thanh niên lộ ra vẻ uy nghiêm nói: “ Ngươi chính là người đại biểu cho hoàng thất của chúng ta. Chỉ cho phép thắng, không thể thua, ngươi có biết chưa?”

“ Huynh không cần nói chuyện đó với đệ.”

Hắn lạnh lùng mở miệng và đi thẳng về phía đấu trường, không hề quay đầu nhìn lại.

Tam Hoàng huynh hơi nheo mắt lại.

Dưới ánh mặt trời, bóng lưng dần mờ đi.

“ Xin chào các vị khán giả và anh em gần xa. Tôi đang có mặt tại khu vực chiến đấu ở bên trong học viện cây thế giới. Chỗ tôi đang đứng cách không xa võ đài cho lắm. Chúng tôi sẽ phát sóng trực tiếp cuộc thi đấu để đánh giá phần thi tốt nghiệp của trường.”

Trong giọng nói của nữ phóng viên đài truyền hình Thâm Lam lộ ra vẻ hưng phấn không thể nào che giấu được.

Phía sau cô, một người quay phim đang cầm lấy một cây trượng dài hơn hai mét. Ở trên đầu cây trượng có gắn một viên pha lê thủy tinh to bằng quả bóng rổ.

Nó được tạo thành từ một phần của thiết bị rune.

Người quay phim có thể điều chỉnh khoảng cách của hình ảnh pha lê bằng cách chạm vào biểu tượng rune ở trên cây trượng.

Lúc này, khi nữ phóng viên còn đang giới thiệu về học viện cây thế giới, hình ảnh pha lê cũng kịp thời quay sang góc khác để chụp lại những khung cảnh bên trong học viện.

Học viện cây thế giới bí ẩn lần đầu tiên được tiết lộ cho công chúng.

Lúc này ở nơi xa, từng cường giả mặc quần áo màu xanh bạc từ trên trời bay tới.

“ Đó là đồng phục của đội cận vệ. Đội cận vệ của lãnh chúa.”

Một nữ phóng viên đã hết lên.

Hình ảnh bên trong tinh thể nhanh chỏng chuyển qua góc khác.

Mấy trăm đội cận vệ được chia thành nhiều hàng. Bọn họ từ trên không trung bay xuống và xếp hàng một cách ngay ngắn. Một lúc sau, bắt đầu từ người cuối cùng, bọn họ liền dừng lại, đứng sừng sững ở trên không trung.

Trong nháy mắt, các thành viên của đội cận vệ được chia thành hai hàng đứng trên không trung. Bọn họ quay mặt vào nhau và khoảng cách giữa bọn họ khoảng bốn, năm mét.

Cầu vồng xuất hiện ở trên trời, nó trải dài từ chân các thành viên đội cận vệ đi tới khán đài dành cho khách quý.

Một bóng người xuất hiện ở cuối cây cầu..

Đường Vũ mặc một bộ vest đi kèm với áo choàng. Anh xuất hiện từ cuối bầu trời và bước lên cầu vồng.

Ở phía sau bên tay phải, đội trượng cận vệ Nancy đi theo phía sau.

Ở phía sau nữa, tám tên vệ binh tinh nhuệ đi ở hai bên trái phải.

Chân đạp lên cầu vồng, dạo bước ở trên trời.

Gió thổi, bộ áo choàng bay phấp phới.

Từng bước đi tới, động tác tưởng như chậm rãi, nhưng từ cuối cầu vồng đi tới khán đài chỉ mất khoảng 20 giây.

Cứ như thể anh ta chỉ mới đi được quãng đường hơn mười mét.

Những vệ binh tinh nhuệ ở phía sau, bước chân bọn họ vẫn nhất trí như thế, không một sai lầm nào xảy ra.

Phóng viên Thâm Lam và những khán giả ở bên ngoài địa điểm cảm thấy hơi tiếc nuối. Bọn họ chỉ ước những người đó sao không đi bộ thêm một đoạn nữa.

Hình ảnh tinh thể chỉ có thể quay trở về góc của võ đài thi đấu.

Ở hàng ghế VIP, Đường Vũ ngồi xuống ghế chính, anh mỉm cười gật đầu với những vị khách quý.

Nancy nhu thuận không hề nói chuyện và ngồi ở bên cạnh anh.

Cô ấy chỉ là một bộ phân thân.

Đường Vũ cũng thế.

Bản thể của anh đang nằm ở trong lâu đài, không muốn người nào biết. Anh nằm lặng lẽ xem truyền hình trực tiếp.

Thật nhàn nhã không thôi.