Chương 1214: Di tích nền văn minh trước

Thân hình của Không lùi lại. Đồng thời, pháp tướng Thánh Nhân cũng hiện ra.

Pháp Tướng đội mũ trùm đầu, toàn thân thì mơ hồ nhìn không thấy rõ. Duy nhất chỉ có thanh trường kiếm nắm chặt ở trong tay. Nếu bất cứ ai nhìn vào thì hai mắt sẽ bị thiêu đốt.

“ A!!!!”

Một tên cường giả đỉnh phong ở trên chiếc phi thuyền che hai mắt lại, la hét dữ dội. Hai mắt của hắn đã bị kiếm ý thiêu đột không thể nào loại bỏ. Hắn tàn nhẫn đem hai con mắt của mình móc ra, sau đó dùng năng lượng bản nguyên tạo ra hai con mắt mới.

Trận chiến ở phía trên đã bắt đầu nổ ra.

Bất kể là cường giả của bộ tộc Dung Nham hay những bia đỡ đạn mạnh mẽ khác. Bọn chúng đều co lại một góc ở trên phi thuyền. Bọn chúng không dám theo dõi cuộc chiến giữa các bậc Thánh Nhân.

Ngọn lửa đen cuồng nộ chiếm trọn một nửa bầu trời. Thỉnh thoảng, ánh kiếm lóe lên.

“ Không tệ! Pháp Tắc trảm chi sao, e rằng đột phá Thánh Nhân cũng mấy chục nghìn năm đi.”

Tuy nhiên, hắn vẫn không phải là đối thủ của mình.

Lão tổ Dung Nham cũng không có ý định dây dưa với Không.

Ở trong các cuộc chiến giữa các Thánh Nhân, rất khó phân định ra người chiến thắng. Không ít Thánh Nhân không dám đi mạo hiểm mạng sống của mình.

Dù sao, tuổi thọ của bọn hắn là vô tận.

Khi nào bạn còn sống, dạng gì bảo vật bạn cũng có thể đạt được.

Một trong những yếu tố đo lường được sức mạnh của Thánh Nhân chính là tuổi thọ. Thánh Nhân sống càng lâu thì càng khó trêu chọc.

Vô số ngọn lửa đen bao trùm lấy những viên thiên thạch và nhanh chóng rơi xuống.

Lợi dụng lúc Không liên tục vung kiếm đem những viên thiên thạch đó chém xuống. Lão tổ Dung Nham vòng qua Không và bay thẳng đến khu vực gần cây trụ khổng lồ.

Dựa theo kinh nghiệm phong phú của bản thân.

Tên Thánh Nhân này đang bảo vệ lấy một thứ gì đó.

Có thể, một món bảo vật chưa có trưởng thành.

Tuy nhiên, ngươi đã không có năng lực mang đi thì nó chính là của ta.

Lão tổ Dung Nham thỉnh thoảng chống lại ngọn lửa màu tím phun ra và nhanh chóng tiếp cận bằng bộ pháp không gian thành thạo của mình.

Bản thân là một tên Thánh Nhân đã sống vài trăm nghìn năm trở lên. Ngay cả khi đòn tấn công chính của hắn là Pháp Tắc hệ Hỏa, việc thông thạo một ít thứ khác cũng chỉ là một điều bình thường.

Hiện tại, chiêu không gian này đã có đất dụng võ.

Một bên ngăn cản, một bên thì đi tới, tên Thánh Nhân kia chắc chắn không thể nào đuổi kịp hắn ta.

Thời gian cứ thế trôi qua, cây cột lửa khổng lồ đã biến thành một bức tường màu tím vô biên ở trong tầm mắt. Làn sóng lửa màu tím lao thẳng tới trước mặt. Nó mạnh mẽ tới mức, ngay cả lão tổ Dung Nham phải tập trung tinh thân mới có thể đối phó được.

Lúc này, hắn chấn động khi nhìn thấy một màu sắc khác biệt duy nhất ở trong bức tường lửa màu tím.

Đó chính là một pháo đài.

Sâu bên trong Không Vực Tử Diễm lại có pháo đài?

Chẳng lẽ, nơi này cũng không phải là kì quan vũ trụ, mà nó được xây dựng bởi một nền văn minh vĩ đại ở trong quá khứ?

Trong lúc đang thắc mắc, hắn nhìn thấy vô số con rồng lửa xuất hiện từ bức tường lửa màu tím. Mỗi con rồng lửa đều khiến cho hắn cảm nhận được từng tia nguy hiểm.

Một con rồng lửa lao về phía hắn. Lão tổ Dung Nham vỗ một chưởng ra, lòng bàn tay tràn ngập ngọn lửa đen xoay tròn.

Oanh!

Ngọn lửa đen hắn sử dụng đã tiêu hao gấp ba lần mới có thể đem con rồng lửa kia tiêu diệt.

Tuy nhiên, con rồng lửa ẩn chứa năng lượng khiến hắn sợ hãi không thôi. Hắn không ngừng né tránh và nhìn về phía tòa thành trì kia một lần nữa.

Đó quả thực không phải là một tòa thành trì bình thường. Nó chắc chắn là một tàn tích của nền văn minh thế hệ trước để lại.

Một nền văn minh có thể nắm giữ Không Vực Tử Diễm rộng lớn như thế này? Với kiến thức của lão tổ Dung Nham thì điều này không thể nào tưởng tượng được.

Nền văn minh Chino có thể quản lý Không Vực Tử Diễm hiện giờ đều là tự phong và đã là chúa tể một phương.

Trong nháy mắt, ngọn lửa đen ở trong hốc mắt hắn rực cháy, khí thế tăng vọt và nhất định phải giành chiến thắng.

“ Hả? Ngươi là?”

Hắn nhìn thấy cơ thể bất tử ở trong bức tường lửa màu tím và khí tức không ngừng dâng lên.

Hắn là tên cường giả vô địch đã thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Ngươi lại dám lựa chọn chỗ này để đột phá Thánh Nhân?

Có phải do di sản của nền văn minh trước đây hay không?

“ Thánh Nhân làm sao có thể dễ dàng đột phá như thế? Lão tổ ta đây phải chuẩn bị mất hai nghìn năm. Quá trình đột phá phải mất tới ba năm mới có thể đột phá Thánh Nhân. Ngươi muốn sử dụng ngọn lửa tím để rèn luyện cơ thể, nhưng vội vàng như thế thì làm sao có thể thành công được.”

Tên nhân loại trước mặt hắn chính là một thiên tài.

Tuy nhiên, số phận của hắn nhất định phải chết.

Lão tổ Dung Nham tùy ý ra tay về phía thân hình kia. Tuy nhiên, ngọn lửa đen lập tức bị bức tường lửa màu tím nuốt chửng mà không hề gây ra bất kì gợn sóng nào, dù là nhỏ nhất.

Quên đi, di tích quan trọng hơn.

Hắn nhìn thấy tên Thánh Nhân kia đang đuổi theo sau mình.

Lão tổ Dung Nham thu liễm Pháp Tướng của mình và tiến vào pháo đài.

Răng rắc.

Từng vết nứt bắt đầu lan rộng.

“ Nó chắc chắn đã bị hư hại nặng nề.” Hắn vội vàng thu liễm lực lượng.

Tên Thánh Nhân đuổi theo hắn phía sau, dường như hơi dè chừng và thu hồi Pháp Tướng của mình.

Lão tổ Dung Nham tiến về phía trước mấy bước. Hắn hơi nhíu mày và nhận thấy không khí ở xung quanh có gì đó không ổn.

“ Lúc nào…”

Không biết từ lúc nào, đôi chân của hắn đã bị mặt đất đóng băng phủ đầy tuyết trắng. Hình chiếu gần như hóa thực thể, ngăn cản ở giữa pháo đài.

Đồng thời, hai người khác đã xuất hiện.

Bọn chúng cũng là nhân loại và cũng là…Thánh Nhân.

Bên trái thì đang cầm trong tay một thanh trọng kiếm, nhìn hắn với sắc mặt không được tốt. Lão tổ Dung Nham cảm thấy thanh trọng kiếm ở phía sau…Đó chính là một Thánh Khí.

Tên nhân loại ở bên phải cầm cây quyền trượng ở trong tay. Từ đỉnh đầu, sợi xích ở trên cổ tay…Tất cả đều là Thánh Khí.

Đằng sau hắn, tên nhân loại Thánh Nhân đuổi theo mình. Hắn cũng cầm một cây kiếm Thánh Khí ở trong tay.

Ba tên Thánh Nhân.

Năm kiện Thánh Khí.

Quả thật, bản thân mình là một tên Thánh Nhân lâu đời.

Bản thân mình trong tay cũng có Thánh Khí.

Lão tổ Dung Nham cân nhắc lợi ích và tác hại trong tích tắc, hắn lùi lại một bước:

“ Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Hắn dùng ngọn lửa màu đen bao phủ toàn bộ cơ thể và trốn thật xa.