Thành phố Thâm Lam, ở một ngôi biệt thự nằm ngoài khuôn viên trường.
Cha Galio nhìn thấy đứa con trai suy đồi của mình.
“ Mày nhìn thử bộ dáng của mày hiện giờ thử??” Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Chuyện này các quan chức cấp cao ở trong câu lạc bộ anh hùng đều biết, khiến cho hắn cảm thấy mất mặt không thôi.
Galio đầu tóc rồi bù, hắn vẫn không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng mấy tháng trước. Mỗi khi gặp một học viên ở trong trường học, hắn đều cảm thấy đối phương đang nhìn hắn bằng ánh mắt chế giễu.
Anh không thể nào chịu đựng được và phải di chuyển ra khỏi trường.
“ Vì sao, tại sao mình không thể đánh bại được những người đó? Mình rõ ràng đã cố gắng tu luyện chăm chỉ. Mỗi ngày, mình chỉ dành ra 5 tiếng để vui chơi, thời gian còn lại đều dùng hết ở trong việc tu luyện. Tại sao, bản thân mình ngay cả những tên lớp ba kia cũng không thể nào đánh bại.”
Cha Galio nhìn thấy bộ dáng sa đọa của hắn. ước gì bản thân có thể tát hắn một cái.
Khi giơ tay lên, ông cũng không thể đánh.
Đây chính là đứa con trai duy nhất của mình. Tuy, cha Galio có tuổi thọ rất dài, ngay cả khi có thêm một đứa con trai khác cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, đây chính là kết tinh duy nhất của ông và người vợ đã mất.
Cha Galio cảm thấy có chút hối hận, ông liên đưa con trai đến học viện cây thế giới.
Ông muốn để cho con trai mình có một môi trường tu luyện tốt hơn. Hiện tại, con trai mình gần như vô dụng rồi.
Học viện cây thế giới phải chịu trách nhiệm.
Ông nhịn không được mắng Galio một trận, ông chỉ có thể đem cơn giận này trút xuống ở trên người học viện.
Ông dẫn theo đứa con vô dụng của mình đi đến học viện cây thế giới.
…
Dương Nguyệt và Lý Nhị Ngưu đã đảm nhiệm chức giáo viên đặc biệt của học viên gần một học kì. Bọn họ đã quyết định rời thành phố Thâm Lam và quay trở về Đại Đạo Tông sau khi phần thi đánh giá cuối kì kết thúc.
Thành phố Thâm Lam về cơ bản có điều kiện tu luyện thì bên Đại Đạo Tông cũng đều có. Tuy nhiên, ở thành phố Thâm Lam, cường giả nhiều hơn.
Ở Đại Đạo Tông, ngoại trừ đại sư tỷ và các trưởng lão. Đám đệ tử đời đầu như bọn họ, bình thường cũng không giao lưu trao đổi nhiều lắm. Tuy nhiên, ở thành phố Thâm Lam không hề thiếu cường giả cấp hai. Chiến đấu, giao lưu, học hỏi, thực lực của Dương Nguyệt và Lý Nhị Ngưu đều tiến bộ không ít.
Tuy nhiên, Đại Đạo Tông mới là quê hương của bọn họ. Ở bên kia cũng có những nơi cần đến bọn hắn.
Dương Nguyệt và Lý Nhị Ngưu đang xử lý một số công việc bàn giao.
Bọn họ nhìn thấy một vị cao thủ có khí tức không kém, sắc mặt hơi trầm xuống và lao thẳng vào phòng làm việc của phó viện trưởng.
Cô ấy lắng nghe.
Ồ, đó chính là cha của tên học viên thua 4 trận liên tiếp kia?
Phó viện trưởng hàng ngày xử lý công việc lặt vặt của trường cũng là một vị Siêu Phàm cấp cao, khí thế không bằng cha của Galio.
Tuy nhiên, anh không hề sợ hãi chút nào.
Hai cặp mắt nhìn nhau, cha Galio nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Bức bách?
Ông vẫn tự mình hiểu lấy.
Lúc đầu, ông chỉ tức giận khi mình đem giao cho học viện cây thế giới. Hiện tại, hắn liền bị chơi cho thành một tên vô dụng luôn rồi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, tên rác rưởi đó vẫn không muốn tranh tài cùng với người ta.
Cha Galio tìm tới cửa, không phải muốn tìm kiếm công đạo vốn nó không hề tồn tại ngay từ đầu. Ông muốn đến đây yêu cầu các lãnh đạo cấp cao của học viên cây thế giới khiến cho Galio không còn suy đồi như thế nữa.
Cởi chuông phải do người buộc chuông!
Galio đã sa sút ở trong học viên, nên hắn cần ở trong học viện tìm lại niềm tin một lần nữa.
Ví dụ như tìm cách để cho hắn chiến thắng các thiên tài ở trong học viện…Điều này đối với học viện cây thế giới mà nói cũng không hề khó. Bản thân là lãnh đạo của câu lạc bộ anh hùng, chút mặt mũi này cũng phải cho chứ?
“ Tôi nghĩ tốt hơn hết đừng nên lãng phí tài nguyên để nuôi dưỡng loại tham vọng này. Tương lai không đi xa được.”
Một giọng nói rõ ràng vang lên từ phía sau, khiến cha Galio thật vất vả áp chế cơn tức giận, lại lần nữa bùng nổ.
“ Ngươi là học sinh ban nào? Khi nào mới đến phiên ngươi nói chuyện…”
Ông nhìn thấy Dương Nguyệt có khuôn mặt rất trẻ. Y chang với những học sinh khác ở trong trường.
Tuy tuổi còn trẻ, cũng không nên kiêu ngạo như thế. Cha Galio quyết định dạy cho cô một bài học.
“ A? Tôi chính là giáo viên.”
Dương Nguyệt trừng mắt một cách vô tội.
Khí thế của cha Galio mạnh mẽ bao phủ cô, cơn gió khiến rèm cửa phải kêu xào xạc.
Lời nói không thể nói lung tung!
Thân phận, địa vị, thực lực, hắn bình tĩnh nói chuyện với một tên Siêu Phàm cấp một. Bởi vì, đối phương là phó viện trưởng của học viện, phía sau lưng thành phố Thâm Lam chống đỡ.
Tuy nhiên, ngươi chỉ là một tên giáo viên bình thường.
Trong học viện có hàng nghìn giáo viên, làm sao có tư cách để nói chuyện ở chỗ này?
Khí thế giống như hổ, mặc dù đang cha Galio đang ở trong phòng làm việc của viện trưởng. Tuy nhiên, không gian ở bên trong mơ hồ xuất hiện một con hổ đang gầm lên.
Tuy nhiên, Dương Nguyệt đứng bất động như núi, tóc tai bên tai khẽ lung lay. Nó tựa như một cơn gió vừa mới thổi qua.
Cô hơi tức giận, nhíu mà và ngưng tụ ra một cỗ khí thế đánh trả lại.
Oanh!
Làn sóng vô hình bùng nổ, cha Galio đột nhiên lùi lại hai bước, ánh mắt thể hiện sự kinh hãi.
Galio run rẩy và cũng không dám nói chuyện.
Quả nhiên, học viện cây thế giới thật đáng sợ.
Tùy tiện một vị giáo viên đi ra, ngay cả người cha ở trong mắt mình luôn vô địch cũng không thể nào đánh lại.
“ Người này chính là giáo viên đặc biệt của học viện chúng tôi.”
Phó viện trưởng đứng lên hòa giải, sau đó ông liền chuyển sang đề tài khác, nghiêm trang phân tích: “ Tôi cảm thấy giáo viên Dương Nguyệt nói đúng lắm. Tâm trí và ý chí chính là tiêu chí quan trọng để đo lường giới hạn ở trên thân một người thức tỉnh. Hằng năm, học viện của chúng ta đều kiểm tra tâm tinh của học viên và mài giũa ý chí của các em…”
“ Tuy nhiên…” Ông dừng lại, “ Tôi vẫn đề nghị bạn Galio tạm thời chấm dứt việc học sinh trao đổi ở đây. Dù sao, trạng thái hiện tại của bạn Galio trước mắt không hề thích hợp việc tu luyện chiến đấu.”
Phó viện trưởng thực sự muốn nói, học viên có tính cách kém như Galio ngay cả khi cảnh giới có tăng lên cũng không thể nào được trọng dụng. Vì thế, bọn họ không muốn lãng phí nguồn tài nguyên quý giá của lớp thiên tài tại học viện bọn họ.
Tuy nhiên, ông vẫn là một vị phó viện trưởng và cần phải cân nhắc đến cảm xúc của phụ huynh.
“ Ta… Ngươi…”
Cha Galio tức giận.
Ông không thể nói ra, đánh cũng không lại. Ông chỉ có thể hướng ánh mắt tức giận về phía đứa con trai của mình.
Galio sợ hãi liền lùi lại một bước.
Cha Galio có phần bất đắc dĩ, hận sắt không thể nào rèn được thép liền dời ánh mắt sang chỗ khác.
…