Chương 1169: Mục tiêu nhỏ

Dương Nguyệt và Lý Nhị Ngưu đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Bọn họ đã bổ sung thêm một nhóm người làm vườn chất lượng cao vào thành phố Thâm Lam.

Bọn họ cũng không quay trở về thành phố Thâm Lam, mà ở lại thành phố Thâm Lam.

Bọn họ lúc tới nơi này có phần vội vàng, sau khi bước ra khỏi cổng dịch chuyển đã bị Thượng Cung Linh mang đi. Bây giờ, bọn họ mới có cơ hội nhìn kĩ mọi thứ ở xung quanh.

“ Điểm tích lũy ở trong tông môn và độ cống hiến ở trong thành phố Thâm Lam đều giống như. Các ngươi muốn mua cái gì đều có thể thanh toán trực tiếp thông qua đồng hồ.” Thượng Cung Linh nói.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: “ Đúng rồi! Nơi này có Thác Nguyệt Hoa và thành phố Ngộ Đạo. Hai địa phương này đều không hề tệ.”

Thượng Cung Linh lúc này đang ở trong thời kì quan trọng trong việc cảm ngộ Pháp Tắc. Pháp Tắc thời gian chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể nhập môn. Sau khi cô truyền một số thông tin về thành phố Thâm Lam cho Dương Nguyệt và Lý Nhị Ngưu. Cô cũng dặn dò hai người tuyệt đối không được tiết lộ về thế giới khác ở nơi này, cô liền vội vã rời đi.

“ Wow! Thành phố này thật sự quá hoành tráng.”

Trên một cây cầu vượt đảo, Dương Nguyệt nhón chân đứng ở trên một đài quan sát. Cô nhìn bao quát toàn cảnh thành phố Thâm Lam.

Việc bay lượn đều bị cấm ở trên đảo, nhưng đài quan sát này nằm ở vị trí khá cao và bạn có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Thâm Lam.

Cô không khỏi cảm khái.

Thành phố Đại Đạo cũng vô cùng thịnh vượng, nhưng nếu so sánh nó với thành phố Thâm Lam nằm ở trên hòn đảo nổi. Xung quanh thành phố này bao phủ mây mù thì bất kì phương diện nào cũng đều kém hơn một chút.

Những hòn đảo nổi bảo vệ hòn đảo trung tâm. Những thác nước cao hàng nghìn mét đổ xuống. Những chiếc khí cầu bồng bềnh qua lại những đám mây. Nó tựa như chốn thần tiên vậy.

Dương Nguyệt ngây ngô nhìn qua, kí ức dâng trào giống như thủy triều, nghĩ đến ngày hôm qua.

Cô đã từng là một cô bé sống trong một thị trấn nhỏ, một tư chất kém cỏi. Thậm chí, cô không thể thức tỉnh. Mỗi ngày, cô đều phải lo lắng cuộc sống, cơm ăn áo mặc không đủ. Trí tưởng tượng và cuộc sống đều bị giới hạn bởi những lãnh chúa quý tộc sinh sống.

Sau đó, Đại Đạo Tông sáng lập, cô đi theo hội di cứ tới thành phố Đại Đạo.

Khi đó, thành phố Đại Đạo vẫn ở trong quá trình xây dựng. Những nơi quan trọng ở trong thành phố mới chỉ hình thành qui mô, nhưng nó đã khiến cô thật sâu bị sốc.

Trước mặt cô dường như xuất hiện một thế giới mới, nhưng lại có cảm giác xa xôi. Cô cảm thấy bối rối và sợ hãi khi phải xa nhà đi đến một vùng đất xa lạ.

Lo lắng về việc mình không có đủ tư cách cùng với các tiên nhân sinh sống ở trong thành phố này.

Trải qua một thời gian, một tên đồng hương rủ đi báo danh tham gia phần thi tuyển vào Đại Đạo Tông. Người đó thấy cô tuổi phù hợp, hỏi cô muốn tham gia hay không. Dương Nguyệt không biết mình lầy đâu ra dũng khí để làm ra quyết định và ghi tên của mình vào phiếu báo danh.

Sau khi viết vào tờ báo danh đó. Nó đã hoàn toàn thay đổi số phận cuộc đời của cô.

“ Nếu như không có tông chủ. Mình trước kia làm sao có thể nhìn thấy được cuộc sống như bây giờ.”

Dương Nguyệt rất biết ơn từ tận đáy lòng và phấn đấu làm việc chăm chỉ vì điều đó.

Theo sát bước chân tông chủ, dẫn dắt nhân loại quật khởi ở trong thế giới vô tận.

“ Được rồi! Hiếm khi chúng ta đến được thành phố Thâm Lam. Trước tiên, chúng ta sẽ đặt ra mục tiêu nhỏ, ăn hết tất cả đồ ăn ngon ở nơi này đi.” Dương Nguyệt nắm chặt tay lại và giơ cao.

Lý Nhị Ngưu: " ??? ”

Bạn cảm thấy thế nào khi nhớ về quá khứ? Còn bầu không khí thì sao?

Lý Nhị Ngưu là một người thích tu luyện. Ngày đầu tiên, anh chỉ không thể lay chuyển được nội tâm của Dương Nguyệt, mới đi theo du lịch thành phố Thâm Lam một ngày.

Ngày hôm sau, anh bắt đầu kế hoạch tập luyện của mình.

Khiêu chiến cường giả cùng cấp ở trên đấu trường.

Trao đổi tài nguyên để tiếp tục rèn luyện cơ thể của mình.

Thỉnh thoảng anh đi đến thành phố Ngộ Đạo để cảm nhận Pháp Tắc…Mặc dù, anh không hiểu bất kì thứ gì.

Thời gian từng ngày trôi qua, Lý Nhị Ngưu liền phát hiện mình đã dùng hết điểm tích lũy.

Ở Đại Đạo Tông, việc sử dụng nhiều địa điểm huấn luyện và tài nguyên cần phải dùng điểm tích lũy để đổi. Anh vốn tiết kiệm không được bao nhiêu. Phần lớn trong đó, anh thu nhập từ nhiệm vụ yêu thực ở trên vùng đất mới trước đó.

Tu luyện đến một nửa đột nhiên dừng lại, cảm giác thật sự khó chịu không thôi.

Dương Nguyệt cũng ủ rũ không kém.

Kế hoạch của cô ấy đã thất bại.

Ước mơ được ăn đủ thứ đồ ăn ngon rất hay, nhưng cô không thể chịu nổi bởi vì trong túi mình đã không còn điểm nữa rồi.

“ Đồ ăn ở trong thành phố Thâm Lam quá đắt, nhưng khi nghĩ đến còn nhiều đồ ăn ngon như thế đang chờ mình đến thử. Cô cảm thấy thật sự hạnh phúc…”

Điều kiện đầu tiên cần phải vượt qua đó chính là phải có Nguyên Tinh hay điểm tích lũy.