Hư ảnh của cây búa khổng lồ chém xuống.
Hai thần thông cỡ lớn hệ băng và hệ hỏa va chạm với nhau. Cả hai đều dung hợp lại, càng tạo ra sự bùng nổ mãnh liệt, dưới sự dẫn dắt của Đường Vũ. Nó nhanh chóng lao về trận pháp thượng cổ.
Vù…
Hai mắt mù, điếc tai, cảm giác bị mất.
Toàn bộ thế giới chìm trong im lặng và bóng tối.
Chỉ còn lại Đường Vũ ở gần đó hoặc một cỗ phân thân mà thôi.
Lĩnh vực vừa kích hoạt, nó chẳng khác nào bong bóng bị vỡ tung.
Lực trường của Siêu Phàm bảo vệ thân thể cũng không trọn vẹn, ngay cả áo giáp Thánh Khí cũng sắp báo hỏng rồi.
Lúc này, trong lòng Đường Vũ chợt lóe lên một tia cảm giác, dựa vào phạm vi của lãnh địa để bản thân anh có thể tiến vào góc nhìn của thần.
Thời gian tựa như chậm lại.
Trong thiên địa có một màu xanh, một màu đỏ. Nó giống như hai con rồng dài không ngừng quấn lấy nhau và một hư ảnh đang cầm một chiếc búa khổng lồ không ngừng chém xuống.
Hai con rồng đã phá hủy cây búa khổng lồ và lao thẳng về phía trận pháp thượng cổ.
Sụp đổ đến cực hạn, tất cả năng lượng và Pháp Tắc đều nổ tung.
Khoảnh khắc tiếp theo chính là muốn quét sạch phiến thiên địa này.
Đường Vũ có dự cảm, mặc dù lần oanh kích này tập trung vào trận pháp thượng cổ. Tuy nhiên, chỉ với dư ba của vụ nổ, chỉ sợ nó có thể quét sạch 99% thành phố ở trong lãnh thổ liên bang nhân loại.
Giang sơn mình xây dựng muốn bị hủy diệt.
Tuy nhiên, Đường Vũ không thể nào kiểm soát được phạm vi vụ nổ giống như lúc trước anh điều khiển Sí Dương Lưu Ly.
Nửa điểm cũng không thể nào khống chế được.
Hậu quả của vụ nổ đã xông ra ngoài.
Bỗng nhiên, Đường Vũ ném Thánh Khí Thiên Chu ra. Thiên Chu giống như chiếc đĩa bay hình tròn nhanh chóng biến hóa to hơn. Kích thước lúc đầu của nó chỉ bằng lòng bàn tay, trong nháy mắt liền biến to với bán kính mấy trăm, mấy nghìn cây.
Nó giống như một tấm khiên khổng lồ chắn ngang ở trước người.
Nó đã là cực hạn của Thiên Chu rồi, nhưng còn xa mới có thể đủ.
Đường Vũ thiêu đốt bản nguyên, nhanh chóng sử dụng Thánh Khí Thiên Địa tỏa.
Không gian của Thiên Địa tỏa nhanh chóng bao phủ. Không gian thiên địa bỗng trở thành màu xám trắng, chỉ có hậu quả của vụ nổ vẫn có nhiều màu sắc khác.
Ầm ầm!
Từng tầng không gian ngăn cản bị phá vỡ, xiềng xích của Thiên Địa tỏa không ngừng rung chuyển.
“ Không được! Mình không thể nào ngăn cản được!”
“ Lấp không bằng khai thông!”
Đường Vũ tạo ra lỗ hổng, nó giống như hình bán nguyệt.
Dưới góc nhìn của thần linh đã bao trùm cả thiên địa, khuếch tán không biết bao nhiêu trăm nghìn cây số xa xôi. Ngay sau đó, hai phân lãnh địa ở phương hướng nào đó, dưới hậu quả của vụ nổ nó hoàn toàn biến mất.
Nếu như có người hướng về hậu quả của vụ nổ. Bọn họ sẽ phát hiện giữa thiên địa có một đường thẳng. Nó giống như cơn sóng thần mấy chục nghìn dặm đang đánh vào.
Tuy nhiên, tốc độ của nó phải nhanh hơn nhiều, ngay cả Siêu Phàm cấp một hay cấp hai đều không thể nào trốn thoát.
May mắn thay, quặng mỏ Xích Tinh ban đầu nằm ở trong liên bang nhân loại. Nhưng, bởi vì các thế lực ở khắp nơi không ngừng tấn công, làm cho liên bang nhân loại thu hẹp lại. Hiện giờ ở trên tấm bản đồ, quặng mỏ Xích Tinh nằm ở vùng biên giới và những thành phố ở bên ngoài giống như bị bỏ hoang vậy.
Ngược lại, nó cũng thật sự quá may mắn.
“ Ầm ầm!”
Thiên Địa tỏa không ngừng chấn động, hai mắt xích bị đứt hết hai cái.
Trong lòng Đường Vũ hơi giật mình, không mất mấy giây, lại thêm một mắt xích nữa bị phá hủy.
Sức mạnh của Thiên Địa tỏa không ngừng suy yếu và nó càng rung động dữ dội hơn.
Chẳng biết trải qua bao lâu, Thiên Địa tỏa chấn động rốt cục đã giảm bớt đi rất nhiều, thẳng đến cuối cùng nó mới có xu hướng nhẹ nhàng trở lại.
Đường Vũ nhìn qua.
Những mắt xích đó đã bị đứt đi một phần ba, ánh sáng có phần hơi mờ đi.
Đậu xanh, một kiến thánh khí không hoàn chỉnh đã được tạo ra từ lòng bàn tay của anh.
Anh đem cả hai kiện thánh khí thu hồi trở lại, hậu quả của vụ nổ giống như cơn lốc thổi qua mặt anh.
Anh nhìn về phía trận pháp thượng cổ Cự Phủ, nó đã biến mất.
“ Phù…”
Anh nhìn xuống phía dưới, không biết chỗ đó sâu bao nhiêu, nhiệt độ cao lưu lại ở trên mặt đất trải rộng ra, còn có không ít dị vật được bao phủ ở trong đó.
Thân thể của tên Thần điểu bị tàn phá, một mảnh dày đặc vết rách, nhưng anh vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hoa văn của chiếc búa khổng lồ còn sót lại.
Một số bộ xương có phần mờ đi.
Một vài món Thần binh bị rách nát, chỉ còn lại một tí uy năng của Thánh Khí không hoàn chỉnh mà thôi.
Bản nguyên của Thần điểu bị thương nặng và hắn đã nhanh chóng hôn mê.
Đường Vũ từ trên bầu trời hạ xuống, anh nhìn bảo vật ở trên mặt đất…À, Thần điểu là một sinh mạng đặc biệt, vừa vặn chưa có chết đi. Đương nhiên, nó cũng là bảo vật chứ.
Một tiếng cười vui vẻ vang lên.
Ha ha ha ha…
…
Hầu như, toàn bộ thế giới đang theo dõi cả trận chiến này.
Đoàn hải tặc thuộc Tam Hoàng ở vùng biển vô tận, những lão quái vật đang tọa trấn Đế Quốc ở trên biển, v..v. Tuy nhiên, bọn chúng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ đang chờ đợi sự trở lại của tổ tiên/ bệ hạ nhà mình quay trở về.
Lục địa thì không giống như thế.
Ngoại trừ những chỗ hẻo lánh phía Nam của dãy núi Thiên Tiệm, hay những hang động cổ xưa ở phía Bắc. Hầu hết, các khu vực đều có thể cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ bao trùm toàn bộ thế giới.
Vô số lão tổ đang ngủ say bị đánh thức và bay lên trời. Bọn họ muốn đi tới thăm dò, nhưng lại không dám.
Mãi cho đến khi khí tức kinh khủng kia tán đi, vô số cường giả vẫn còn đang do dự.