Một lát sau, Đường Vũ đã cố gắng hết sức mới đem sự tức giận của Tiểu Lật giảm xuống.
Cái giá mà anh phải trả chính là một số món ăn ngon, rượu vang hảo hạng và một số thẻ bài phiên bản giới hạn.
Tiểu Lật hừ một tiếng và nói: “ Tôi không biết tổ địa cách trái đất bao xa, có lẽ nó ở một vi diện nào đó, tín hiệu triệu hồi hơi chậm trễ cũng không phải bình thường sao? Hừ, lãnh chúa ngu ngốc!”
Tiểu Lật nói cũng có lý, Đường Vũ cũng không biết nên nói gì hơn.
Sau khi càn quét nhiều nhà hàng ở trong thành phố Thâm Lam, thành phố Đại Đạo, hành tinh Thiên Lam và không ít một số quán rượu cỡ lớn. Cô chất đầy từng vật phẩm ở trong 10 chiếc nhẫn không gian rộng khoảng 10 sân bóng đá. Tiểu Lật luyến tiếc không muốn rời đi, cứ đi được ba bước thì quay đầu nhìn lại một lần. Cô nhìn lấy những đồ ăn ở trong chiếc nhẫn không gian, chỉ đành cắn chặt hàm răng và chấp nhận sự triệu hồi của tổ địa.
…
Một nơi bí ẩn chưa hề biết.
Ở đây không có sự khác biệt giữa ngày và đêm, bầu trời dải ngân hà cổ xưa treo ngược và tản ra từng luồng ánh sáng yếu ớt.
Tiểu Lật bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ, không biết di chuyển bao lâu, cuối thì hai chân của cô đã chạm đất và xuất hiện dưới một ngọn núi của tổ địa.
“ Dịch chuyển hơi chóng mặt, về mặt kĩ thuật thì mình sẽ đánh giá kém!”
Tiểu Lật chậm rãi ổn định thân hình lại và quan sát xung quanh.
Dải ngân hà tỏa ra những tia sáng, một con đường nhỏ dẫn thẳng lên đỉnh núi. Hai bên là những khóm trúc xanh mướt trông có vẻ ngon lành.
Tiểu Lật nhận ra đó chính là một nguyên liệu nấu ăn vô cùng quý giá có tên gọi là Tre Xanh. Trước đây, cô đã được nhìn thấy ở trong những dịp lễ hội và một vài sự kiện khác. Những dịp đó cô mới có thể gặm một vài cái tre xanh. Bây giờ, ở dưới chân núi tổ địa, tre xanh liên miên và tản ra một mùi thơm nhẹ nhàng.
Ở sâu trong rừng tre xanh, Tiểu Lật còn ngửi thấy mùi thơm của loại tre cao cấp hơn.
Mũi cô ngửi qua, nhưng cô cảm giác tẻ nhạt vô vị.
Sau khi được nếm thử những món ngon của Trái Đất, Tiểu Lật đã không còn hứng thú với việc gặm những cành tre kia nữa rồi.
Ít nhật phải làm thịt kho tàu với cà ná, măng cay xào, canh măng với đầu cá và nhiều món ăn khác.
Lúc này, Tiểu Lật chú ý tới ở nơi xa, thứ đang năm ở trên mặt đất…Những con chuột tre khác.
Bọn họ đều có dáng người giống với cô, hai cái tai nhô ra khỏi ngọn tóc. Hai mắt Tiểu Lật không kìm nổi nước mắt, cuối cùng cô cũng nhìn thấy đồng bào của mình, dù sao mình cũng không phải là người lùn nhất.
“A!”
Dần dần, những con chuột tre khác cũng từ trong cơn hôn mê tỉnh lại. Bọn nó mơ màng đứng dậy khỏi mặt đất lạnh lẽo và nhìn xung quanh trong sự bàng hoàng.
Một lát sau, ngọn núi tràn ngập tiếng chít chít chít.
Tiểu Lật hơi sửng sốt, cô mới ý thức được có người đang gọi mình…Ở trong Thâm Lam, đâu còn người nào gọi cái tên này của mình chứ.
Giọng nói đó cũng vô cùng quen thuộc.
Cô quay đầu lại và khuôn mặt ở phía trước dần trùng khớp với khuôn mặt mà cô mơ hồ nhớ tới ở trong đầu, “ Ngươi là…Chị họ của Tiểu Cầm.”
Bộ tộc chuột tre không hề có dòng họ, người lớn toàn lấy tên cộng với cách xưng hô, hậu bối ở phía trước thêm một chữ nhỏ. Nếu chuột tre chưa đủ tuổi vậy thêm chữ nho nhỏ ở phía trước.
Tiểu Nhân sắc mặt nghiêm túc, “ Ta đã là người trưởng thành, chít! Tên của ta gọi là Đường Tiểu Lệ.”
Đàn chuột tre: “ chít chít chít?”
Đàn chuột tre và Tiểu Lật ban đầu sống chung một đàn.
Dân số cũng hơn 10 nghìn người, nhưng Tiểu Lật chưa bao giờ bước ra khỏi khu rừng tre kia, cho đến khi cô bị bắt cóc đến trái đất xa xôi.
Một lần mất tích đã mấy năm trôi qua.
“ Ngươi đi tới nơi nào, có phải phát hiện được cái gì thú vị đúng không?”
Trong giọng nói của Tiểu Lệ không hề có sự lo lắng, nàng chỉ hơi tò mò mà thôi.
Cô ấy cũng nói về những thay đổi ở trong bộ tộc những năm qua…Nhưng, nó cũng không có bất kì sự thay đổi nào, bộ tộc chuột tre với bản chất thuần khiết và không hề có thiên địch. Chúng sống ở một nơi được xem như là thiên đường. Một số chuột tre đi lạc cũng là chuyện bình thường, vài năm sau bọn họ quay trở lại cũng là điều bình thường.
Mấy năm sau lại nhìn thấy Tiểu Lật, Tiểu Lệ đã tin tưởng vào lời dạy của những người lớn và trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Những chuột tre ở xung quanh cô cũng không hề khác bao nhiêu.
Hầu hết bọn họ không hề biết, nhưng bọn họ cũng tò mò về cuộc sống của các dân tộc khác. Dù sao thì tổ địa của bộ tộc chuột tre cũng nằm ở trong thế giới vô tận.
Lúc này, không có bất kì chuột tre nào đi lên núi, giống như họ không hề quan tâm đến thí luyện lần này.
“ Không sai! Đây chính là nơi thử thách của tổ địa!”
“ Thì ra tổ địa cũng không hề khác gì quê hương chúng ta bao nhiêu.”
“ Thí luyện ở chỗ nào? Có người nào có kinh nghiệm gì hay không?”
Như chúng ta đều biết, trong đám ma mới chắc chắn sẽ có một người kì cựu.
Một con chuột tre nhìn có vẻ trưởng thành bước ra ngoài.
Đây là một con chuột tre đã đạt đến cấp độ Siêu Phàm. Đây chính là lần thứ hai nàng đã được triệu hồi tới chỗ này.
“ Tổ địa là một nơi thí luyện và được chia ra thành nhiều loại, có người se thí luyện phần Nguyên Lực, có người sẽ thử thách phần ảo thuật. Thử thách không hề có bất kì nguy hiểm, nhưng một khi thất bại sẽ bị dịch chuyển ra khỏi tổ địa và trở lại địa phương lúc ban đầu của các ngươi.”
“ Nếu như thành công thông qua thử thách, tổ địa sẽ ban phần thưởng tương ứng. Ví dụ như ngươi hoàn thành phần thi Nguyên Lực thì có thể ban thưởng Nguyên Lực tăng trưởng. Nếu trong đám các ngươi có người đang ở giai đoạn thức tỉnh Đại Viên Mãn và đang tích lũy Nguyên Lực. Tổ địa sẽ ban cho phần thưởng có thể giúp cho các ngươi rút ngắn thời gian.”
“ Sau khi vượt qua phần thi thí luyện, các ngươi có thể tiến vào cửa ải kế tiếp.”
“ Vì thế, các ngươi phải có tự tin đối với bản thân của mình, chỉ cần không bị loại ở vòng thứ nhất, ít nhiều cũng có phần thưởng.
Tất cả những con chuột tre khác: “…”