Chương 1038: Công nhận

“ Ngon quá!”

Các thế hệ trẻ của bộ tộc Bạch Vũ đều khen ngợi.

Lúc đầu, trọng tâm của bọn họ vẫn nằm ở trên những vị đại biểu của cuộc thi ăn hàng. Sau một thời gian, các thế hệ trẻ cũng bắt đầu thử ẩm thực của thành phố Đại Đạo, bọn họ cũng đã không thể nào dừng lại được nữa.

Cuộc so tài? Cuộc thi về những người sành ăn?

Uầy, không gì có thể so sánh với những món ngon đang ở ngay trước mặt của mình.

Đối mặt với những hương vị mới chưa bao giờ thử qua, không ít thế hệ trẻ đã vứt bỏ việc lễ nghi sang trọng của các quý tộc thường ngày. Ngược lại, các đệ tử của Đại Đạo Tông thì tương đối bình tĩnh hơn, trong miệng còn la hét.

“ Ý! Vương Châu lại ăn thêm một con nữa kìa.”

“ Chậc, Vương Châu sắp bỏ cuộc rồi.”

“ Ồ! Vương Châu vậy mà còn chịu đựng được nữa sao.”

“ Uầy, Vương Châu làm sao còn chưa ngã xuống.”

Các thiếu niên của các bộ tộc: “…”

Thật sự không hổ danh là Đại Đạo Tông, các tiền bối ở trong tộc hết lần này đến lần khác đều khen ngợi.

Tâm Tính, định lực, đều là số một.

Hơn nữa, bọn họ còn có tâm tư là ban tổ chức, không tranh giành thắng lợi. Nếu so ra, bản thân nhà mình mà cầm trịch, chắc chắn sẽ nghĩ đến việc giành thắng lợi.

Nếu so với thiếu niên của bộ tộc Bạch Vũ không ngừng nuốt xuống, Vương Châu thì không nhanh không chậm ăn vào. Bọn họ chỉ biết cảm khái không thôi.

Có lẽ, việc lồng ghép ẩm thực vào thực tế cũng là một trong những yếu tố tạo nên sự thành công của Đại Đạo Tông.

Khi trở về, nhất định phải đề xuất với những người cấp cao ở trong bộ tộc đến thành phố Đại Đạo học kĩ năng nấu ăn mới được.

Trong cuộc thi so tài ăn hàng, người giành chiến thắng cuối cùng đó chính là thiếu niên Bạch Vũ.

Cả khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt, đầu lưỡi thì thè dài ra, nằm sấp không ngừng hô ha hô hi liên tục.

Những cái nồi tôm hùm biển sâu đều bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại một ít ớt băm còn đỏ tươi, nhìn qua giống như bị lửa đốt. Thiếu niên của bộ tộc Bạch Vũ rốt cục cũng không thể nào chịu được nữa.

Hắn nhanh chóng tưới từng xô nước lên trên người.

Bên trong miệng của Vương Châu cũng không ngừng phà ra hơi cay.

Thành tích của hắn cũng không tồi, xếp ở vị trí thứ hai. Dù sao, hắn cũng là người thường xuyên ăn những món ăn cay, cho nên sức đề kháng mạnh hơn những người đại diện khác. Cô gái của bộ tộc hồ ly ăn được một nửa liền chịu không được nữa rồi và cho tới tận bây giờ, nước mắt của cô ấy vẫn liên tục chảy ra không ngừng.

Mặc dù chỉ là một người xếp ở vị trí thứ hai, nhưng những cái nồi ở trước mặt vẫn còn không ít tôm hùm biển sâu, Vương Châu cả đời không thua kém bất kì ai, nhưng khi nhìn thấy tên thiếu niên của bộ tộc Bạch Vũ, những cái nồi kia đều trống rỗng, hắn cũng không thể nào cảm thán.

“ Nếu so tài về cuộc thi ăn cay, Vương Châu ta đây công nhận ngươi là mạnh nhất.”

“ Ngươi cũng không hề thua kém bao nhiêu.” Thiếu niên bộ tộc Bạch Vũ liên tục thè lưỡi, “ Ta biết ngươi vẫn chưa có xuất ra hết toàn lực. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ so tài lần nữa!”

Vương Châu: “ Tôi, tôi…” Anh bị cay quá cho nên không thể nào một cách liền mạch được.

Thiếu niên của bộ tộc Bạch Vũ chỉ cho rằng hắn đã đồng ý, “ Vậy nhất định lần sau chúng ta sẽ ăn mười nồi. Chỉ cần tôi có thể ăn hết, nhất định có thể…Đột phá cảnh giới hiện tại.”

Sắc mặt Vương Châu đều tái mét, nhưng bởi vì đo đang ở trong trạng thái cay nên ai nấy cũng không thể nhìn ra nét mặt xanh xao.

Bộ dáng đó nhìn giống như đang rất phấn khích.

Thiếu niên của bộ tộc Bạch Vũ giống như đã gặp phải một người bạn tâm giao.

Thời gian ba ngày thoáng cái trôi qua, dưới sự dẫn dắt của Vương Châu. Những thiếu niên trẻ tuổi của các bộ tộc cũng đã nếm thử rất nhiều món ngon của Đại Đạo Tông, ăn mãi vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Ba ngày trôi qua thật nhanh.

Nhiều món ăn ngon chỉ cần nghe tên thôi cũng không kịp nhấm nháp. Bọn họ không biết sau khi tham gia phần thi so tài xong rồi, cả đoàn đội có thể dừng lại ở trong thành phố Đại Đạo trong bao lâu?

Bọn họ không biết về sau mình có thể quay trở lại thành phố Đại Đạo lần nữa hay không?

Đúng rồi! Những người có chức vị ở trong tộc sẽ được ở lại trong thành phố Đại Đạo, cứ mỗi ba năm sẽ luân phiên thay đổi. Nhóm tiếp theo dù thế nào cũng phải cố gắng giành lấy một suất ở trong đó.

Vương Châu cảm thấy mình phải được trao giải thưởng về phần cống hiến xuất sắc nhất. Anh chỉ cần lên một chút kế hoạch, đã khiến cho đám thiếu niên kiêu ngạo của các thế lực khác đã trầm mê ở trong con đường ăn uống.

Địa điểm tổ chức cuộc so tài luôn nằm ở bên trong Đại Đạo Tông, không hề mở cửa cho công chúng. Khán giả cũng chỉ là những quan chức cấp cao của các thế lực và những đệ tử ngoại môn và nội môn.

Võ đài nằm ở trên sườn núi Cửu Long. Hàng trăm đệ tử của Đại Đạo Tông đã kết thành đội hình và đang diễn luyện một loại chiến kĩ hay phép thuật nào đó.