Chương 1018: Đàm phán

Tin tức sớm không đến, muộn không đến, nhưng hết lần này đến lần khác khi chúng ta hét ra lửa, muốn cho Đại Đạo Tông một bài học thì tin tức mới truyền đến.

Mấy tên trưởng lão nhìn về phía tên Siêu Phàm cấp hai kia với sắc mặt không hề tốt cho lắm.

Hội chủ liền gõ bàn và đưa ra quyết định: “ Thực lực của Đại Đạo Tông đã vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta. Hơn nữa, danh tiếng của nó đang lên, trước mắt không hề thích hợp để làm kẻ thù. Tuy nhiên, không chỉ có nhà chúng ta đang dòm ngó lấy Đại Đạo Tông, làm mạnh tay chắc chắn sẽ phản lại. Thật tốt khi thấy…”

Một số thế lực có mối quan hệ với liên bang Thất Diệu là những người đầu tiên biết được tin tức này. Tuy nhiên, sự sụp đổ của liên bang Thất Diệu không thể nào che giấu được các thế lực khác.

Một số thế lực hàng đầu có mối liên hệ và liên bang Thất Diệu lại quá rộng lớn.

Trong cùng một ngày, chiến tranh đã nổ ra ở hơn một nửa số thành phố của liên bang Thất Diệu. Điều này không thể che giấu được và Đường Vũ cũng không muốn che giấu điều đó.

Các thế lực đều sử dụng những tên nằm vùng với quyền hạn cao nhất, đem từng tầng tin tức truyền ra bên ngoài.

Tiêu diệt liên bang Thất Diệu chỉ trong vòng một ngày.

Cả lục địa đều chấn động.

“ Cái gì? Liên bang Thất Diệu đã bị tiêu diệt? Làm sao có thể như thế được.”

“ Liên bang Thất Diệu mặc dù không có cường giả vô địch chân chính. Tuy nhiên, bọn họ còn có ba kiện thánh khí bị hư hại, cường giả vô địch cũng phải tạm thời tránh đi mũi nhọn, thế lực nào lại có thể tiêu diệt liên bang Thất Diệu.”

“ Một ngày, chỉ trong vòng một ngày? Mau điều tra rõ ràng cho ta, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”

“ Nhanh lên! Tất cả hãy mau đem những thông tin chi tiết của Đại Đạo Tông!’

“ Cải thiện cách đối xử với nhân loại ở trong đế quốc và phái sứ giả đi đến thành phố Đại Đạo nhanh lên.”

Thành phố Thất Diệu và một số thành phố chủ lực bị phá hủy đã tuyên bố liên bang Thất Diệu đã trở thành quá khứ.

Tuy nhiên, liên bang Thất Diệu có lãnh thổ rộng lớn và có hàng chục nghìn thành phố lớn và nhỏ. Ngay cả khi các bộ lạc, quốc gia và những thế lực khác của nhân loại cũng phải mất một tháng để chiếm giữ toàn bộ lãnh thổ của liên bang Thất Diệu.

Trước mắt, bọn họ vẫn còn đang ở trong giai đoạn kết thúc, quét sạch thành phố, xây dựng lại và tiêu diệt hết tàn dư của tộc Diệu…Diệu tộc bình thường cũng không thể nào xóa sổ hết. Dù sao, số lượng bọn chúng quá nhiều, chỉ tước đoạt thân phận quý tộc của bọn chúng, tịch thu tài sản và cho bọn chúng làm cu li cho quân đội.

Việc phân chia lãnh thổ đã được thực hiện với hiệu quả cực cao vào ngày thứ ba sau khi chiếm được toàn bộ liên bang Thất Diệu.”

Đại Đạo Tông không cần tiếp quản những mớ hỗn độn này và các, các thế lực của nhân loại đều mừng rỡ khi có được địa bàn của riêng mình. Bọn họ có thể thu được nhiều tài nguyên hơn và hỗ trợ cho các bộ lạc. Một tình huống cả hai bên đều có lợi.

Cụ thể làm thế nào xử trí những tên Diệu tộc và phát triển thành phố. Các vùng lãnh thổ khác nhau đều sẽ có những phương án khác nhau.

Đại đạo tông cũng không can thiệp nhiều, chỉ cần không vi phạm những luật lệ mà Đại Đạo Tông thiết lập là được.

Thành phố Thất Diệu là một trong bảy thành phố chính và một số khu vực trọng yếu đều thuộc quyền quản lý của Đại Đạo Tông.

Thành phố Thất Diệu so với thành phố Đại Đạo còn phồn hoa hơn nhiều. Dù sao, nó cũng là một thành phố có lịch sử cả mấy chục nghìn năm, nhưng Đường Vũ cũng không hề thay đổi ý định lúc ban đầu, anh muốn xây dựng thành phố Đại Đạo làm trung tâm của lục địa này.

Sau khi đập tan âm mưu của liên bang Thất Diệu và phản công một cách mạnh mẽ. Ngay sau đó, Đại Đạo Tông từ một thế lực mới nổi liền trở thành một thế lực hàng đầu không một ai dám trêu chọc.

Không ít cửa hàng còn chưa có bán ra, nhiều thế lực khác nhau đã nhanh chóng đến thành phố Đại Đạo mua xuống chỉ trong vài ngày sau khi liên bang Thất Diệu bị phá hủy.

Những thế lực hàng đầu có ý định thiết lập mối quan hệ, trong khi các thế lực cấp trung lại lạc quan về triển vọng phát triển của thành phố Đại Đạo và bọn họ muốn dính vào thành phố Đại Đạo khổng lồ này.

Lúc này, Đường Vũ đã lặng lẽ quay trở lại Đại Đạo Tông.

“ Tất cả tù binh Siêu Phàm cấp ba đã đàm phán xong hết chưa?”

Người phụ trách việc này chính là Y Liên, cô ấy nói, “ Ngoại trừ thương hội Thiên Minh không hề đàm phán thì những Siêu Phàm cấp ba khác đều đã được đàm phán. Về cơ bản, mỗi thế lực đều xuất ra những vật liệu chính để chế tạo Thánh Khí và một lượng lớn tài nguyên…À, còn tên Siêu Phàm cấp ba Ngưu Đồ gì đó, không đủ khả năng tài chính để chuộc thân.”

“ Các ngươi không có giảm giá hay sao?”

“ Đúng thế.” Y Liên cũng bó tay, “ Trong tay của tên Ngưu Đồ chỉ có một món thần binh cấp ba, đó là món trưởng lão Hồng Diệu cho hắn ta mượn. Nguyên bộ tộc của hắn quá nghèo, à chuyện này tôi đã điều tra qua, không phải là giả nghèo, mà thật sự quá nghèo. Giống như những viên Nguyên Tinh ở trong tay của Ngưu Đồ kiểu gì cũng sẽ bởi vì nhiều tình huống khác nhau mà mất đi.”

“ Tuy nhiên, Ngưu Đồ tương đối thành thật, tôi đã an bài cho hắn đi khai thách một loại khoáng vật trân quý. Loại khoáng chất này có thể dùng làm vật liệu phụ trợ cho thánh khí, nhu cầu cũng không hề nhỏ. Hơn nữa, kết cấu của nó rất cứng, Siêu Phàm bình thường cũng cầm thần binh ở trong tay cũng chỉ có thể để lại một vết nhỏ. Tôi để cho Ngưu Đồ khai thác, cũng là một cách để sử dụng hết mọi thứ.”

Đường Vũ nhún vai.

Để cho một tên cường giả vô địch đi khai thác mỏ, chắc chỉ có cô ấy là người duy nhất làm chuyện này.

Tung hoành hơn trăm dặm mạch khoáng, nếu bạn nhìn xung quanh thì có thể nhìn thấy những chấm đốm sáng màu nâu.

Ngưu Đồ cầm trong tay một thanh thần binh cấp ba, khẽ quát một tiếng: “ Chém!”

Chiếc rìu khổng lồ bổ xuống, vô số tảng đá thô có đốm màu nâu liền bay ra, sau đó bị hắn nghiền nát thành những vụn nhỏ hơn trên không trung. Nó liền lộ ra từng mảnh khoáng chất màu nâu ở trong đó.

Sau khi làm việc cả buổi sáng, Ngưu Đồ liền thu dọn, sau đó hắn cầm một thùng rượu lên và uống một hơi cạn sạch.

“ Công việc liền phối hợp với thần binh cấp ba, không chỉ có tiền lương. Mỗi buổi tối còn có thể nghỉ ngơi, lão Ngưu ta cũng không nỡ rời đi.”