Chương 1000: Kết thúc chiến cuộc

Trưởng lão Hồng Diệu cũng không quan tâm đến việc đại lục chấn động ra sao. Ông chỉ đang nghĩ đến vấn đề, làm sao có thể sống sót và trốn thoát khỏi chỗ này.

“ Các ngươi có biện pháp nào không?”

Hắn dùng lực lượng tinh thần truyền âm cho những trưởng lão khác ở trong tộc. Nước thần ăn mòn chính là do vị trưởng lão này ngẫu nhiên phát hiện. Trưởng lão Hồng Diệu cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào vị trưởng lão này mà thôi.

Tuy nhiên, vị trưởng lão này lại lắc đầu, giống như tâm trí của hắn không hề ở trong chiến đấu và không muốn chạy trốn.

“ Trưởng lão, tôi cũng không còn cách nào khác. Tuy nhiên, liên bang chắc chắn sẽ báo thù cho chúng ta, đúng không?”

Hắn suy nghĩ từ tận đấy lòng, làm sao có thể đem cỗ phân thân nhìn thấy tình huống, tỉ mỉ truyền đạt cho bản thể…Bất kể là thiên địa tỏa hay thế giới băng giá, đối với cỗ phân thân và bản thể ở giữa liên hệ quá lớn.

Lúc này, một cổng không gian liền xuất hiện ở trên bầu trời thế giới băng giá. Đường Vũ đã biến mất một thời gian dài, từ trong cái cổng đó đi ra. Anh liền ném xuống một thánh khí quyền trượng ánh sáng đã không còn bao nhiêu uy lực gì.

“ Trưởng lão Quang Diệu và những tên Siêu Phàm cấp ba khác của liên bang Thất Diệu đều đã bỏ mạng. Quân tiếp viện là niềm hi vọng của các ngươi sẽ không thể nào tới đây. Hiện tại, các ngươi đã không thuộc về liên bang Thất Diệu nữa, bản tông chủng sẽ cho các ngươi hai quyền lựa chọn, một là đầu hàng còn hai là chết ở chỗ này.”

Những tên Siêu Phàm cấp bác và những tên cường giả độc hành hơi do dự một chút. Bọn chúng đều lựa chọn việc từ bỏ chống cự.

Không phải ý chí của bọn họ yếu đuối.

Còn sống mới có tương lai. Khi loài người nắm giữ quyền tuyệt đối thì chỉ có kẻ ngốc mới dám liều mạng. Sống không phải vì bản thân, mà còn thế lực và những tộc nhân ở phía sau.

Từng tên Siêu Phàm cấp ba liền buông vũ khí xuống, Nguyên Lực bị phong tỏa và trên thân bị khắc lên từng đạo cấm chế.

Ngưu Đồ trên người bị phong cấm nhiều nhất. Tuy nhiên, trong tay hắn vẫn còn đang nắm chặt thanh đao Siêu Phàm cấp ba. Hắn cũng không hề phản kháng, chỉ hơi luyến tiếc vì hắn chỉ mới cầm thanh thần binh cấp ba chưa được bao lâu.

Bên kia, trưởng lão Hồng Diệu đã biểu hiện ra vầng hào quang cuối cùng. Hắn thiêu đốt bản nguyên, tự hủy diệt thần thể. Thậm chí, hắn còn vận dụng thánh khí bị hư hại. Khí tức thật đáng sợ, chẳng hề thua kém hai vòng mặt trời ở bên ngoài bao nhiêu.

Tuy nhiên, thế giới băng giá vẫn không hề có dấu hiệu bất ổn.

Một tên Siêu Phàm khác của bộ tộc Hồng Diệu cũng muốn tự bạo theo.

Bỗng nhiên, không gian ở phía sau hơi biến đổi. Đường Vũ tiến lên và vô số xiềng xích màu bạc Thiên Địa Tỏa liền lao về phía trưởng lão Hồng Diệu.

Trong khi đó, cây quyền trượng ở trong tay Y Liên, tất cả lực lượng trấn áp ở trong thế giới băng giá trong nháy mắt ngưng tụ lại. Nó bất ngờ liền áp chế lên người của trưởng lão Hồng Diệu.

“ Cái gì!”

Trưởng lão Hòng Diệu hoàn toàn không hiểu. Tại sao, mình chỉ là một tên Siêu Phàm cấp ba bình thường ở trong tất cả cường giả hàng đầu. Hắn cũng không phải là tên yếu nhất, tại sao lại bị cường giả của Đại Đạo Tông chọn làm mục tiêu để bắt giữ đây?

Ý thức của hắn duy trì tới giây phút cuối cùng, liền hoàn toàn hôn mê và bị phong ấn ở trong quan tài băng giá.

Bầu trời ở thành phố Đại Đạo xanh thẳm.

Hai mặt trời tỏa ra ánh sáng hủy diệt giống như ảo giác.

Tất cả mọi người ở trong thành phố, bất kể là nhân loại hay chủng tộc khác đều đang thảo luận về cảnh tượng mà bọn họ mới vừa nhìn thấy.

Sống sót sau thảm họa, mặc dù không hề liên quan gì đến bọn họ. Tuy nhiên, sau này đi ra ngoài cũng có chút vốn liếng để mà khoe khoang.

“ Móa nó! Tôi sẽ bốc phét về Tông chủ của Đại Đạo Tông!”

“ A a a, tại sao lúc bài kiểm tra của Đại Đạo Tông, mình lại không thông qua. Khi nào Đại Đạo Tông cho kiểm tra lại.”

“ Không phải hoàn thành nhiệm vụ liền có thể đổi lấy danh ngạch trở thành đệ tử tông môn hay sao? Hơn nữa, ta cảm thấy ngươi tuổi còn trẻ và đã đạt tới Đại Viên Mãn. Tại sao lại không thể nào tiến vào Đại Đạo Tông?” Có người khó hiểu.

Một thanh niên họ Trình với vẻ mặt đầy thổn thức.

“ Lúc trước, tôi là một thein6 tài xếp hạng B và tôi xém chút nữa có thể thông qua phần thi kiểm tra gia nhập Đại Đạo Tông…Về sau, tôi liều mạng hoàn thành nhiệm vụ của văn phòng tuyên bố nhiệm vụ. Cuối cùng, tôi đã tích lũy đủ điểm cống hiến để đổi lấy suất gia nhập tông môn, ngươi thử đoán xem?

Người đàn ông kia nghi ngờ.

“ Bạn phải dựa vào lực lượng của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ và đổi lấy điểm cống hiến. Sau đó, bạn mới có thể đổi suất gia nhập vào tông môn. Vì thế, tôi đã bị từ chối một cách tàn nhẫn.”

“ Ủa…Không phải lúc nãy cậu nói mình liều mạng hoàn thành nhiệm vụ hay sao?”

“ Tôi liều mạng để cho cao thủ ở trong gia tộc hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ.”

Người hóng chuyện: “…”

“ Lãnh chúa, người và tài sản tổn thất ở trong thành phố, cuối cùng đã thống kê xong.”

“ Ừ, những binh sĩ tử trận trong chiến đấu, được đãi ngộ cao nhất. Những người đó nếu có người thân và dưới hai mươi tuổi. Nếu xét duyệt không có bất kì vấn đề nào thì phá cách cho bọn họ làm đệ tử ngoại môn.

Đường Vũ dừng lại rồi nói: “ Thành lập quỹ cứu trợ để hỗ trợ những người bị thiệt hại về tài sản và cá nhân…”

Trong Sơn Hải đại thế giới, không hề có luật lệ bồi thường gì cả. Ở trong tình huống hỗn loạn, gần như không thể nào tìm ra những tên côn đồ phá hoại tài sản của mình và tổn thương người khác…Hoặc những tên côn đồ đã bị giết không còn một mảnh xương.

Thiệt hại, bọn họ chỉ trách mình xui xeo mà thôi.

Đường Vũ cảm thấy điều này không có lợi cho sự phát triển của thành phố Đại Đạo.

“ À còn có, giao phó nhiệm vụ này cho bên bộ phận tình báo, tính từng người một. Từ cường giả Siêu Phàm cấp ba cho đến đám côn đồ bình thường. Bọn họ phải cố gắng moi móc ra từng thế lực đứng sau, tổ chức đã tấn công nhà cửa của người dân, lấy lại hết tất cả…Một phần trăm tài nguyên sẽ được trích vào ngân sách viện trợ.”

“ Hiện tại, chúng ta sẽ tới gặp sứ giả của bộ tộc Bạch Vũ.”

Trong đội ngũ liên minh của bộ tộc Bạch Vũ, đám hậu bối Siêu Phàm, thức tỉnh đều đã được thả ra khỏi trang bị lưu trữ.

Trên mặt vẫn còn hơi mơ hồ.

Tại sao vẫn còn ở trong thành phố Đại Đạo? Không phải đã trải qua vài tiếng rồi sao?

Bên trong phòng khách, Ngôn Đỉnh Thiên và hai vị Siêu Phàm cấp ba của bộ tộc Bạch Vũ, từng người một ngồi trò chuyện, bên cạnh còn có vô số món ngon và đồ hiếm được bày ra.

Tâm tư của hai vị sứ giả bộ Bạch Vũ hoàn toàn không nằm ở đây.

Hôm nay, chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá nhiều. Đến bây giờ, liên minh vẫn còn chưa được kí xuống.

Đội ngũ bọn họ mang đến không hề có tổn thất nào, nhưng hai vị sứ giả của bộ tộc Bạch Vũ lại không cảm thấy may mắn, mà ngược lại cảm thấy xấu hổ.

Hiện tại, Đại Đạo Tông bộc phát ra sự cường đại và chấm dứt cuộc chiến. Bọn họ có chút bất an.

Lúc này, bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng hét lớn.

“ Tông chủ đến…”