Chương 698: Sinh Vật Huyền Bí

Ở một diễn biến khác cách Huyết tộc vạn dặm xa xôi xuyên qua dãy Thập Vạn Đại Sơn một đường bắc tiến vượt qua trùng trùng điệp điệp núi đồi...

Khác biệt hoàn toàn với mãnh đất mà Huyết tộc đang thống trị vẫn còn màu xanh của cây lá và màu đỏ của huyết thụ, nơi đây mới chân chính làm mùa đông mạt thế khi cả thiên địa gần như chỉ có duy nhất một màu trắng xóa của tuyết.

Cuồng phong gào thét tuyết trắng phủ kín cả đại địa tạo nên một khung cảnh hùng vĩ mà bi thương đến lạ thường, tuy nhiên trong cái địa tuyết trắng đó lại có một hàng dài nhân loại hơn mười người như những đóm đen nhỏ bé trên trang giấy trắng đang cẩn thận đạp lên nền tuyết nặng nề bước về phía trước.

.

Lặng nhìn cả một khoảng thiên địa toàn là tuyết và tuyết trắng đến lạnh cả lòng người, trung niên nhân đang dẫn đầu đoàn người không nhịn được nặng nề thở dài một tiếng, đôi mắt đục ngầu của thời gian khẽ nhìn quanh một vòng dường như đang đánh giá tình hình phía trước...

Mãi một lúc lâu trung niên nhân kia mới thở ra một hơi tạo thành một làn khói trắng xóa rồi quay người trầm giọng nói:

- Haizzz... rốt cuộc cũng đến...

- Mọi người nhanh chân lên một chút tranh thủ thời gian trước khi trời tối phải vượt qua ngọn núi trước mặt...

...

.

Ngay lập tức trước mệnh lệnh của trung niên nhân kia, hơn mười người phía sau đều bất giác lạnh rung cả người không chỉ là thể xác bên ngoài mà còn là tâm bên trong, bất tri bất giác tất cả đều ngước nhìn ngọn núi lớn tuyết phủ trắng xóa trước mặt.

Nếu là trước kia bọn họ đương nhiên tự tin có thể vượt qua ngọn núi kia trước khi mặt trời lặng nhưng hiện giờ trong cái thời tiết chết tiệc này đây gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.

Không nhịn được xúc động một thanh niên dáng người cao lớn phải xấp xỉ phải 1m8 là ít bước ra nhỏ giọng nói:

- Chúng ta cũng rất muốn nhanh chóng trở về...

- Nhưng mà Thanh lão... thời tiết này thật sự quá khắc nghiệt, mọi người đều bị tụt lại phía sau không ít...

- Ta sợ là không qua được hay là chúng ta tìm một nơi trú ẩn trước sáng mai hả vượt núi a...

...

.

- Các ngươi... haizzz...

Nghe thanh niên cao lớn kia nói thế, trung niên nhân gọi là Thanh lão kia không khỏi tức giận muốn mở mồm nói gì đó.

Tuy nhiên khi thấy được hơn mười người phía sau có nam có nữ nhưng tất cả đều một mặt trắng bệch như tờ giấy cả người rung rung, những lời gần đến miệng của Thanh lão đành nuốt ngược trở vào không nói nên lời.

Phủi đi lớp tuyết rơi trên chiếc áo da dày cộm, Thanh lão đành thở dài lắc đầu nói:

- Haizzz... được rồi... được rồi... chúng ta tìm một nơi thích hợp trú ẩn trước đi...

...

.

Đây là hoang dã và còn là mạt thế mùa động đêm đến khí trời có thể lạnh đến thấu xương thậm chí xuất hiện bão tuyết, trú ẩn lại bên ngoài dù có tìm được một động huyệt thích hợp đến cách mấy cũng không phải một quyết định quá hay.

Tuy nhiên đoàn người này thật sự đã đến giới hạn của mình tình hình thế này muốn trước khi trời tối vượt qua ngọn núi kia là hoàn toàn không thể, thế nên dù rất không muốn Thanh lão cũng chỉ có thể chọn lấy kế tạm thời tìm đến một nơi trú ẩn thích hợp nghỉ lại một đêm đợi đến sáng hôm sau sẽ tiếp tục lên đường...

Mạt thế lại còn là một cái băng phong mạt thế quả thực là một cửa ải khó khăn khắc nghiệt đến mức khiến con người ta phát điên. Đương nhiên không ai muốn chết dù có lay lắt sống qua ngày con người vẫn sẽ chọn lấy sự sống.

Cứ như thế dưới mệnh lệnh của Thanh lão đoàn người bắt đầu rẽ hướng không trực tiếp trèo lên núi tuyết kia nữa mà tìm một hang động thích hợp trú ẩn. Tuy nhiên bọn họ lại không hề biết rằng bản thân đang bị những đôi mắt đỏ ngầu khát máu trốn xa xa âm thầm giám thị.

Không biết từ lúc nào, cách đoàn người không xa ẩn dưới nền tuyết trắng là hơn mười con sói hình thể to lớn không khác gì một đàn bò mộng toàn thân màu xám bạc khá tiệp màu với môi trường bất ngờ không một tiếng động xuất hiện rồi âm thầm bao vây lấy đoàn người mục tiêu không gì khác ngoài đi săn.

Hiển nhiên không chỉ nhân loại mùa đông khắc nghiệt của mạt thế cũng ảnh hưởng không nhỏ đến những loài khác thây ma thì trốn hết trong thi thành của mình không ra còn hung thú thì đói ăn vô cùng, nhất là hung thú khi điều kiện tự nhiên lạnh giá cùng cơn đói có thể khiến chung săn giết bất kỳ sinh vật nào mà chúng gặp phải và đoàn người này xui xẻo trở thành con mồi trong mắt đàn sói xám.

Rất may đàn sói xám cũng chỉ hơn mười cá thể không nhiều hơn đám người Thanh lão là bao, mặc dù hung thú mạnh hơn nhân loại một bậc nhưng đàn sói này cũng không dám khinh cử vong động mà âm thầm bám theo đoàn người chờ đợi thời cơ.

Tuy nhiên nghĩ xa hơn thì điều đó cũng chứng tỏa bên trong đàn sói xám chỉ có hơn cá thể này không có một cường giả cao cấp nào đó lãnh đạo, nếu đổi ngược lại là tộc đàn sói đen như than của Hắc Dạ Lang Vương tiểu cẩu cẩu của Trần Lâm nhóm người này chỉ sợ đã sớm lên bảng đếm số rồi.

.

Rất nhanh trong sự giám thị của đàn sói xám, đoàn người Thanh lão chầm chậm bước đi trên tuyết trắng tiến vào một hẻm núi tương đối kín gió chuẩn bị dựa lưng vào vách núi làm nơi trú ẩn...

Chỉ chờ có thế dị biến lập tức phát sinh, như cảm nhận được gì đó Thanh lão vô cùng hoảng sợ gầm giọng hét lên:

- Có nguy hiểm...

...

.

Tiếng hét ẩn chưa sự hoảng sợ không tưởng theo đó vang vọng khắp hẻm núi nhỏ...

Tuy nhiên tất cả vẫn là quá muộn, cùng lúc với tiếng hét của Thanh lão bốn năm con sói xám dường như đã sớm chờ đợi trên hẻm núi từ trước lập tức nhảy ra lao xuống đoàn người bên dưới.

Bị tấn công bất ngờ đoàn người không kịp chuẩn bị phút chốc trở nên hổn loạn vô cùng, ba nam tử không kịp phản ứng trực tiếp bị ba con sói xám tập kích cắn mạnh vào cổ bỏ mạng tại chỗ, cuồn cuộn máu tươi theo vết thương chí tử phun ra như suối nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.

Hai con sói xám còn lại dù không nhất kích tất sát diệt gọn được con mồi nhưng cũng đại sát tứ phương tuy đuổi đám nữ nhân hình thể đặc biệt nhỏ nhẹ trong đoàn ngoài.

Tuy nhiên tất cả mới chỉ là sự bắt đầu, từ phía sau đàn sói xám lập tức chóp lấy thời cơ đồng bạn tạo ra đồng loạt lao ra như một trận cuồng phong lướt đi trên gió tuyết tấn công đoàn người phía sau.

...

.

- Khốn kiếp... lại là bọn chó chết này...

Nhìn đàn sói xám bất ngờ tập kích giết chết không ít thành viên của mình, cao lớn nam tử là phản ứng nhanh nhất tức giận gầm lên một tiếng không chút sợ hãi lao đến đàn sói xám.

Cùng lúc đó theo mỗi bước chân trên người cao lớn nam tử ánh lên từng đạo hoàng quang huyết sắc quỷ dị, đôi tay to lớn siết chặt tung ra từng quyền từng quyền ẩn chứa lực được kinh hồn xé gió lao đi nhắm vào đầu con sói trước mặt đánh tới.

Cảm nhận được quyền phong trầm trọng ẩn chứa khủng bố lực lượng đánh tới ngay trước mặt con sói xám đang say mồi cắn giết cũng phải hoảng sợ vội vàng lui người ra sau muốn tránh né, đáng tiếc nó đã chậm một nhịp ngay lúc con sói xám vừa định quay người quyền phong mạnh mẽ ẩn chức khủng bố lực lượng lẫn tốc độ cực nhanh đã đánh tới bằng sức mạnh khủng bố nện mạnh vào người con sói xám.

...

.

- Gàooo...

Ăn trọng một quyền được huyết sắc hoàng quang tăng phúc, con sói xám xấu số chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn đã bị đánh bay ra xa như một con diều đứt dây rơi ầm xuống mặt xuyết bên dưới tạo nên một cột khói tuyết.

Tuy nhiên nhục thân của loài hung thú quả là phi thường hơn xa nhân loại một khoảng lớn thấy rõ, dù trực diện ăn một quyền của cao lớn nam tử con sói xám vậy mà không chết chỉ gãy vài cái xương sườn từ dưới mặt tuyết bò dậy đưa ánh mắt đỏ rực khát máu nhìn về phía cao lớn nam tử.

Cùng lúc đó đồng bạn của nó cũng đã đến tràn ngập khát máu nhảy vào tham gia chiến đấu, bảy tám con sói xám như lạc vào đàn dê béo nhắm ngay những người thân thể tương đối nhỏ yếu trong đoàn mà phát động tấn công.

.

Rất may bên trong đoàn người này cũng không phải chỉ toàn là gà vịt mặc sức để người ta chém giết...

Trước đàn sói bất ngờ tấn công, bốn năm nam tử trong đoàn người dù chậm nhưng cũng kịp làm ra phản ứng vung lên loan đao hùng hổ xông lên chiến một trận với đàn sói.

Thừa cơ đó Thanh lão lập tức tập hợp lại mọi người dàn trận đồng loạt rút súng bắn trả những con sói đang muốn tiếp cận, từng tiếng Bằng... Bằng... súng trường hòa cùng tiếng số tru không ngừng vang lên trong hẻm núi nhỏ.

Người và sói cứ như thể lao vào một trận chém giết người chết ta sống, tất cả chỉ nhằm một mục đích duy nhất đó là sinh tồn.

Đáng tiếc trận này nhân loại thua rồi...

...

.

- Rút... nhanh rút lui cho ta...

Nhìn từng người từng người bất lực ngã xuống còn đàn sói thì ngày một tiến đến, Thanh lão lòng như lửa đốt khàn giọng gào lên.

Hiển nhiên đàn sói xám này không ngốc chúng đã chủ động tấn công thì tất yêu phải nắm lấy bảy phần thắng trong chân, thật ra ngay từ đầu đán sói đã phát hiện ra nhóm người Thanh lão từ lâu nhưng chúng không vội tấn công mà âm thầm bám theo con mồi cốt yêu là để chờ đợi lúc con mồi suy yếu mới bất ngờ giăng bẫy tấn công.

Không ngoài sở liệu sau một chuyến đi dài trong điều kiện mọi trường khắc nghiệt đã bào mòn không ít thể lực của nhóm người Thanh lão, ngược lại đàn sói vốn có thể chất vượt trội vẫn hùng dũng khí thế không chút suy yếu dễ dàng áp chế hoàn toàn con mồi ngu ngốc của mình.

Đây chính là lợi dụng sở trưởng lấy lợi thế áp chế điểm yếu của đối phương, dù thập phần sơ khai nhưng hung thú đã thông minh hơi trước rất nhiều.

Điểm khó khăn duy nhất cho đàn sói xám có chăng chắc cũng chỉ là những khẩu súng trường của đám người Thanh lão mà thôi, đáng tiếc đó cũng chỉ là một chút xíu khó chịu khi thể chất của những con sói xám này đã vượt khỏi khả năng có thể ảnh hưởng đến của những khẩu súng của kỹ kia, với thể chất này trừ khi bắn vào nơi yếu hại như mắt hay miệng nếu không rất khó để giết được chúng.

Đương nhiên không phải vũ khí nóng không có giá trị chỉ là chúng đã không chạy đua kịp với tốc độ phát triển của những cổ nhục thân ngày một trâu bò đang từ từ chạm đến ngưỡng của siêu nhân.

Cứ như thế từng con sói xám lạnh lùng bước đến là một cái nhân loại ngã xuống nằm trên mặt đất, cổ bị cắn một vết lớn không ngừng phun máu giãy giụa trong bất lực, đoàn người hơn mười thành viên thoáng chóc chỉ còn lại một nửa là còn có thể đứng được, nửa còn lại đang nằm trên nền tuyết lạnh giá trở thành lương thực cho đàn sói xám.

.

- Khốn kiếp...

Binh bại như núi đổ hiện ra ngay trước mắt, cao lớn nam tử phẫn nộ vô cùng tức giận gầm lên như một con mảnh thủ, song quyền mang theo vô tận phấn nộ mạnh mẽ đánh lui hai con sói xám đang bao vây mình.

Ngay lập tức không một chút nghĩ ngợi, cao lớn nam tử không dám ham chiến chóng dẫn quay người theo đám người Thanh lão lui về phía sau bỏ chạy để mặc đám người còn đang ôm lấy chiếc cổ đầy máu nằm la liệt trên mặt đất kia lại cho đàn sói xám hoàn toàn mặc kệ số ít vẫn còn chút hơn tàn.

Lúc này thân ai nấy lo người sống mới là quan trọng nhất kẻ sắp chết cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi không ai có thể quản đến được, huống chi cũng nhờ đám người sắp chết này chí ít cũng sẽ giữ chân đàn sói lại không tận lực truy đuổi.

.

Quả nhiên trước con mồi đang bỏ chạy và con mồi đang nằm dưới đất, đàn sói xám không khỏi có chút phân vân không biết phải làm gì, chúng hiển nhiên là không muốn bỏ qua cho đám người Thanh lão và cao lớn nam tử đang bỏ chạy nhưng tuyệt nhiên cũng không thể bỏ lại chiến lợi phẩm này của mình.

Rất nhanh đàn sói xám đã đưa ra quyết định đó là chọn cả hai...

Không muốn bỏ qua cho bất kỳ con mồi nào, đàn sói quyết định chia ra một nhóm sói xám chủ yếu là bị thương trong trận chiến vừa rồi sẽ ở lại trông chừng con mồi cũng như tha về ổ, phần còn lại khỏe mạnh hơn sẽ tiếp tục đuổi theo đám người Thanh lão và cao lớn nam tử săn nốt những con mồi đang chạy trốn chết này.

Đương nhiên quyết định này sẽ giảm đi sức mạnh của đàn sói xám khi chỉ có một nửa đàn đuổi theo đám người Thanh lão, nhưng chúng đã là thợ săn không có lý do gì phải sợ con mồi.

.

Ngược lại về phần đám người Thanh lão dù số lượng sói xám đuổi theo không nhiều chỉ có 7-8 con, nhưng quả thật bọn họ cũng không dám đứng lại chơi cứng với đám sói điên này chỉ có thể vừa đánh vừa lui cố gắng tìm ra nơi trú ẩn thích hợp nhờ vào phòng thủ chống lại đàn sói khốn kiếp này.

Rất may trời xem như còn thương đám người đang chạy trốn chết này, khi mà phía xa xa trước mặt đám người Thanh lão là một hang động tối tâm trông khá sâu và âm u dường như có chút đáng sợ.

Dĩ nhiên hang động kia có đáng sợ cách mấy cũng không bằng được đàn sói xám gần như đã nhuộm đỏ khuông mặt bởi máu tươi kia, không còn lựa chọn nào khác đám người Thanh lão lập tức chạy vào trong hang động kia muốn dựa vào miệng hang nhỏ hẹp mà phòng thủ.

Tuy nhiên không ai chú ý rằng ngay khi vừa đến gần đến miệng hang, đàn sói xám như cảm nhận được gì đó cấp tốc dừng lại không dám tiến vào mà chỉ đứng bên ngoài không ngừng gầm gừ.

Có lẽ bằng giác quan của loài thú, đàn sói đã cảm nhận được sâu bên trong hang động tối tâm âm u kia là một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang lẫn trốn.

...

.

- Mọi... mọi người cẩn thận...

Ngược lại trông thấy đàn sói xám vậy mà chỉ dám đứng bên ngoài gầm gừ sủa dơ bộ dáng còn vô cùng cẩn trọng, Thanh lão lập tức ý thức được bản thân dường như đã bước vào hang cọp không nhịn được sợ hãi kêu lên.

Trước lời nhắc nhở của Thanh lão, đám người còn lại tuyệt nhiên cũng không ngu rất nhanh cũng đã ý thức được bản thân vừa bước vào một nơi còn nguy hiểm hơn đến cả đàn sói xám kia cũng không dám bước vào, tất cả đều không nhịn được lòng sợ hãi khẽ nhìn lại hang động sâu hút tối đen như mực sau lưng mà nuốt nước bọt cái ực.

Đáng tiếc kẻ yếu thì đến cả quyền chọn cách chết cũng không có, dù biết rõ cái hang này có gì đó không thích hợp tuyệt nhiên là một hơi nguy hiểm nhưng đám người Thanh lão cũng không dám chạy ra ngoài đối đầu cùng đàn sói xám kia chỉ có thể cẩn trọng đứng ở miệng hang không dám ra càng không dám tiến vào trong.

.

Tuy nhiên đúng là đã yếu rồi thì cái gì cũng không có quyền chọn, đám người Thanh lão không tiến vào nhưng thứ bên trong lại tiến ra chào đón bọn họ...

Chỉ nghe những tiếng xu... xu... không ngừng vang lên trong hang sâu...

Từ bên trong vô tận bóng tối gần trăm cái xúc tu đặc biệt thon dài thuần một màu trắng bạch bất ngờ lao ra với một tốc độ cực nhanh ngay khi đám người Thanh lão còn chưa kịp phán ứng đã quấn chặc lấy họ kéo vào sâu bên trong hang động, không một ai tuyệt nhiên không một ai có thể tránh thoát bị trăm đạo xúc tu kéo vào bên trong biến mất trong bóng tối vô tận.

Bên ngoài kia đàn sói xám gần như chứng kiến tất cả không nhịn được tức giận khi còn mồi của mình bị kẻ khát cướp lấy không ngừng tru lên sủa dơ nhưng tuyệt nhiên không một con nào dám đến gần kẻ cả là miệng hang.

Mãi một lúc lâu sủa dơ không được kết quả đàn sói xám chỉ có thể đành hậm hực rời đi một lần nữa trả lại không gian yên bình cho mảnh đất này...

.

Cứ như thế gió tuyết theo đó không ngừng riết gào như đang khóc than cho những số phận bi đát đã nằm lại trên mảnh đất này... à không phải gọi là nằm lại trong bụng hung thú mới đúng, mặt trời chói chăng như không đem đến bao nhiêu hơi ấm cũng dần dần khất bóng phủ xuống đại địa một màu đen huyền bí.

Một đêm yên bình như không hề có chuyện gì chầm chậm không một tiếng động trôi qua...

Tuy nhiên khi ánh mặt trời một lần nữa ló dạng, bên trong cái hang động tâm tối bất ngờ xuất hiện từng bóng người từ từ bước ra tận hưởng ánh sáng của thái dương.

Đám người kia không ngờ lại là đám người Thanh lão vậy mà vẫn sống vui sống khỏe sống có ích cất bước ra khỏi hang động quỷ dị kia, không chỉ thế trên người bọn họ cũng không lưu lại chút vết thương gì dường như hôm qua chưa hề có chuyện gì diễn ra.

...

.

- Đi thôi...

Ngay lập tức khi bước ra khỏi hang động quỷ dị, Thanh lão không nhanh không chậm lên tiếng nói.

Đám người còn lại cũng kẻ gật đầu tức tốc lên đường một hơi trèo qua ngọn núi tuyết, ngọn núi sừng sững to lớn mang theo cuồng phong gào thét giá lạnh thấu xương ấy vậy mà dường như không hề ảnh hưởng gì đến đám người này từng bước từng bước tiến tới, ngọn núi tưởng chừng như không thể vượt qua vậy mà chưa đến một ngày đám người Thanh lão đã một đường leo qua bên kia chân núi.

Ngay lập tức trước mắt họ là một tòa đại thành to lớn màu đen kịt một màu như than đen thấp thoáng mờ ảo phía xa xa...

Trông thấy thành trì nhân loại ẩn hiện trong tuyết trắng, Thanh lão không hiểu tại sao đột nhiên nhếch mép một cái nở ra một nụ cười dài đến tận mang tai quỷ dị vô cùng.