Nhân sinh thật là vô thường khiến con người ta nhiều phen giật mình kinh ngạc không nói nên lời...
Trong đó không chỉ có Hồng Ánh kinh ngạc trước độ dâm dê đê tiện tì của Trần Lâm, hai cha con Sa Hoàng kinh ngạc không hiểu do đâu lại khiến tên Huyết tổ cười lên như thằng ấu dâm đến thế, mà đến cả đám người Lê Dũng cũng không nhịn được kinh ngạc trước nữ nhân da đen trước mặt.
.
Sau khi nhận được sự chấp thuận của Trần Lâm...
Lê Dũng vui mừng khôn xiết nhanh chân chạy đi tìm nhóm người của Thăng Long cứ điểm kia thương thảo để họ theo chân mình đi gặp Huyết tộc một chuyến.
Hơn ai hết Lê Dũng biết rõ Huyết tộc có thể đem đến những lợi ích gì, thân đều là nhân loại lại cùng chung một quốc gia một dân tộc Lê Dũng không thể đứng nhìn cố gắng tranh thủ cơ hội này cho Thăng Long cứ điểm.
Rất may trời không phụ người có lòng, cao tầng của Thăng Long cứ điểm kia dù đã giao kèo với Đại Ca thành nhưng vẫn tham gia lần đấu giá này và còn ở không xa, nhờ thế mà không quá khó khăn Lê Dũng đã tìm được đám người kia còn không phải một người.
Nhưng tìm người không khó, việc khác nó lại khó...
.
- Cái gì?
- Huynh nói Huyết tộc muốn gặp chúng ta trước rồi mới quyết định thương thảo...
- Chuyện này có chút...
Nghe Lê Dũng nói Huyết tộc đúng hơn là Trần Lâm muốn gặp người bên mình trực tiếp thương thảo thay vì thông qua Đại Ca thành, Võ Nguyên Hạo không nhịn được kinh nghị kêu lên.
.
Cùng với Lê Dũng, Võ Nguyên Hạo có thể xem như cầu nối tạo nên quan hệ hợp tác giữa Thăng Long cứ điểm và Đại Ca thành, thế nên Võ Nguyên Hạo cũng biết rõ lợi ích có thể nhận được từ Huyết tộc là lớn đến mức nào, không nói đâu xa chỉ chuyện Huyết tộc đứng ra bảo kê cho đám người Lê Dũng khi phát sinh xung đột với Sư tộc trước đó đủ thấy được gốc cổ thụ kia uy tín đến mức nào.
Nhưng Thanh Long cứ điểm lại khác, việc trực tiếp đi gặp một dị tộc với cương vị cầu cạnh đối phương chỉ sợ sẽ gặp không ít sự phản đối. Dù sao quan điểm nhân lợi vi tôn đã ăn sâu trong tiềm thức của không ít người không phải muốn đổi là đổi được và đúng như Võ Nguyên Hạo nghĩ lập tức có người đứng ra phản đối.
...
- Đi cầu xin Huyết tộc trợ giúp... không được... điều này tuyệt đối không được...
- Ta nói rồi dị tộc vẫn là dị tộc sao có thể ngồi chung bàn với chúng được...
Không ngoài dự đoán từ bên trong đội ngũ Thanh Long cứ điểm, một lão nhân có phần mập mạp nhưng người lại rất cao lớn tựa như một con gấu đen hùng hổ bước ra trầm giọng gầm lên thể hiện quan điểm của chiến của mình.
Nhìn chung đã đen còn đóng vai ác chính là câu nói điển hình dành cho vị lão nhân này, nhưng không một ai dám bật lại lời nói của lão ta kể cả thanh niên con ông cháu cha Võ Nguyên Hạo, bởi lẽ cấp bậc của lão ta đã thuộc vào hàng đại lão của Thanh Long cứ điểm quyền cao chức trọng ai mà dám bật lại. Huống chi cũng có không ít cao tầng khác của Thăng Long cứ điểm tán đồng với quan điểm của lão nhân cao lớn kia.
Dù sao mạt thế hàng lâm hung thú dị tộc hoành hành khắp nơi, đã có không biết bao nhiêu nhân loại chết trong tay dị tộc như thây ma hay trở thành mồi ngọn trong bụng hung thú, thù oán kia có thể nói là sâu như Đông Hải. Mặc dù Huyết tộc chưa phát sinh mâu thuẫn lớn hay chém giết đại quy mô với nhân loại, nhưng cũng không thể tránh được sự bài xích nhất định.
.
Dĩ nhiên có người tán thành thì cũng sẽ có người phản đối...
Sau một lúc lại tranh đấu Võ Nguyên Hạo vẫn là không nhìn được liếc nhìn qua Lê Dũng một cái rồi nhìn lại lão nhân cao lớn kia lắc đầu bước lên nói:
- Cũng chỉ là đi gặp đối phương thương thảo mà thôi...
- Huống chi nếu thành công đôi bên tính ra là quan hệ hợp tác, chúng ta xuất tiền bọn họ giúp chúng ta làm việc sao lại gọi là cầu xin...
- Lý lão người quá cứng nhắc rồi...
...
.
Lê Dũng đã có lòng ra sức cầu cạnh Huyết tộc đến vậy nay chỉ vì sự cố chấp của một số người mà bỏ qua cơ hội này, Võ Nguyên Hạo tuyệt đối không thể chấp nhận.
Phải biết khó khăn lần này của cứ điểm Thăng Long không nhỏ nếu không khéo sẽ phải trả giá bằng hàng nghìn sinh mạng vô tội, dù là nạn dân ăn bám hay là quân nhân đang ngày đêm bảo hộ Thăng Long cứ điểm thì sinh mạng vẫn là thứ quý giá nhất, thân là một quân nhân Võ Nguyên Hạo tuyệt đối không cho phép những sinh mạng quý giá kia bị mất đi một cách vô ích, dù bản thân Võ Nguyên Hạo thật ra cũng không thích dị tộc là mấy.
.
Tuy nhiên trung niên nhân cao lớn mập mạp gọi là Lý lão kia lại không phải kẻ dễ thuyết phục ít nhất với một tên trẻ trâu chưa đủ lớn như Võ Nguyên Hạo là không thể.
Trước những lời nói của Võ Nguyên Hạo, Lý lão đầu kia vẫn cương quyết lắc đầu nói:
- Dị tộc vốn quỷ kế đa đoan lại không phải thứ tốt đẹp gì luôn nhắm đến nhân loại chúng ta...
- Lần này Huyết tộc tự nhiên muốn gặp mặt chắc chắn có mưu đồ gì đó...
- Ta nói rồi chuyện này ta vẫn cảm thấy không hợp lý...
...
.
- Haizzz… hiện tại là mạt thế... nhân loại chúng ta có khác gì xâu kiến...
- Giờ không tìm cơ hội thì đến khi nào...
- Ngài thật sự nghĩ điều kiện của chúng ta lúc này có thể tự mình vương lên sao... hay là ngài định dùng đến thứ kia đưa tất cả xuống suối vàng...
Như bị chọc trúng trổ đau, Võ Nguyên Hạo càng nói càng tức hét lên thành tiếng...
Tiếng nói vang vọng một góc làm cho gần chục thành viên của Thăng Long cứ điểm rơi vào trầm ngâm... Võ Nguyên Hạo nói không sai tình hình lúc này nhân loại chính là sâu kiến không cố mà tìm đường sinh tồn thì đến lúc nào.
Song Lý lão đầu kia vẫn giữ quan điểm của mình cương quyết phản đối, đôi bên thoáng chốc cãi nhau thành một cái chợ.
.
Ngược lại thấy tình hình không thơm, Lê Dũng không nhịn được nhíu mày muốn lên tiếng phản bát.
Tuy nhiên trước khi Lê Dũng làm việc đó Trương Tiểu Vũ đã nhanh tại giữ vị hán tử này lại rồi nhỏ giọng nói:
- Đây là vận mệnh của họ, quyết định như thế nào là quyền của họ...
- Chúng ta đã mang cái danh làm chó cho dị tộc giờ lại nói nhiều khuyên họ chỉ sợ lại thêm chuyện...
- Ta biết huynh có lòng muốn giúp nhân loại... nhưng... người dân của Đại Ca thành chúng ta mới là quan trọng nhất...
...
.
Nghe Trương Tiểu Vũ đứng ra khuyên ngăn, Lê Dũng cũng bình tâm lại mà cẩn trọng suy nghĩ...
Mãi một lúc lâu Lê Dũng mới thở dài một tiếng bất lực rồi nghe theo Trương Tiểu Vũ đứng một bên chờ đợi không xem vào chuyện của Thăng Long cứ điểm nữa. Quả thật Trương Tiểu Vũ nói không sai trách nhiệm của họ đến đây đã hết quyền quyết định là của đám người kia, Lê Dũng nói nhiều lại không hay.
Rất may Nhật quốc và Liên Minh Tây u có những đại anh tài nhìn ra được lợi ích từ việc trao đổi với Huyết tộc mà bỏ qua việc họ cũng là dị tộc không khác gì thây ma thì Thăng Long cứ điểm cũng có.
.
Ngay lúc mọi người sắp chuyển từ động khẩu sang động thủ...
Cách đó không xa một lão quân nhân mái tóc hoa râm khoác trên người một bộ quân phục củ che đi cơ thể có phần gầy gò nhỏ bé nhưng ánh mắt lại ánh lên vạn đạo tinh quang đang ngồi một bên.
Đáng tiếc không ngồi được bao lâu vị lão quân nhân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa hét lên một tiếng:
- Đủ rồi... muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh...
...
Ngay lập tức dưới một tiếng hét lớn của lão quân nhân, những cái đầu đang nóng thoáng chốc nguội đi phần nào không dám nói gì nữa...
Ánh mắt lạnh lùng nhìn một vòng nhất là Võ Nguyên Hạo và Lý lão đầu, lão quân nhân thoáng chầm chậm đứng dậy bước đến trước mặt mọi người nghiêm giọng nói:
- Nguyên Hạo nói không sai... tình hình chúng ta đang rất nguy cấp tranh thủ được gì thì cứ tranh thủ...
- Huống chi phòng ngừa dị tộc là đúng, chúng ta nhất định không thể quên bọn chúng và chúng ta là khác loài không chung đường kể cả đó là Huyết tộc
- Nhưng phải sống mới có thể phòng được... đúng không... chết hết rồi còn phòng ngừa gì nữa...
...
.
Nói xong lão quân nhân kia thoáng dừng một nhịp, đôi mắt già không nhàn rỗi mà chầm chậm nhìn từng người một thầm đánh giá sắc mặt của họ, trong đó có người tán đồng nhưng cũng có người không phục.
Tuy nhiên không một ai có dị nghị gì bởi lẽ lão quân nhân kia nói đúng, chết rồi thì còn lo lắng đề phòng gì nữa.
Thấy thế lão quân nhân rốt cuộc cũng khẽ gật đầu hài lòng ánh mắt mình qua Lê Dũng và Trương Tiểu Vũ mỉm cười hòa ái nói:
- Lê Dũng tiểu hữu lần này thật sự đa tạ cậu đã vì chúng ta là ra sức...
- Tình cảm này ta nhất định sẽ không quên...
- Lần này lại phiền cậu dẫn ta đi gặp vị Huyết tổ kia một chuyến đi, ta muốn xem vị Huyết tổ kia thế nào...
...
Nói xong vị lão quân nhân kia không chút câu nệ còn làm ra động tác mời với Lê Dũng hoàn toàn không hợp với thân phận của lão...
Tuy nhiên không đợi Lê Dũng có phản ứng hay kịp nói gì, Lý lão đầu đã nhanh miệng đứng ra khiến quyến lắc đầu nói:
- Không được... bọn Huyết tộc kia không biết có mưu đồ gì...
- Ngài đích thật đi gặp họ như vậy rất nguy hiểm...
- Chuyện này ta không phản đối nữa nhưng để ta và Võ Nguyên Hạo đi được rồi...
...
.
Nói xong Lý lão đầu khẽ nhích người lên dường như muốn chặn bước tiến vị lão quân nhân kia, không chỉ thế Võ Nguyên Hạo cùng những người khác lần này lại ủng bộ Lý lão đầu nhao nhao ngăn cản không muốn để lão quân nhân đích thân đi gặp Huyết tộc...
Việc kia quá nguy hiểm, nếu lão quân nhân có mệnh hệ gì Thăng Long cứ điểm chỉ sợ sẽ rung chuyển không nhỏ.
Tuy nhiên lão quân nhân ý đã quyết thì không ai có thể ngăn cản xua tay lắc đầu nói:
- Đây là Thánh Thành nơi được hệ thống quản lý thì còn sợ gì nữa...
- Ý ta đã quyết... Lê Dũng tiểu hữu phiền cậu dẫn đường... còn các ngươi ở lại hết đi để mình Nguyên Hạo theo ta đường rồi...
...
.
Nói xong vĩ lão quân nhân kia vô cùng bá đạo cất bước đi trước hoàn toàn không để ai có ý kiến gì...
Tuy nhiên khi đi ngang qua Lý lão đầu, lão quân nhân kia lại thoáng dừng lại nhỏ giọng chỉ để hai người nghe thấy khẽ nói:
- Lão Lý à... lợi ích của Thăng Long cứ điểm mới là lớn nhất...
- Ngươi... cũng gặp nàng một lần đi...
...
.
Khuyên một câu chân thành với Lý lão đầu mà chỉ có hai người nghe và cũng chỉ có hai người hiểu, lão quân nhân không nói nhiều nữa cất bước đi trước.
Thấy thế Lê Dũng thoáng cười khổ quay lại nhìn nhóm người của Thăng Long cứ điểm nói:
- Yên tâm đi... Huyết tộc thật ra cũng không làm gì nguy hiểm đâu...
- Các vị cứ an tâm...
…
.
Nói xong Lê Dũng cũng không nhiều lời nữa nhanh chân dẫn lão quân nhân kia và cả Võ Nguyên Hạo đang lẽo đẽo đi theo lên đường đến khu đấu giá tìm kiếm phòng vip của Huyết tộc, chính thức mở ra quan hệ giữa Huyết tộc và một đại liên minh lớn sau này của nhân loại.
Ngược lại nhóm người của Thăng Long cứ điểm lại không biết làm gì chỉ đành nhìn theo bóng lưng của nhóm người Lê Dũng đang rời đi, nhất là Lý lão đầu trầm ngâm không nói không biết đang nghĩ gì...
.. ...
.
Rất nhanh dưới sự dẫn đường của Lê Dũng, vị lão quân nhân và Võ Nguyên Hạo đã đến được cổng vào khu đấu giá...
Tuy nhiên đập vào mắt mọi người lại là một cách cửa tan hoang như vừa bị một đàn trâu cày qua.
...
- Xem ra đám đại tộc kia lại đánh nhau trước sự kiện rồi...
- Không biết có Huyết tộc tham gia hay không.
Chứng kiến thảm trạng của cánh cửa xấu số, lão quân nhân không nhịn được thoáng cười cười nói. Rõ rành một trận chiến lớn đến như thế lại không được hệ thống quản đến khiến cả khu vực quanh cánh của bị phá nát thì chỉ có trận chiến giữa các đại tộc mà thôi, việc này đã không còn mới lạ gì nữa.
.
Tuy nhiên cùng với nụ cười kia, ánh mắt của lão quân nhân lại ẩn chứa kia cuồng nhiệt mà cũng đầy tiếc nuối không nói nên lời…
Cuồng nhiệt vì bản thân đang sống trong thời đại của vạn tộc tranh bá, một thời đại đầy máu lửa chiến tranh loạn lạc nhưng cũng làm người ta thích thú, nhưng sau cùng vẫn là tiếc nuối vì nhân loại lại không có phần trong trận chiến kia.
Đáng tiếc đó không phải việc lão quân nhân hay đám người Lê Dũng có thể quản đến lúc này, bởi lẽ họ còn có một việc khác quan trọng hơn là đặc biệt lớn hơn đang chờ đợi phía trước...
Ngay khi bước lên cầu thang dẫn đến phòng vip của Huyết tộc, đập vào mắt đám người Lê Dũng là một thân hình cao lớn đang đứng chắn đường.
Đối phương ngoại hình là một nữ nhân da đen tóc và mặc đồ cũng đen nói chung là đen từ đầu đến chân, nhưng quan trọng hơn là chỉ đen mà nàng ta còn rất cao lớn phải cao hơn 2m là ít và chiều cao dọa người kia là đặc trưng của hung thú khi hóa hình...
Một nhóm nhân loại đụng một đại hung thú dù bất kỳ đâu cũng thấy không thơm rồi.