Chương 589: Quá Khứ Đau Thương Của Trần Lâm

Nhìn chung sau khi chuyển giao quyền lực lại cho ba người Lý Minh Nguyệt, Huyết Linh và Thanh Vân mà lui về quê ở ẩn, giá trị của Huyết tổ đại nhân trong mắt nhưng thế lực nhân loại đã và đang kết giao với Huyết tộc như Nhật quốc hay Liên Minh Tây Âu theo đó cũng dần dần giảm xuống.

Dù sao thì còn tiền còn bạc còn huynh đệ hết tiền hết bạc hết anh em, ngươi đã không thể đem đến lợi ích thì sao thể giữ được sự nhiệt tình giao hảo của đối tác.

Mặc dù chưa đến mức xem Trần Lâm chó chạy ngoài đường mà vẫn có sự kính trọng nhất định với vị đại boss Huyết tộc này, nhưng cái sự nhiệt tình trước kia chắc chắn là không còn nữa.

Rõ ràng tầm này thì đệ nhất nữ vương Lý Minh Nguyệt đã ăn đứt Huyết tổ đại nhân rồi...

.

Bản thân Trần Lâm thật ra cũng ý thức được chuyện này...

Đơn cử như chuyện của Kuma, nói một câu khó nghe nếu kẻ trước mặt không phải Trần Lâm mà là Nguyệt Dạ nữ vương Lý Minh Nguyệt thì có cho tiền Kuma cũng không bỏ đi mà ở sẽ lại hảo hảo trò chuyện với nàng đến sáng mai cũng được.

Tuy nhiên Trần Lâm lại hoàn toàn mặc kệ không mấy quan tâm đến đám người ngu ngốc thích đánh giá người khác này, với Trần Lâm huynh đệ là phải chơi vui những vấn đề chính trị giao hảo dụ lợi ABCDEF các thứ... hắn dù biết chơi nhưng hoàn toàn không thích chơi cái trò đau đầu kia.

Có lẽ ngay từ đầu chính cái tên đã cho thấy vận mệnh của Trần Lâm, hắn là “Huyết tổ đại nhân” chứ không phải Huyết đế đại nhân hay Huyết vương đại nhân.

Ở cái tầm lão tổ thì chỉ vui thú điền viên là chính thôi...

.

Tuy nhiên trên đời luôn luôn có những ngoại lệ...

Ngoài bằng hữu huynh đệ tỷ muội thân cận ra vẫn có một kẻ chấp nhận chơi với vị Huyết tổ cái gì cũng không quản đến này.

Đó không ai khác chính là Anh Tử...

Dĩ nhiên Anh Tử chọn Huyết tổ đại nhân hoàn toàn không phải vì con tim mà là vì khối óc.

Khác với những nhân loại có giao hảo với Huyết tộc đều nghĩ tam đại nữ vương đúng hơn là Lý Minh Nguyệt người “cầm cân nảy mực” quyết định tất cả ở Huyết tộc là người quan trọng nhất thì Anh tử lại có góc nhìn khác.

Tất cả đều do Anh Tử nàng đã may mắn thấy được những thứ mà người khác không thấy, hiểu được những thứ mà người khác không hiểu, từ đó có một nhận thức hoàn toàn khác với vị Huyết tổ không mấy thực quyền này.

.

Dĩ nhiên lựa chọn của đám người Nhật quốc cũng không sai, chỉ là góc nhìn khác nhau dẫn đến con đường khác nhau mà thôi.

Với Kuma thứ lão quan tâm đến là lợi ích gia tộc và Lý Minh Nguyệt rõ ràng mới là đối tượng có thể đem đến lợi ích lớn nhất cho gia tộc của lão.

Nhưng với Anh Tử lại khác, thứ nàng quan tâm nhất chỉ có bản thân mình và chỉ có Trần Lâm mới có thể đem đến lợi ích lớn nhất cho cá nhân nàng. Quả thật nếu may mắn buscu vị Huyết tổ đại nhân này thấy sướng khoái vui vẻ, Anh Tử hoàn toàn có cơ hội nhận được một trang bị tím độc nhất từ hắn trực tiếp một bước lên trời không cần phải cố gắng, cái điều mà có nằm mơ cũng không một ai khác có thể nghĩ đến...

Vì thế sao tất cả Anh Tử vẫn chọn ở lại ngoan ngoãn theo chân Trần Lâm đi dạo Thánh Thành hoàn toàn không quan tâm đến việc đấu giá hội.

Tuy nhiên không đi được bao lâu nhóm Trần Lâm lại gặp phải những vị khách mới...

...

- Huyết tổ đại nhân... đúng là ngài rồi...

- Ha... ha... thật là lâu quá không gặp suýt nữa ta không nhận ra ngài rồi...

Một lần nữa bên trong Thánh Thành cái tên Huyết tổ đại nhân lại vang lên khiến trái tim nhỏ bé của Trần Lâm thoáng giật mình lần hai.

Không chỉ thế từ phía xa xa, một nhóm người cũng kéo nhau hùng hổ đi đến tương tự như nhóm người Kuma trước đó.

.

Tuy nhiên khác với lần trước lần này khi thấy nhóm người kia Trần Lâm sau một thoáng giật mình lại nhiệt tình tiếp đón cười lớn bước đến nói:

- Cmn thì ra là các ngươi... làm bổn Huyết tổ sợ muốn chết...

...

.

Ngược lại phía đối diện, đối phương cũng nhiệt tình không kém...

Nhưng như một lẽ dĩ nhiên dù có nhiệt tình cách mấy thì để có thể nhận lại được sự nhiệt tình đáp trả của Trần Lâm cả nhân loại chắc chỉ có đúng một nhóm người.

Đó không ai khác chính là nhóm người của Đại Ca thành tiểu đệ không chính thức của Huyết tộc.

Dẫn đầu không ai ngoài thanh niên Lê Dũng một thân chính khí bất phàm mỉm cười bước đến không hề có ý kiêng kỵ hay ngăn cách trước thân phận đại boss dị sinh vật của Trần Lâm.

Tính ra nhân loại đầu tiên đi theo Trần Lâm chấp nhận thần phục trước Huyết tộc cũng chính là tên Lê Dũng này, nhưng không một ai trong hiện tại và cả sau này có ý trách cứ hắn, bởi lẽ nhờ có quan hệ vi diệu kia với Huyết tộc Lê Dũng đã đem đến rất nhiều lợi ích cho nhân loại.

Đi sau Lê Dũng không ai khác chính là ông chú của hắn Lê Quý, ngoài ra không thể thiếu sự có mặt của hai huynh muội Trương Phi và Trương Tiểu Vũ.

.

Thế nên ngay khi vừa trông thấy Trần Lâm, không chỉ Lê Dũng mà Trương Tiểu Vũ đại tỷ của Trần Lâm thời trước mạt thế cũng đã nhanh chân bước đến xem thẳng đệ “một lần bốc shit ăn cả đời” này chết sống thế nào rồi.

Tuy nhiên đập vào mặt Trương Tiểu Vũ lại là một thằng khứa ăn mặc rất là cây cỏ hoa lá không giống ai, đặc biệt hơn trên đầu lại đội thêm chiếc nón rơm lớn gần như che đi cả cái đầu khiến nàng cảm thấy rất là lạ.

.

Ánh mắt không chút hảo ý nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu...

Trương Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy thằng mặt L trước mắt này rất lạ dường như có điều gì đó mờ ám lạnh lùng liếc nhìn cái nón rơm trên đầu Trần Lâm cười như không cười mở miệng nói:

- Đã lâu không gặp phong thái khó đỡ của Huyết... tổ... đại... nhân... quả nhiên chỉ tăng không giảm nha...

- Lần đầu ta mới biết được bên trong Thánh Thành nó nắng đến như vậy...

...

.

Dĩ nhiên Thánh Thành không nắng nôi gì thậm chí còn không có mặt trời, Trương Tiểu Vũ cảm thấy cái nón rơm kia rất lạ nên buông lời nói móc Trần Lâm mà thôi...

Quả nhiên nghe thấy những lời nói kia của Trương Tiểu Vũ, Trần Lâm lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi ôm lấy cái nón rơm của mình nhảy dựng lên nói:

- Đây... đây là phong cách mới của bổn Huyết tổ...

- Người bá đạo người ta đều đội nón hết, gà vịt như các ngươi không hiểu đâu...

...

.

- Phải không???

- Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang giấu diếm gì đó...

Tuy nhiên trước lời biện hộ của Trần Lâm, Trương Tiểu Vũ lại càng cảm thấy nghi ngờ cười cười đáp.

Không chỉ thế Trương Tiểu Vũ không chỉ động khẩu còn động thủ ra tay muốn cướp cái nón rơm trên đều Trần Lâm để xem bên dưới kia đang ẩn giấu cái gì.

.

Cảm nhận được quả đầu trọc có nguy cơ lộ thiên trước mặt bàn dân thiên hạ...

Trần Lâm sợ đến độ cúc hoa siết chặt lập tức bạo phát ra tốc độ cực nhanh như một cơn gió thoát khỏi tay Trương Tiểu Vũ.

Hú hồn cái L còn nguyên, Trần Lâm sau một pha giật mình lập tức giận đến tím mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Tiểu Vũ thở phì phò nói:

- Hừ... nè “thím Trương” ngươi đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi hay sao mà gặp ai cũng cắn vậy?

- Moá... dám ra tay với bổn Huyết tổ, có tin ta trở mặt hay không?

...

.

- He... he...giỡn tí xíu làm gì căng vậy...

- Mà đm ngươi gọi ai là thím... có tin lão nương đánh chết cha ngươi không?

Tuy nhiên trước lời hăm dọa của Trần Lâm, Trương Tiểu Vũ nào có sợ chỉ cười hì hì đáp song ánh mắt vẫn vô tinh hữu ý liếc nhìn cái nón rơm yêu quý của Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm lại càng sợ mà càng sợ lại càng giận xắn tay áo lên muốn cho Trương Tiểu Vũ một trận xem như diệt trừ hậu hoạn. Ngược lại Trương Tiểu Vũ nào có sợ cũng bước ra solo với tên tiểu đệ mất dạy này của mình.

.. ... .

Bên cạnh, chứng kiến quá trình tình thương mến thương sau bao ngày xa cách bỗng chốc biến thành thanh lý môn hộ...

Đám người Lê Dũng không khỏi ngu người ra chỉ biết nhìn nhau rồi lấy ra vài miếng dưa hấu vui vẻ ngồi một bên vừa ăn vừa xem xiếc thú, không một ai có ý định ngăn cản thậm chí còn muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Thực tế đây chỉ là pha tấu hài của Trần Lâm và Trương Tiểu Vũ sau nhiều ngày không gặp mà thôi...

Trần Lâm vốn là tiểu đệ ngày trước của Trương Tiểu Vũ quan hệ có thể nói là cực kỳ thân thuộc còn hơn cả cha mẹ huynh đệ nên không có chuyện hắn sẽ trở mặt với Trương Tiểu Vũ.

Ngược lại nếu không phải thân thuộc như huynh đệ chí cốt Trương Tiểu Vũ đại tỷ Đại Ca thành cũng sẽ không rảnh vui đùa với kẻ khác như thế.

Nói chung hai con chó dơ này cắn lộn mệt rồi sẽ tự động đi ngủ không vấn đề gì...

.

Mãi đến khi thân phận của Trần Lâm bắt đầu thu hút quá nhiều kẻ đến, Lê Dũng mới cảm thấy không ổn tạm vứt miến dưa đang cắn dở qua một bên đứng ra cười nói:

- Được rồi hai vị, đây là Thánh Thành không phải Đại Ca thành...

- Các vị muốn ôn lại chuyện củ hay cởi truồng tắm mưa gì thì đợi ra ngoài được không?

...

.

Nghe thấy thế Trần Lâm mới hừ lạnh một tiếng tạm tha cho Trương Tiểu Vũ một mạng vì cái tội dám động đến cái đầu thờ cha thờ mẹ của mình.

Dĩ nhiên sủa dơ thì không thể thiếu, Trần Lâm vẫn hừ lạnh một tiếng hậm hực nói:

- Nể mặt Lê Dũng bổn Huyết tổ tha cho bà thím già không ai lấy ngươi một mạng...

- Nếu có lần sau đừng trách bổn Huyết tổ độc ác...

...

.

- Không cần ngươi lo cho ta...

- Lo giữ cái bí mật nhỏ của ngươi cho tốt đi... nếu không... he... he...

Tuy nhiên ai sợ chứ Trương Tiểu Vũ thì không, đôi mắt đẹp híp lại như đường chỉ vẫn nhìn vào cái nón rơm thần thánh kia cười lạnh nói khiến Trần Lâm sợ đến teo Cmn trim...

Người khác không biết nhưng Trương Tiểu Vũ rất rõ, cái điệu bộ này của Trần Lâm giống y như 3 năm trước lúc hắn bị cha mẹ gày độ chơi quả đầu cắt moi.

Lúc đó thằng mặt L Trần Lâm ngày ấy cũng y như vậy chơi quả nón tai bèo bất kể trong lớp học hay ngoài sân đều nhất quyết không cho ai đụng vào.

Nghĩ đến đây ký ức xưa ùa về khiến Trương Tiểu Vũ lại càng tò mò hơn nhất quyết phải lột cái nón rơm kia cho bằng được, đúng như cái cách mà 3 năm trước nàng đã làm.

.

Ngược lại cảm thấy cuộc đời này thật là áp lực, ký ức đau thương ngày xưa hiện ra ngay trước mắt, Trần Lâm lệ nóng chảy đầy mặt khẽ liếm liếm thầm nghĩ.

- Cmn... má này kiểu gì cũng sẽ làm thật... tốt nhất nên tránh xa nàng ta ra.

- Hay là mình đi về không chơi nữa ta...

...

.

Bên kia đáng thương cho thanh niên Lê Dũng dù đứng cửa giữa lại không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra với cặp đôi bất ổn này gãi đầu khó hiểu.

Có lẽ có đến lúc vào quan tài Lê Dũng cũng không hiểu được vị đệ nhất đại boss Huyết tộc đã và đang trải qua những đau thương sâu sắc gì.

Không hiểu được cái chuyện của người trong cuộc, Lê Dũng chỉ đành lắc đầu lòng không biết thì tâm không phiền nhìn lại Trần Lâm cười hỏi:

- Huyết tổ đại nhân ngài cũng đến khu đấu giá sao???

- Thật là trùng hợp chúng ta cũng đang muốn đến đó xem có may mắn giành được gì hay không???

- Không biết chúng ra có thể...

...

.

Đang cảnh giác nhìn Trương Tiểu Vũ như chó chực xương thì nghe được Lê Dũng cũng bày trò rủ rê mình, Trần Lâm khẽ khịt mũi không quên liếc xéo Trương Tiểu Vũ một cái nói:

- Hừ... đáng lẽ ta cũng định đến đó nhưng giờ hết rồi... hết thật rồi...

- Các ngươi muốn đi đâu thì cút... cút... nhanh đi đừng làm phiền bổn Huyết tổ...

...

.

Nói xong như để khẳng định lập trường cứng rắn của mình Trần Lâm nhanh tay kéo Anna và Anh Tử còn đang ngu người qua một bên tránh xa đám người Lê Dũng hay đúng hơn là tránh xa ác nữ Trương Tiểu Vũ kia một chút.

Ngược lại nhìn điệu bộ đề phòng cẩn mật của Trần Lâm, Lê Dũng lòng càng thêm nhiều dấu hỏi nhưng chỉ có thể cười khổ nhìn Tiểu Vũ một cái rồi nhìn Trần Lâm ngại ngùng nói:

- Huyết tổ đại nhân thật là thích đùa... chúng ta... chúng ta thật ra có chuyện muốn nhờ ngài giúp...

...

.

Nói xong Lê Dũng rất là ngượng ngùng đưa ra ánh mắt đầu ướt ác nhìn Trần Lâm.

Tuy nhiên khi nghe Lê Dũng có chuyện muốn nhờ Trần Lâm chỉ càng thêm hoảng sợ lùi về phía sau ba bước cảnh giác nhìn Lê Dũng nói...

- Cái gì các ngươi có chuyện muốn nhờ ta???

- Đừng có nói là mượn tiền nha...

- Bậy... bậy quá bậy... đm bổn Huyết tổ cả chục con vợ ngươi còn tìm ta hỏi mượn tiền...

- Đm muốn chơi bổn Huyết tổ phải không???

...

.

Rõ ràng quá là rõ ràng, đang sắp diễn ra sự kiện tốn tiền Lê Dũng lại có việc cần nhờ thì không mượn tiền chứ còn cái gì nữa.

Đáng tiếc kèo này Trần Lâm thật sự hết được binh kiên quyết lắc đầu một từ chối.

Ngược lại nhìn Trần Lâm lệ nóng chảy đầy mặt một thân sầu khổ vô biên, trừ Anna ra ai nấy đều không nhịn được thở dài một tiếng... Thật không ngờ đường đường là Huyết tổ đại nhân ấy vậy mà vẫn không thoát được kiếp số nhân sinh, nam nhân đôi khi số nó khổ lắm.

Rất may Lê Dũng không phải mượn tiền ngượng ngùng nhìn Trần Lâm đang khóc như chó gãi đầu nói:

- Ah... thật ra ngài hiểu lầm rồi... chúng ta không mượn tiền...

- Tuy không dư nhiều thần tệ nhưng Đại Ca thành vẫn tích góp được một số vốn đủ sức đấu giá được một vài trang bị nhỏ...

- Chúng ta chỉ muốn nhờ Huyết tộc đấu giá hộ mà thôi...

- Ngài hiểu mà... dù sao nhân loại cũng có nhiều vấn đề, không phải nội bộ thì cũng là các tộc khác...

...

.

Như một lẽ tất yếu, vấn đề của cuộc đấu giá này không phải chỉ là tiền...

Dù trang bị tím độc nhất rất quý giá tính sợ bộ theo cửa hàng mua sắm hằng ngày thấp nhất cũng khoảng 10.000 thần tệ trở lên, đến khi lên đấu giá hoàn toàn có thể nhảy lên gấp 6-7 lần tuỳ theo độ bá mà trang bị kia có thể mang đến.

Nhưng dù cho là 70.000 thần tệ cũng không phải con số mà những tiểu chủng tộc như nhân loại không thể gom được, nếu chơi khô máu một đại thế lực như chính quyền Lôi Chấn hay Taira gia tộc hoàn toàn có thể lấy ra được con số kia.

.

Thế nên vấn đề của sự kiện Đấu Giá Hội này đúng là thân tệ nhưng không hẳn chỉ là thần tệ.

Các đại tộc và những tiểu chủng tộc khác cũng là một vấn đề đau đầu.

Người xưa có câu “hoài bích có tội”, nếu để những tộc khác nhất là đại tộc biết được một thế lực nhân loại nào đó đang sở hữu một trang bị tím sẽ đem đến không ít phiền phức, không trực tiếp tranh giành đẩy giá lên trời thì cũng là giết người đoạt bảo.

Dù đúng là trong Thánh Thành không sợ bị đánh chết nhưng bên ngoài thì có.

Thế nên tính đi tính lại dù vị trí địa lý khá ngon không sợ những đại tộc khác khi đã có Huyết tộc chóng lưng, nhưng nhóm người Lê Dũng vẫn muốn để Huyết tộc ra mặt đấu giá về những trang bị tím cần thiết.