Chương 514: Đối Trọng Nặng Ký Của Lâm Mỹ Anh

Sau khi hoàn thành quá trình trích huyết, Bích Ngọc tựa như một con hồ điệp xinh đẹp mạnh mẽ phá đi lớp kén huyết sắc bao phủ lấy cơ thể mình chui ra ngoài.

Từ nay Bích Ngọc đã chính thức trở thành một thành viên của Huyết tộc, không còn là một nhân loại như trước nữa.

Chỉ là cơ thể trần truồng trắng tinh như ngọc thạch của Bích Ngọc cũng theo đó hiện ra trước mặt Trần Lâm không chút che đậy.

Phải công nhận Bích Ngọc rất đẹp...

Tuy không thể bì được với những đại hung thú hóa hình sở hữu nét đẹp phi thực tế, nhưng nét đẹp của một trong những nữ ca sĩ hot nhất Việt Long quốc này cũng thuộc đỉnh của nhân loại không hề kém cạnh với siêu mẫu Lâm Mỹ Anh, nhất là nước da trắng hồng như tuyết liên mịn màng như da em bé của nàng càng làm tô điểm thêm máu tóc nhuộm hồng quyến rũ một cách lạ thường.

Bộ ngực sữa no tròn không phải quá to lớn khủng bố một tay ôm không hết như lại tinh tế vừa vặn vô cùng thể hiện nên một nét trẻ trung của một thiếu nữ mới lớn.

Vòng eo con kiến thon gọn không một chút mỡ thừa làm nổi bật cặp mông căn tròn đầy sức sống như mời gọi người nhìn tiến đến chiếm hữu nó.

Song điểm đặc biệt nhất trên cơ thể của Bích Ngọc khiến Trần Lâm phải trố mắt mà nhìn đầy kinh ngạc không phải cái đuôi màu đỏ thẩm với phần đầu sắc nhọn như một lợi khí giết người đang phe phẩy sau lưng, mà là lớp lông mao màu phấn hồng mìn màng và suốt mượt như một cánh đồng cỏ tươi tốt mộc trên âm hộ nhỏ bé như hai cánh hoa sen của Bích Ngọc.

Ngược lại, vừa mới trải qua quá trình thế biến có thể dùng câu “thoát thai hoán cốt” để hình dung...

Bích Ngọc tạm thời còn chưa kịp thích ứng được khẽ nhắm mắt lại đứng đó chầm chậm cảm nhận những gì mà huyết mạch Huyết tộc đã ban cho.

- Thì ra đây chính là Huyết tộc sao?

- So với nhân loại quả nhiên là mạnh hơn không chỉ một bật...

Cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể, Bích Ngọc không nhịn được thì thầm một câu đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại gợi tình một cách kỳ lạ khẽ nhếch lên mỉm cười hài lòng.

Khi thay đổi góc nhìn người ta sẽ có những nhận thức hoàn toàn khác.

Khi chính thức trở thành một tộc nhân của Huyết tộc, Bích Ngọc không còn cảm thấy sợ hãi hay bài xích dị tộc này nọ như trước nữa mà chỉ cảm thấy may mắn, may mắn vì mình đã được Trần Lâm chọn.

Không tính những gì mà Huyết tộc có thể ban cho thì Huyết tộc Bích Ngọc đã là một tồn tại mà nhân loại Bích Ngọc không thể so sánh được. Không nói đâu xa chỉ tính riêng huyết giáp dạng vĩ vừa như một chiếc đuôi yêu tinh phe phẩy sau mông nàng nhưng cũng vừa là lợi khí giết người đã là thứ mà nhân loại Bích Ngọc một thuần support không sức chiến đấu có mơ cũng không thấy được.

Có lợi khí này trong tay... à không sau mông mới đúng, Bích Ngọc sẽ không còn phải sợ cảnh mặc người xâu xé không sức hoàn thủ như trước nữa, thuần support không làm gì được ngoài việc đứng sau buff sức mạnh đã chết.

Nhưng tất cả đều đến từ việc Huyết tổ Trần Lâm đã chọn Bích Ngọc nàng làm thuộc hạ cho mình và dưới tác dụng ma mỵ của huyết mạch lòng cảm kích kia dần dần biến thành sự lòng thành kính biết ơn tựa như một tín đồ trung thành may mắn được thần linh ban phát ân huệ.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, không chỉ âm huệ mà Bích Ngọc còn cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi tư mật nhất của mình.

- Cái... cái đó là tự nhiên, ta thật sự không có làm gì hết...

- Huyết tổ đại nhân... ngài... ngài đừng nghĩ nhiều...

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm đang nhìn vào âm hộ mình, Bích Ngọc biết ngay ông chủ mới này của mình đang nghĩ gì không khỏi ngượng ngùng lấy tay che đi âm hộ độc lạ của mình rồi lý nhí giải thích.

Tuy nhiên không giải thích thì thôi càng giải thích lại càng miễn cưởng.

Trần Lâm phải cố nhịn cười thành tiếng run giọng cười nói:

- Quả nhiên idol của bổn Huyết tổ thật là có bản lĩnh...

- Tự nhiên mà cũng có thể có một không hai được như vậy... hay hảo hảo tự nhiên...

- Thật sự ta không có làm gì hết... ngài đừng chọc ta nữa mà...

Bị Trần Lâm chọc ghẹo, Bích Ngọc bộ dáng vô cùng xấu hỗ không tìm được cái lỗ nào để chui vào chỉ có thể lí nhí cầu xin.

Rất đáng thương cho Bích Ngọc, do nàng là người mới nên vẫn con rất sợ vị Huyết tổ hung danh hiển hách này, nếu là nàng của sau này đã sớm dùng cái lỗ âm hộ của mình bịt miệng tên này lại từ lâu rồi.

Ngược lại thấy bộ dáng ngượng ngùng đến sắp khóc đến hơi của Bích Ngọc...

Trần Lâm cũng không chơi quá trớn sợ làm người mới này sợ chỉ lắc đầu cười nói:

- Được rồi... được rồi... ta không chọc nàng nữa...

- He... he... đây là quà gặp mặt, nhanh chóng mặt vào đi rồi ra chào hỏi đám tỷ muội của nàng đi...

- Sau này họ đều sẽ là chiến hữu và cũng là tỷ muộn chung chăn gói với nàng đó...

Nói xong Trần Lâm khẽ phất tay một cái lấy ra hơn chục bộ trang phục đủ loại màu sắc kích cỡ nhưng đều mang hơi hướng sườn xám cho Bích Ngọc lựa chọn.

Đồng phục thị nữa hội đây có thể xem là mèo của Lâm Mỹ Anh và Trần Lâm hợp tác sản xuất. Trong đó tuy hình dáng có phần khác nhau nhưng tất cả đều lấy cảm hứng từ sườn xám quốc phục của Hoa Trung quốc, với lợi thế phục vụ rất tốt cho việc vận động cũng như để tên nào đó tiện bề hàng động.

Ngoài ra một nguyên nhân khác là để thỏa lòng háo thắng của Trần Lâm.

Quốc phục gì đó của Hoa Trung quốc nhưng chỉ là động phục thị nữ của Huyết tổ đại nhân, nghe thôi đã thấy thích rồi.

Không chỉ thế sau này khi lão tác cho Huyết tộc bắc tiến đối đầu với phe cánh phương bắc, đến lúc đó các hoàng hậu hay công chúa của phe bên kia nếu không mặc cổ phục thì cũng mặc quốc phục, còn phe Huyết tộc lại mặc thị nữ phục thế này gặp nhau nó lại thú vị...

Ngược lại không thèm quan tâm đến mưu hèn kế bẩn của Trần Lâm ẩn sau những bộ thị nữ phục kia...

Bích Ngọc thấy được có đồ mặc là mừng lắm rồi, nhất là trong hoàn cảnh không mảnh vải che thân còn bị tên khốn mặt dày không biết xấu hổ kia nhìn chằm chằm lại càng mừng rõ hơn.

Tuy nhiên ngay khi chạm vào những bộ trang phục đủ màu sắc nhưng hơi bị hở hang này, đôi mắt to tròn long lanh của Bích Ngọc không nhịn được trừng lớn.

Bởi lẽ Bích Ngọc đã nhận ra đây không phải chỉ là những trang phục thông thường mà đều là trạng bị của hệ thống.

Ngay từ đầu khi thấy những bộ trang phục kia, Bích Ngọc chỉ nghĩ đó là những trang phục thông thường nhưng không đó đều là những trang bị loại hình... skin do Trần Lâm đặc chế.

Tuy phẩm chất đa phần là lam nhưng vẫn có một hai bộ phẩm chất tím quý giá.

Dĩ nhiên do là skin nên những trang phục này chỉ có một ít tác dụng phòng thủ, còn lại đa phần đều chỉ cho đẹp là chính, nhưng dù là thế cũng không thể phủ nhận độ quý giá cũng như sự kỳ công để tạo ra được những trang phục thế này.

Nhận ra sự giá trị không thể nào đông đếm được của những bộ trang phục kia...

Bích Ngọc không nhịn được nuốt nước bọt, đôi tay run run nhẹ nhàng vuốt ve những bộ trang phục mà chắc chắn là nhân loại khó lòng này chạm đến được này gần như quên luôn việc mình vẫn còn đang trần truồng không mảnh vải che thân.

Trí mạng hơn là Bích Ngọc còn hồn nhiên quay lưng về phía Trần Lâm, tấm lưng trần tinh tế ẩn hiện sau mái tóc dài màu hồng phấn cũng bờ mông tràn đầy nhựa sống hiện ra như mời gọi.

Ngồi một bên nhìn Bích Ngọc như hai lúa mới lên tỉnh vừa sướng vừa sợ vuốt ve những bộ trang phục mà mình vừa lấy ra, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười đắc ý.

Cái trình của Huyết tổ đại nhân còn cao lắm...

Tuy nhiên rất nhanh sau đó Trần Lâm đã không cười nổi nuốt nước bọt ừng ực nhìn chằm chằm vào cặp mông căn tròn đầy đặn không chút che đậy bạo lộ trước mặt mình.

- Cmn... cái này rõ ràng là đang muốn câu dẫn bổn Huyết tổ...

Nhìn chằm chằm vào bờ mông gợi cảm còn không ngừng nhúc nhích qua lại theo mỗi bước chân của Bích Ngọc như đang mời gọi, Trần Lâm không nhịn được dục hỏa bốc lên cao hung ác thầm nghĩ.

Tinh chạy lung tung tinh dồn lên não, trước sự mời gọi của con yêu nữ tóc hồng kia Huyết tổ đại nhân dù không muốn đâu nhưng thân là đế vương Huyết tộc làm sao có thể nhịn.

Liếc nhìn nhóm người Phương Tuyết vẫn đang chiến đấu bên ngoài, Trần Lâm tự cho mình một cái lý do chính đáng khẽ thì thầm.

- Hay là ta làm một phát ăn mừng người mới nhỉ...

- Lý do chính đáng như vậy chắc không ai nói gì đâu nhĩ...

Không nghĩ thì thôi nhưng khi đã nghĩ đến thì con cu lập tức làm mù con mắt...

Trần Lâm dục hỏa bốc lên cao thiêu cháy cái đầu trọc nào còn nghĩ được gì chầm chậm tiến đến sau lưng Bích Ngọc.

Con thỏ hồng đáng thương không cảm nhận được nguy hiểm ngay sau lưng mình, Trần Lâm chỉ chờ có thế gầm lên một tiếng như heo đực động dục mạnh mẽ xông lên đem Bích Ngọc đè xuống hàng ghế dài của xe bọc thép.

Bị Trần Lâm tập kích bất ngờ Bích Ngọc thoáng giật mình hoảng sợ rên lên:

- Tuyết tổ đại nhân ngài muốn làm gì?

Nói xong Bích Ngọc thoáng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng rất nhanh Bích Ngọc đã ý thức được vị đại nhân này muốn gì không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Thân từng là ca sĩ nổi tiếng tuy có thế lực gia tộc chống lưng nên tránh được chuyện lấy thân mua cơ hội, nhưng Bích Ngọc cũng không lạ gì thú vui của những đại lão này.

Thế nên nếu Huyết tổ đại nhân đức cao vọng trọng đã muốn mình phục thị, Bích Ngọc cầu công không được nữa là.

Chỉ là mới vừa trở thành một thành viên của Huyết tộc đã mò lên người của Huyết tổ đại nhân, Bích Ngọc vẫn cảm thấy có chút đường đột.

Đánh tiếc Bích Ngọc không hề biết rằng cái sự đường đột kia là bản sắc của Huyết tộc rồi và vị Huyết tổ đại nhân của nàng cũng không đức cao vọng trọng như nàng nghĩ.

Ngược lại Trần Lâm lúc này hai mắt đã đỏ ngầu nào nghe Bích Ngọc nói gì chỉ khẽ cười tà một tiếng rồi vỗ mạnh vào cặp mông căn tròn của nàng nói:

- Nàng là thành viên của thị nữ đội phục vụ bên cạnh ta...

- Cách xưng hô cũng nên có sự thay đổi, sau này phải gọi ta là chủ nhân...

- Lần này ta ta chỉ phạt nhẹ, nếu có lần sau bổn Huyết tổ sẽ nghiêm trị...

Vừa dứt lời Trần Lâm không cho Bích Ngọc kịp nói gì lập tức búp mặt vào bờ mông tròn trịa của Bích Ngọc hít lấy hít để như thằng nghiện, bàn tay heo theo đó nhào nặn cập mông của nàng biến nó thành muôn hình vạn trạng.

Bị Trần Lâm mạnh mẽ đè xuống ghế, Bích Ngọc thân gái yêu đuối không thể làm gì hơn chỉ cơ thể oằn mình chịu trận cố sức giãy giụa trong vô vọng.

Chỉ là vi diệu thay cái sự giãy giụa kia không chỉ không khiến Bích Ngọc thoát thân còn như đổ thêm dầu vào lửa kích thích thú tính đáng bình cháy của Trần Lâm.

- Aaaa... đại... không chủ nhân... người thật là ác... ahhh...

Bất chợt đang oằn mình chịu trận, Bích Bịch đột nhiên rên lên một tiếng như mèo cái động dục vừa đau đớn như cũng không kém phần gợi tình.

Trần Lâm dường như ăn phải thuốc kích thích không những bú liếm cặp mông to tròn của Bích Ngọc mà còn không nhịn được há miệng cắn một cái lên mông của nàng để lại một dấu răng đỏ chót, Bích Ngọc cũng vì thế rên lên thành tiếng...

Chỉ là một tiếng rên rỉ kia lập tức khẳng định thủ đoạn của Bích Ngọc đã không kém gì Lâm Mỹ Anh và yêu nữ chịu trách nhiệm “vệ sinh“ côn thịt cho Huyết tổ đại nhân đã gặp đối thủ.

Mãi một lúc lâu khi hai bờ mông của Bích Ngọc ướt đẫm nước bọt còn ẩn ẩn không ít dấu răng...

Trần Lâm mới thỏa mãn vỗ một cái thật mạnh lên mông của Bích Ngọc khiến nàng rên lên một tiếng rồi mới đem người của nàng lật ngược lại.

Ngay lập tức bầu ngực sữa to tròn nhẹ nhàng đu đưa theo nhịp thở của Bích Ngọc hiện ra trước mặt Trần Lâm.

Xét về kích thước ngực của Bích Ngọc không phải quá to lớn khủng bố như của Trương Tố Nga. Nhưng bù lại đôi nhủ phong mê người của Bích Ngọc cũng thuộc dạng đào tiên chín mọng còn trắng nõn lạ thường tựa như hai quả cầu bằng bạch ngọc, vô hình chung làm nổi bật đôi nhủ hoa hồng hào như hai viên hồng bảo thạch phi thường bắt mắt trên đỉnh vu sơn.

Nhìn ngắm bộ ngực sữa no tròn đầy sức sống của Bích Ngọc.

Trần Lâm tuy dục hỏa đã cháy lên đến đầu khiến cái đầu trọc nổi nên gân xanh nhưng vẫn nhìn xuống muốn trước hết để Bích Ngọc đạt khoái cảm trước đã.

Ngay lập tức Trần Lâm khẽ cúi đầu xuống ngậm lấy một bên nhũ hoa đỏ hồng của Bích Ngọc mà nhẹ nhàng mút chùn chụt, một bên nhủ phong còn cũng cũng bị hắn nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve.

- Ưhhh... đây là... ahhh cảm... cảm giác này thật là... sướng... ahhhh...

Cùng lúc đó một cỗ chưa bao giờ có khoái cảm lan ra khắp người Bích Ngọc khiến nàng rên rỉ trong vô thức, đôi mắt đẹp khẽ kép hờ hưởng thụ một cảm giác sướng khóa từ sâu trong huyết mạnh mà trước nay nàng chưa từng trải nghiệm.

Liếm mút bầu ngực sữa của Bích Ngọc được một hồi chán chê, Trần Lâm mới chậm rãi di chuyển xuống phía dưới khám phá cái âm hộ “hồng tự nhiên” của nàng một cách cận cảnh.

Đang tận hưởng sự sướng khoái chưa từng có Bích Ngọc đột nhiên cảm thấy khác thường giật mình tỉnh táo lại.

Đến khi phát hiện Trần Lâm đang nhìn chằm chằm vào âm hộ mình, khoảng cách từ khuôn mặt đến mép âm hộ chỉ chưa đến 10cm, Bích Ngọc vô cùng ngượng ngừng lấy tay che đi âm hộ mình nhỏ giọng nói:

- Huyết tổ đại nhân... à không chủ... chủ nhân đừng nhìn mà...

- Ngượng chết đi được...

Dù từng trải cách mấy nhưng trên mặt Bích Ngọc vẫn không khỏi hiện lên mảng lớn đỏ bừng.

Lông mu âm hộ màu phấn hồng kia chính là bí mật nhỏ nhưng cũng không kéo phần biến thái của Bích Ngọc.

Thế nên sau khi thành danh Bích Ngọc luôn cố đem bí mật nhỏ này cất giấu phi thường cẩn mật, đừng nói là nam nhân ngay cả nữ nhân cũng chưa từng thấy qua.

Ấy vậy mà cái đại bí mật kia lại bị Trần Lâm chứng kiến còn là chứng kiến ngay trước mặt.

Đang tiếc lúc này Bích Ngọc có nói gì cùng vô dụng.

Trần Lâm đã bị cái âm hộ màu hồng kia che mờ mắt nào thấy được gì nữa nhẹ nhàng kéo tay Bích Ngọc ra.

Nhìn chằm chằm vào hai mép thịt mềm ửng hồng đang rỉ ra chất mật dịch đầy gợi tình ẩn sau lớp lông hồng huyền bí, Trần Lâm như người say không lối về dùng sức hôn một cái thật sâu lên mép âm hộ.

Ngay lập tức một cảm giác sướng khoái còn mãnh liệt hơn cảm giác lúc Trần Lâm mút lấy như hoa của mình trước đó lan tỏa lấp người Bích Ngọc, từ sâu bên trong âm hộ theo các mạch máu chạy lên đến tận đỉnh đầu của nàng khiến nàng rùng mình quên hết mọi thứ quên luôn cả thây ma bên ngoài mà rên lên thành tiếng.

- Ahhh... cảm... cái cảm giác này thật là sướng... aaaaa ta sướng...

- Chủ... chủ nhân cho... cho ta đi...

Theo mỗi tiếng rên nghẹn ngào nhưng cũng đầy dâm đãng của Bích Ngọc, từ sâu trong âm hộ nhỏ bé của nàng dâm thủy như vỡ đập Tam Hiệp phun ra như thát lũ.

Trần Lâm sao có thể bỏ qua dòng nước thánh kia há miệng liếm sạch, nhưng cái suối nguồn kia sao có thể cạn càng liếm nước lại càng chảy ra nhiều hơn không thua gì niêu cơm Thạch Sanh.

Cứ như thế suối không ngừng chảy Trần Lâm không bỏ say mê liếm mút, được một lúc lâu dường như đã cảm nhận được âm hộ nhỏ bé của Bích Ngọc đã đủ ướt át để có thể đón nhận thằng đệ ruột của mình.

Trần Lâm mới từ dưới háng của Bích Ngọc chui ra rồi nhanh chóng đem quần của mình cởi ra, côn thịt to lớn theo đó hung dũng bật ra trước mặt Bích Ngọc.

Ngay lập tức một bóng đen to lớn gần như che đi nửa khuôn mặt của Bích Ngọc hiện ra.

Trông thấy thứ ngay trên đầu mình kia, đồng tử Bích Ngọc không nhịn được run lên, sâu trong ánh mắt không còn là sự sướng khoái hay khát khao nữa mà chỉ có một sự run sợ không hề nhẹ.