Chương 504: Kịch Bản Này Hơi Sai

Trên thiên không rộng lớn vô tận…

Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời óng ánh chiếu lên những áng mây đang nhè nhẹ trôi hiện lên một bức tranh thiên nhiên thật là hùng vĩ.

Bất chợt một con chim hải âu to lớn đột nhiên bay đến cắt ngang khung cảnh trời thu thơ mộng, mỗi cái vỗ cánh đầy uy lực của nó đều đánh tan những áng mây buồn bên cạnh phá không lao đi như tên bay.

Nhưng không hiểu bằng một cách thần kỳ nào đó, trên người của con hải âu to lớn này lại có một con thằn lằn đang bám vào, không chỉ thế dù tốc độ bay phải nói là cực nhanh nhưng nó vẫn không thế khiến con thằn lằn đáng ghét kia rơi xuống.

Khốn nạn hơn, bộ dáng của con thằn lặn này lại vô cùng thích thú, hết hình đông lại ngó tây không hề ý thức được hoàn cảnh chơi vơi giữa đời của mình.

Cập đôi một chim và một thằn lằn này không ai khác ngoài con chim hải âu đầu đàn và gà chiến không lông Trần Lâm.

Sau khi được con chim hải âu đầu đàn này với tình mang đi trong quá trình bỏ chạy...

Trần Lâm không còn bộ dáng sợ hãi hét thảm như ban đầu, cùng không hề ý thức được bản thân đang ở độ cao 3000m so với mực nước biển, ngược lại bộ dáng có thể nói vô cùng là vui vẻ nhìn ngắm mặt đất nhỏ xíu bên dưới.

Một sự thật là Huyết tổ đại nhân rất thích bay, cảm giác tự do tự tại làm bố của thiên hạ đó rất là thích thú, nhưng ngặt nổi ngài lại không có cánh thế nên thường hai nhờ con ghệ và con đệ chở đi.

Đáng tiếc do bận đi công tác nên sở thích đó lâu rồi chưa chơi, giờ được con hải âu lớn này chở bay vòng vòng trên trời Huyết tổ đại nhân sao không thích cho được.

- Điêu huynh… ngươi bay thật là nhanh nha…

- Haizzz… chỉ tiếc ngươi có chim nếu không ta sẽ cất nhắc cho ngươi làm thú cưỡi…

Nhìn ngắm những dãy núi cao trùng điệp trước mặt, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than.

Con hải âu đầu đàn này đúng là rất tốt nhưng nó lại có chim, Trần Lâm chỉ thế thể rất tiếc.

Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã giúp nó tìm ra giải pháp mỉm cười hí hửng nói:

- À... ta có ý này…

- Hay là ngươi cắt chim bỏ đi… quyết định này được đó nha…

- Thế nào điêu huynh chịu không?

Một tâm hồn thật là cao đẹp lo lắng cho cả đối thủ...

Đáng tiếc con hải âu đầu đàn lại không cảm nhận được tâm hồn thiện chí của Trần Lâm, thậm chí nghe thấy những lời nói nhảm kia con chim ngu này còn động nộ không vỗ cánh bay đi nữa mà liên tục oằng mình muốn hất bay Trần Lâm xuống mặt đất.

Thấy biểu hiện bội tình bạc nghĩa không bằng cầm thú của con hải âu đầu đàn, Trần Lâm lòng đau như cắt tức giận nói:

- Ta có lòng tốt cất nhắc ngươi giúp ngươi thăng tiến trong sự nghiệp, vậy mà ngươi lại muốn đá ta đi…

- Moá nó… súc sinh… hôm nay bổn Huyết tổ phải thay trời hành đạo trừng trị tên vong ân phụ nghĩa nhà ngươi…

Muốn giết người ta mà còn mở mồm xạo chó ra vẻ hiệp nghĩa…

Trần Lâm chính khí lẫn liệt một cước đạp vào người con hải âu đầu đàn, cơ thể theo đó bật lên thiên không nhảy ra xa khỏi người con hải âu đầu đàn, thanh katana còn ghim trong người nó cũng được mạnh mẽ rút ra.

Éc…

Ngay lập tức của con hải âu đầu đàn hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng rất nhanh nó đã nhận ra mình đã được tự do thoát khỏi con đỉa hút máu kia.

Ánh mắt tràn ngập nộ hỏa, con hải âu đầu đàn quyết định làm một việc vô cùng sai lầm, thay vì cứ như thế mà chạy nó lại nổi giận thừa dịp Trần Lâm đang ngay trên đầu mình mà phát động tấn công.

Đôi cảnh khổng lồ lập tức vỗ mạnh một cái, cả người con hải âu đầu đàn theo đó như một viên đạn được bắn ra khỏi nòng súng lao vút về phía Trần Lâm.

Mượn người con hải âu đầu đàn nhảy ra ngoài nhưng không ngờ lại bị nó tấn công…

Trần Lâm dù đang trên thiên không và sắp rơi xuống mặt đất nhưng lai không chút sợ hãi chỉ thoáng cười lạnh...

Huyết tổ đại nhân đã có ý tha cho ngươi nhưng ngươi lại không biết tốt xấu thì đừng trách tại sao Huyết tổ đại nhân ác.

Trước đoàn tấn công đầy nguy hiểm và chiếm tuyệt đối lợi thế của con hải âu đầu đàn, Trần Lâm chỉ khẽ cười lạnh một cái rồi phát động Quỷ Ảnh Độn Thuật, cơ thể theo đó hóa hành một làng khói xanh đen quỷ dị.

Con hải âu đầu đàn đang lao người đến lập tức xuyên qua làng khói xanh kia.

Tuy nhiên với năng lực gần như miễn nhiễm với sát thương vật lý khi ở dạng khói do Quỷ Ánh Độn Thuật mang lại, Trần Lâm hoàn toàn không chút tổng thương, không chỉ thế làng khói xanh đen vốn với đánh tan lại như một sinh vật sống kết thành một đoàn rồi bay theo sau con hải âu đầu đàn.

Một đường lao đến đánh tan làng khói xanh nhưng lại không thấy con mồi đâu...

Con hải âu đầu đàn biến bản thân tới số rồi vô cùng hoảng sợ muốn vỗ cánh bay đi.

Đáng tiếc một làng khói xanh đen đã xuất hiện ngay sau lưng nó, từ trong làng khói xanh mờ ảo Trần Lâm hiện hình ra như dâm ma giáng thế lạnh lùng nhìn con hải âu đầu đàn, quan trọng hơn trên tay Trần Lâm lúc này không còn là thành katana siêu to không lồ của Nhật quốc nữa mà là lão tổ Tà Nguyệt Đao.

Ánh đao đen xanh lập tức lóe lên một cái như đang phấn kích khi nhìn thấy con mồi, Trần Lâm hiển nhiên chiều lòng lão tổ nhà họ Trần một đạo lạnh lùng chém xuống.

Tà Nguyệt Đao sắc bén tuyệt luân lập tức thể hiện trình độ siêu việt của mình một đường chém xuống để lại một vết thương dài khủng bố trên lưng của con hải âu đầu đàn.

Không gì cản được, cả cơ thể khổng lồ của con hải âu đầu đàn gần như bị chém làm đôi, xương cốt nội tạng tất cả đều không là gì trước độ sắc bén kia, máu tươi theo đó phun ra như suối rơi rụng đầy thiên không như một trận mưa phùn huyết sắc.

Con hải âu đầu đàn chỉ kịp hét thảm một tiếng cuối cùng trong đời rồi bỏ mạng trở thành điểm kinh nghiệm của Trần Lâm, hai nửa cơ thể gần như chỉ còn phần bụng là dính vào nhau cắm đầu rơi xuống mặt đất.

Trần Lâm hiển nhiên cũng rơi xuống theo cùng cái xác của con hải âu đầu đàn rơi tự do xuống mặt đất. Nhưng trước khi sắp phải chạm đất, Trần Lâm lại một lần nữa phát đổng Quỷ Ảnh Độn Thuật hóa thành một làng khói bay đi tránh được một kiếp chết không toàn thây.

Ầm một tiếng…

Cái xác khổng lồ của con hải âu đầu đàn không may mắn như thế trực tiếp rơi xuống mặt đất, lực đạo không hề nhẹ khiến cái xác bị chấn nát máu thịt bê bết còn văng ra tứ tung trông cực kỳ khủng bố.

Ngược lại Trần Lâm lại vô cùng nhẹ nhàng hóa thành một làng khói xanh lượn nhẹ một vòng rồi an ổn tiếp đất lông tốc không chút tổn thương.

Chỉ là nhìn cái xác không khác gì đống shit trông vô cùng buồn nôn, Trần Lâm lại không nhìn được lắc đầu xuýt xoa thương thay cho số phận của con chim ngu kia, nếu nó khôn hơn một chút đã không chết.

Huyết tổ đại nhân là một “con người” có nhân cách cao đẹp, một tâm hồn rộng lớn, một tấm lòng bao la bát ngát, “con người” như thế vốn đã muốn tha cho con chim ngu này rồi là do nó muốn dâng hiến trở thành điểm kinh nghiệm, hoàn hoàn không liên quan gì đến Huyết tổ đại nhân.

- À mà ta đang ở đâu nhĩ…

- Chết mẹ rồi… sắp nhỏ đâu... mau mau đến đây dẫn bổn Huyết tổ về nhà...

Đang mải mê cảm thán về cái chết đau đớn của con hải âu đầu đàn, Trần Lâm đột nhiên nhận ra một vấn đề hết sức quan trọng kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh rồi hét lên một tiếng run sợ.

Lúc này Trần Lâm đang đứng trên một đồng cỏ xanh rộng lớn, xung quanh ngoài cỏ ra thì cũng chỉ có cỏ, đúng kiểu đồng không mông quạnh không biết đây là đâu và đâu là đây.

Huyết tổ đại nhân đã chính thức lạc đường.

Ở một diễn biến khác…

Một người khác cũng vô cùng là đau khổn nhưng lại không thể làm gì chẳng kém gì Trần Lâm đang lạc đường. Người bất hạnh kia không ai khác chính là Bích Ngọc, siêu cấp hỗ trợ ác chủ bài của Viễn Đông nhưng lại bị Huyết Thiên một người một ngựa bắt đi một cách hết sức là hoang đường.

Nếu Lôi Minh biết được chắc chắn sẽ tức chết.

Dĩ nhiên trước lúc Lôi Minh tức chết lão chắc chắn phải đánh chết Lôi Phúc trước, chính Lôi Phúc chứ không ai khác đã góp phần to lớn vào thắng lợi này của Huyết tộc.

Quả thật nếu Lôi Phúc không dẫn theo Bích Ngọc chạy trước bỏ mặc nhóm người Mã Hán mà quyết định ở lại chiến đấu cùng đại quân, Trần Lâm nếu muốn bắt Bích Ngọc ít nhất cũng phải tốn một phen công phu chứ không nhẹ nhàng như Huyết Thiên.

Với lực lượng chỉ khoảng 50-60 quân nhân cùng 5 chiếc xe bọc thép, dù đúng là xịn sò thật khi so với một đội ngũ thợ săn nhưng lại không là gì trước Huyết Thiên hung ma đáng sợ bậc nhất của Huyết tộc cả, thậm chí Trần Lâm còn chắc cú đến độ để hai chị em Phương Tuyết đi theo phòng khi có biến cũng đủ hiểu chiến dịch này Trần Lâm muốn thắng đến mức nào.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại chính bản thân Bích Ngọc cũng góp phần vào thắng lợi này, nếu nàng không muốn chạy Lôi Phúc làm sao có thể kéo nàng đi được.

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, Bích Ngọc chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, hai hàng lên nóng lăng dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Tình hình của Bích Ngọc chắc chắn không mấy khả quan, không tính huyết sắc thây ma cực kỳ khủng bố thì vết thương đang không ngừng rỉ máu trên vai cũng khiến Bích Ngọc không thể làm được gì nhiều bị Huyết Thiên mạnh mẽ vác đi như vác bao gạo.

Dĩ nhiên nếu có thể chạy Bích Ngọc chắc chắn sẽ chạy.

Bởi lẽ Bích Ngọc không muốn chết, càng không muốn biến thành thây ma xấu xí.

Theo suy đoán của Bích Ngọc, con thây ma huyết sắc này không muốn giết nàng nếu không đã trực tiếp “lụi” một cái là xong việc gì phải đem nàng đi, con huyết sắc thây ma này công vác nàng theo như thế chỉ có đúng một nguyên nhân, đó là nó muốn biến nàng thành thây ma.

Tuy Bích Ngọc là một thuần hỗ trợ không biết đánh đấm gì nhưng trên cơ bản nàng vẫn là một người chơi cao cấp và việc thi hóa một người chơi cao cấp là rất khó, nhưng khó không có nghĩ là không thể nhất là với một nhân loại như Bích Ngọc.

Thế nên với một nữ nhân yêu cái đẹp như Bích Ngọc có chết nàng cũng không muốn bị biến thành một con thây ma xấu xí vú xệ như cháy cà tím, chỉ là nói thì nói cho sang mồm vậy nói nếu có gan như thế Bích Ngọc đã sớm cắn lưỡi chết rồi chứ không ngoan ngoãn nằm yêm như cúm con để Huyết Thiên vác đi.

Không chỉ thế có lẽ do quá sợ nên Bích Ngọc không hề phát hiện ra vết thương nơi vai của mình ngoài đau đớn ra thì không hề có dấu hiệu bị nhiễm bất kỳ cái gì liên quan đến chất độc hết, đó thuần túy chỉ mà một vết thương.

- Ahhh… du mi nha…

Bất chợt một tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết vang lên chấn động cả đồng cỏ xanh.

Huyết Thiên đang đi đến điểm hẹn cũng bị tiếng hét kia làm cho giật mình…

Nhưng rất nhanh như nhận ra gì Huyết Thiên lập tức chạy nhanh đến nơi phát ra tiếng hét kia.

Chỉ khổ cho Bích Ngọc đã nằm yên vẫn ăn hành bị hành động có phần mạnh mẽ của Huyết Thiên làm động đến vét thương, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch vì đau đớn.

Rất nhanh với lực chạy vô cùng nhiệt khiến Bích Ngọc như chết đi sống lại của Huyết Thiên, một bóng người đang không ngừng hét lên như thằng ngu cũng xuất hiện trong tầm mắt của Bích Ngọc.

Đó là một thiếu niên thiếu lâm tự đầu trọc lóc, nhưng khi nhìn vào khuông mặt của tên hòa thượng kia Bích Ngọc lại cảm thấy rất chi là quen mắt, ngay lập tức một cái tên hiện ra trong đầu Bích Ngọc.

Dù đầu không còn cộng tóc nào nhưng Bích Ngọc vẫn có thể nhận ra tên này không ai khác chính là Trần Đại Kê.

Nhớ đến chiến tích huy hoàng khẳng định chiến lực mạnh mẽ của tên này…

Bích Ngọc lập tức thấy được tia hy vọng sống mặc kệ huyết sắc thây ma hét lên một tiếng:

- Đại Kê… mau… mau cứu ta…

- Nó màu đỏ thôi chứ thật ra là một con thây ma… mau đến cứu ta…

Ngược lại đang hét lớn như chó tru đánh động xung quanh xem có con đệ nào ở gần đây chạy đến cứu giá hay không…

Trần Lâm đúng là người chơi hệ lucky khi chưa tru được bao lâu thì đã phát hiện Huyết Thiên và ngay phía sau là hai chị em Phương Tuyết đang đoạn hậu cũng chạy đến. Nhưng quan trọng hơn là ngay trên vai Huyết Thiên không ai khái chính là Bích Ngọc như một minh chứng khẳng định chiến dịch đã thành công mỹ mãn.

Trần Lâm mặt mo vui như ăn tết nhanh chân chạy đến.

Tuy nhiên khi chưa chạy được bao lâu Trần Lâm đã nghe được tiếng la thất thanh của Bích Ngọc, khóe miệng không nhịn được có chút co giật.

Kịch bản này dường như có gì đó hơi sai sai…