Chương 494: Cổ Nhân Có Câu Còn Thở Là Còn Gỡ

Bên trong đấu trường, hàng nghìn khán thính giả đang vô cùng nhiệt tình vỗ tay như sấm hưởng ứng trận chiến đang diễn ra trên màn hình.

Ngược lại bên trong một căn phòng vip chuyên dụng của các đại boss thập đại tộc.

Trần Lâm lệ rơi đầy mặt không ngừng đập đập cái đầu trọc của mình vào tường.

Cái này người ta gọi là con cu làm mù con mắt, Nguyệt Dạ Nữ Vương Lý Minh Nguyệt người trên cơ bản là gánh cả Huyết tộc trên vai làm sao có chuyện chơi một trò chơi vui vẻ mà bản thân nàng không chắc thắng, nàng dám chơi chứng tỏa nàng đã nắm chắc tệ gì cũng hơn 70% ăn được đối thủ...

Ấy vậy mà tên ngu nào đó lại dám chơi với nàng để giờ đây phải tập sủa gâu... gâu...

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Lý Minh Nguyệt.

Hệ thống không để căng thẳng leo than như trường hợp của các đại boss Sư Vương, Sa Hoàng hay Huyết tố mà lại đứng ra ngăn cản cuộc ẩu đả của hai vị vương tử Sư tộc và Thiên tộc.

Có thể nói Trần Lâm đã tính vô cùng chuẩn nhưng lại tính sai một điều đó là hai đại tộc Sư tộc và Thiên tộc vốn đã có mâu thuẫn từ trước nên không cần bày cái trò mèo để đôi bên ẩu đả như trước đó làm gì, thậm chí tính ra nếu đứng ra ngăn cản lại còn có lợi hơn, bởi lẽ hai tên máu đã dồn hết lên não kia kiểu gì cũng sẽ lôi nhau lên đấu trường...

Đến lúc đó với khả năng quảng cáo của hệ thống, cuộc chiến giữa Xích Mao Sư và Thiên Hy Văn sẽ không còn đớn thuần là cuộc ẩu đả của hai trẻ trâu nữa mà sẽ trở thành cuộc tranh tài giữa hai đại tộc, bên nào thua đại tộc của hắn chắc chắn sẽ rất mất mặt...

Từ một trận chiến nhỏ đùng một phát biến thành một trận chiến lớn liên quan đến mặt mũi của đại tộc và được hàng vạn chủng tộc khác chứng kiến, việc này rõ ràng là có lợi hơn cho hệ thống.

Thế nên như bao nhiêu trường hợp khác...

Xích Mao Sư và Thiên Hy Văn chưa đánh nhau đến đâu đã bị cán bộ ngăn cản và rồi đúng như hệ thống đã tính toán với độ máu chó chảy trong người hai tên này làm sao có thể cứ thế phủi đít bỏ đi mà kéo nhau lên đấu trường quyết một trận xem thằng nào mới là thằng ăn shit.

Tuy nhiên Xích Mao Sư hay Thiên Hy Văn ai mới là thằng ăn shit thì không biết nhưng có thể chắc chắn Huyết tổ đại nhân đã ăn một cục shit to tổ bố vì hai tên này.

Hệ thống đã đứng ra ngăn cản, cái trò chơi vui vẻ do chính Trần Lâm bày đầu cũng đã có kết quả với phần thắng tuyệt đối thuộc về Lý Minh Nguyệt.

Tưởng rằng miến thịt thơm ngon béo ngậy đã đến miệng, ai dè nó lại bay đi mất còn đ-t vào mặt một cái thử hỏi có tức hay không?

Trần Lâm chỉ có thể ôm niềm uất hận ngàn thu không ngừng đập đầu vào tường...

Ở một bên khác...

Ngã người ngồi trên chiến ghế dài lô ra những đường cong mê người, Lý Minh Nguyệt không nhịn được mỉm cười thích thú nhìn Trần Lâm không ngừng đập đầu vào tường không khác gì chim gõ kiến, cái đầu trong cứ lắc quá lắc lại trông thần tính mắt.

Bất giác trong lòng Lý Minh Nguyệt thấy cũng tội... mà thôi cũng kệ...

Dù sao cũng là do tên đầu trọc kia tự mình chơi ngu trách ai bây giờ.

Việc mà Lý Minh Nguyệt quan tâm nhất lúc này ngoài trận chiến giữ hai vị vương tử kia có lẽ chỉ có việc nghĩ xem nên yêu cầu vị Huyết tổ đại nhân đôi khi rất ngu kia làm gì.

Tuy nhiên tính kỹ lại thì vị Huyết tổ đại nhân đúng là điếm thúi.

Thực tế việc mà Lý Minh Nguyệt có thể yêu cầu Trần Lâm làm thật sự không nhiều, những chuyện nghiêm tức mà Lý Minh Nguyệt cần thì bản thân nàng đều có thể tự làm không cần nhờ đến vị lão tổ này, ngược lại nàng cũng không thể chơi ác yêu cầu hắn làm những trò con mèo như cởi quần chạy vòng vòng được.

Thế nên cái kèo yêu cầu này vẫn có tý gân gà...

Rất may khi liếc nhìn một vàng một đỏ đang đánh nhau vô cùng kịch liệt trên màn hình, Lý Minh Nguyệt đột nhiên có chủ ý ánh mắt khẽ sáng lên cười nói:

- Huyết tổ đại nhân... hay là chúng ta chơi một trò chơi vui vẻ đi...

- Thế nào muốn chơi không?

Đang muốn bắc thang lên trời hận đời khốn nạn thì nghe Lý Minh Nguyệt nói thế...

Ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên nhanh chân chạy ù đến ngồi cạnh Lý Minh Nguyệt rồi xoa xoa bàn tay cười nói:

- Nữ vương đại nhân nàng muốn chơi với ta???

- He... he... không phải ta nổ chứ mấy cái trò như La Hán đẩy xe bò hay tiên ông trồng củ cải ta đều thông thạo 7 hết...

- Nữ vương đại nhân có thể an tâm nằm đó tận hưởng...

Nói xong Trần Lâm thật sự không biết chữ chết viết thế nào cười lớn một tiếng bộ dáng muốn bao nhiều đê tiện thì có bấy nhiêu đê tiện.

Nghe thấy thế ánh mắt Lý Minh Nguyệt khẽ híp lại hừ lạnh một tiếng rồi nhếch mép cười nói:

- Hư... không có, ta chỉ muốn ngài khỏa thân chạy hết một vòng Thánh Thành mà thôi...

- Thế nào hả Huyết tổ đại nhân?

- Gâu... gâu... gừ gấu....

Tuy nhiên trước lời uy hiếp của Lý Minh Nguyệt, người cương trực như Trần Lâm làm sao chịu khuất phục lập tức sủa lên ba biến phản đối.

Nghe thấy thế Lý Minh Nguyệt không nhịn được khóe miệng co giật run giọng nói:

- Ngài thật sự muốn là có sao?

- Nè thân là Huyết tổ nhất định phải lấy chữ tín làm đầu, chơi như vậy thì ai chơi...

- Gâu... gâu...

Đáng tiếc trước lời nói của Lý Minh Nguyệt, Trần Lâm vô cùng giác ngộ số phận làm chó gật gật đầu rồi sủa lên hai tiếng “dằn mặt” Lý Minh Nguyệt, không chỉ thế còn cúi xuống cắn vào ống quần của nàng giãy giãy như muốn xé quần nàng ra....

Tính ra làm chó thế này vẫn ngon hơi cởi truồng chạy vòng vòng...

Nhìn tên đầu trọc không khác gì con chó đang cắn vào ống quần của mình kia, Lý Minh Nguyệt thật sự có xúc động muốn một cước đá bay tên này.

Đáng tiếc Lý Minh Nguyệt lại không thể làm thế, nàng không muốn hội bảo vệ đông vật lên án mình.

Chào thua trước độ vô liêm sỉ của tên trọc này, Lý Minh Nguyệt thảm bại không còn manh giáp lắc đầu nói:

- Thôi được rồi... được rồi... ta không đùa với ngài nữa...

- Bổn nữ vương đại nhân đại lượng cho ngài cơ hội gỡ vốn...

- Mình chơi thêm một vấn nữa nếu ngài thắng xem như hoà, còn nếu thua xem như thua ta gấp đôi...

- Thế nào chơi không?

Lúc này Trần Lâm mới trở lại thành con người híp mắt lại nhìn Lý Minh Nguyệt hỏi:

- Trò chơi vui vẻ này nghe quen quen.... uk... mà thôi chơi thế nào?

- Nói trước bổn Huyết tổ còn nhỏ không được chơi ăn gian bổn Huyết tổ...

Khẽ bĩu môi kinh bỉ nhìn tên đã trọc rồi còn giả nai kia một cái, Lý Minh Nguyệt không nhanh không chậm chỉ lên màn hình cười nói:

- Xích Mao Sư và Thiên Hy Văn đang đánh nhau...

- Trò chơi rất đơn giản chúng ta cá xem ai sẽ là người thắng...

“Lại là hai thằng mặt L kia...”

Nghe thấy Lý Minh Nguyệt muốn đem trận chiến giữa Xích Mao Sư và Thiên Hy Văn ra cá cược, Trần Lâm không nhịn được thầm nghĩ rồi nhìn lên màn hình.

Lúc này trên màn hình lập thể đang hiện lên một thảo nguyên rộng lớn đầy nắng gió, hai bóng người một vàng một đỏ đang kịch chiến vô cùng nảy lửa.

Thiên Hy Văn với lợi thế tuyệt đối về khả năng bay lượn kết hợp với Quang Huy Thánh Khí năng lực vô cùng quỷ dị biến hóa thành một cây cung lớn rồi không ngừng tạo ra những mũi tên kim sắc từ trên thiên không tấn công đối thủ.

Ngược lại đối thủ của Thiên Hy Văn, vương tử Sư tộc Xích Mao Sư dù không biết bay nhưng với thể chất ưu việt của một hung thú và còn là một trong những loại hung thú bá đạo nhất, hắn không chút yếu thế vung lên từng rìu từng rìu sắc lạnh chém xuống đánh tan những mũi tên kim sắc đang bay đến.

Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu nên song phương chưa tung hết bài, chiến đấu vì thế rơi vào thế giằng co...

Thế nên khi trông thấy kèo này vẫn chưa ngon ăn lắm, Trần Lâm không nhịn được liếm liếm môi trầm ngâm một lúc thầm đánh giá xem có nên đặc lòng tin vào hai thằng ngu trên màn hình mà chơi cái trò đỏ đen này hay không.

Nếu thắng đúng là có thể gỡ được phen này nhưng nếu thua sẽ ăn hai cục shit...

Đáng tiếc một cổ nhân nào đó đã từng nói, còn thở là còn gỡ thua ở đâu gấp đôi ở đó.

Ăn một cục shit cũng là ăn mà ăn hai cục shit cũng là ăn, Trần Lâm quyết định chơi tới bên phen này chỉ vào Thiên Hy Văn nói:

- Được, chơi thì chơi ai sợ ai... mà ta chọn trước nhé...

- Ta cược thằng mặt L có cách Thiên Hy Văn sẽ thắng... he... he...

- Hư... vậy ta chọn Xích Mao Sư sẽ thắng...

Nghe thấy Trần Lâm chơi lầy chọn trước còn ra vẻ, Lý Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng khinh bỉ nhưng vẫn gật đầu chấp nhận.

Trên cơ bản Lý Minh Nguyệt đã có vốn nên không sợ thua, cùng lắm thì hoà mà thôi.

Đáng tiếc nghe thấy Lý Minh Nguyệt sảng khoái như vậy, Trần Lâm lại chột dạ lo lắng nhìn Lý Minh Nguyệt rồi lên màn hình lập thể sẻ, trong con ngươi nghiện ngập đột nhiên cảm thấy khí thế của phe đỏ nó tăng lên một cách lạ thường.

- Ukkk... giờ ta đổi lại được không?

Cảm thấy rất chi là hoang mang vô độ, Trần Lâm nuốt nước bọt cái ực nhỏ giọng nói.

Nghe thấy thế Lý Minh Nguyệt thoáng ngạc nhiên nhướng mày nhìn Trần Lâm.

Dù lợi thế chưa nghiên về bên nào nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhận thấy Thiên Hy Văn có phần thắng cao hơn, tên đầu trọc này chọn Thiên Hy Văn là ngon rồi sao lại muốn đổi, không lẽ thua quá ngu người là có thật sao?

Đôi khi những phá xử lý của vị Huyết tổ đại nhân này luôn làm Lý Minh Nguyệt khó hiểu.

Tuy nhiên rất nhanh Lý Minh Nguyệt đã nhận ra được vấn đề không nhịn được cười lớn.

Cái này người ta gọi là “một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng”, Trần Lâm bị Lý Minh Nguyệt chơi một cú quá mạng đến giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý, giờ lại thấy Lý Minh Nguyệt sảng khoái như thế lập tức chột dạ lo sợ mình lại bị chơi tiếp.

Rất may cho Trần Lâm, sau khi nhận ra được vấn đề Lý Minh Nguyệt lại thấy tội cho bị lão tổ rất chi là trẻ trâu nhà mình.

Tâm hồn mẫu tính bộc phát, Lý Minh Nguyệt không đành lòng chơi thằng trọc này mở miệng hỏi ngược lại:

- Được đổi thì đổi, nhưng mà ngài chắc là muốn đổi chứ???

- Ta nói trước đổi rồi thì không được đổi lại đâu đó.

Nghe Lý Minh Nguyệt nói như thế, Trần Lâm mới thoáng rùng mình cái đầu trọc một lần nữa nhảy số kịch liệt. Rất may cho Huyết tổ đại nhân sau một loạt sự tính toán hàm số lượng giác, vi phân tích phân, toán rời rạc, logic học đại cương...

Đáp án được đưa ra vẫn là Thiên Hy Văn ngon hơn.

Trần Lâm cũng vì thế mà kịp quay xe trước vực thẩm thoáng cười cười nói:

- He... he... ta nói đùa thôi... không đổi... không đổi...

- Thiên Hy Văn vẫn ngon hơn...

Ngược lại trông thấy Trần Lâm rốt cuộc cũng đi được con đường sáng cho cái tương lai mù mịt của mình...

Lý Minh Nguyệt người trực tiếp cá độ nhưng lại không muốn thắng cũng không biết nên khóc hay nên cười rất chi bất lực thở dài nói:

- Haizzz... riết rồi ta giống má của ngài hơn là thuộc hạ rồi đó...

- Cái gì nàng muốn là má của ta?

Đang vui vẻ ngồi xem hai đại vương tử đánh nhau chờ đợi lượm tiền thì nghe Lý Minh Nguyệt nói thế, mặt Trần Lâm lập tức trầm xuống lạnh như băng nhìn Lý Minh Nguyệt hỏi.

Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh kia Lý Minh Nguyệt thoáng giật mình, câu nói kia nàng chỉ thuần túy là nói đùa mà thôi không ngờ lại khiến Trần Lâm động nộ.

Biết mình đùa hơi quá Lý Minh Nguyệt lập tức mở miệng muốn giải thích, Huyết tổ đại nhân vẫn là Huyết tổ đại nhân không đùa quá trớn được.

Tuy nhiên Lý Minh Nguyệt đã lầm...

Ngay khi nàng vừa muốn mở miệng giải thích, khuông mặt lạnh lùng kia đột nhiên biến mất, Trần Lâm không chút suy nghĩ gật đầu cái rụp cười hì hì nói:

- Tưởng gì chứ chuyện này ta chịu liền...

- Mẫu thân đại nhân xin nhân của ta một lạy...