Chương 490: Đụng Phải Đàn Chim Ngu

Cổ nhân có câu đi với phật mặc áo cà sa đi với ma thì mặc áo giấy, nay Trần Lâm phát hiện thêm một câu nữa là đi với chó thì chỉ có thể đi bộ...

Hiển nhiên, Hắc Lang tộc nói riêng và cả cộng đồng lang tộc nói chung đều không có bất kỳ phương tiện tham gia giao thông cơ giới đường bộ nào, thế nên những nổi khiếp sợ của nhân loại trên thảo nguyên này chỉ có thể di chuyển bằng bốn chân của mình.

Đàn lang tộc ngoài đen trong trắng quân số lên đến 7-8 trăm con cứ như thế chạy như bay trên đồng cỏ xanh, thu hút không ít sự chú ý của những sinh vật khác và cả những đàn sinh vật sống gần bờ biển vừa chạy nạn đến đây.

Rất may những đạo khí tức khủng bố tràn ngập nguy hiểm sâu bên trong đàn sói hai màu kia đã khiến những tộc đàn lân cận kiêng kỵ chỉ cảnh giác nhìn những vị khách bốn chân này không phát động tấn công.

Đàn sói cũng không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn nên chỉ mượn đường mà đi không phát sinh chút xung đột gì, cả đàn đến rồi đi tựa như một cơn gió thổi qua...

Chỉ khổ cho tên nào đó cũng phải chạy bộ theo đàn sói ngu này.

Đàn sói ngoài đen trong trắng kia không ai khác ngoài tộc đàn Hắc Lang của Hắc Dạ Lang Vương đang trên đường hộ tống những con sói trắng trở về lãnh thổ của mình.

Trong đó hiển nhiên còn có cả sự góp mặt của Trần Lâm và đồng bọn.

Đáng tiếc người ta... à không phải gọi là sói ta đều chạy bộ, Trần Lâm dù rất muốn nhưng tình hình này lấy xe ra chạy vẫn cảm thấy hơi không ổn cho lắm nên đành cuốc bộ với đàn sói này một đoạn, khi đi ngang qua phạm vị Viễn Đông sẽ chia tay đám thuộc hạ bốn chân này.

Tuy nhiên trong lòng Trần Lâm vẫn cảm thấy khó chịu không vui tức giận thì thầm...

- Đm biết thế này đã thu một con lang vệ về rồi...

- Không dùng để đánh nhau thì làm vật cưỡi cũng được đỡ phải cuộc bộ thế này...

- Moá nó... đúng là thất sách...

Hiển nhiên kẻ sống trên đầu người ta, ăn sung mặc sướng như Huyết tổ đại nhân chạy bộ đường dài thế này rất chi là không vui khiến đại nhân đức cao vọng trọng ủa Huyết tộc rất nhanh nhớ vật cưỡi màu đen thân yêu của mình, trong lòng bất giác hối hận khi không thu một con bạch lang nào đó dùng làm vật cưỡi thay thế.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ nghĩ trong lòng do phút hậm hực mà thôi, nếu có chọn lại Trần Lâm vẫn sẽ không thu bất kỳ con sói trắng nào trong tình cảnh đó.

Nguyên nhân trong đó một phần vị bọn sói trắng này hơi phèn Trần Lâm không thích lấp, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là do Trần Lâm tuyệt đối sẽ không dùng trích huyết trước ánh mắt của kẻ nào khác trừ tộc nhân Huyết tộc.

Dù Hắc Lang tộc là thuộc hạ của Huyết tộc thì cũng tuyệt đối không.

Không ai ngoài Huyết tộc được phép biết về quá trình hoạt động của “trích huyết” càng không ai được phép biết đến quá trình suy yếu của Huyết tổ đại nhân sau khi thu đệ.

Thế nên đừng nói là mấy con sói trắng như cục phèn cho dùng là chân long thì Trần Lâm cũng sẽ... thu.

Đm chân long mà các đồng chí có ngu mới không thu.

Tuy nhiên tuyệt đối không phải thu trước mặt Hắc Dạ Lang Vương và đồng bọn của nàng mà sẽ tìm cách đuổi những tên thuộc hạ này đi, thậm chí giết sạch trừ hậu hoạn nếu lợi ích đủ lớn...

Thế nên chính vì phiền phức như thế Trần Lâm mới sinh ra lười biếng không thèm nhắm đến bọn sói trắng kia, chứ ăn tạp như Huyết tổ đại nhân kiểu gì mà bỏ qua cho ai.

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang thầm tiếc nuối vì quyết định sai lầm của mình thì một con sói đen to lớn đã chạy đến cạnh Trần Lâm...

Con sói kia không ai khác chính là lão đại của tộc đàn này Hặc Đại Lang Vương.

Chạy bên cạnh Trần Lâm, Hắc Dạ Lang Vương tính ra vẫn là một con sói biết điều tỏ vẻ áy náy cười nói:

- Lần này thật sự phải đa tạ Huyết tổ đại nhân đã hỗ trợ...

- Nếu không có sự giúp được của các vị Hắc Lang tộc ta đúng là khó lòng đánh hạ được bọn Bạch Lang tộc kia dễ dàng như thế...

- Ấy vậy mà lại bắt các vị chạy bộ theo chúng ta... quả thật là có lỗi...

Liếc nhìn con sói lớn chạy bên cạnh mình nói những lời chân thành như thế, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ thầm nghĩ:

“Đm... Nếu thấy có lỗi như vậy sao không chở chúng ta đi một đoạn, đúng là con chó chỉ được cái sủa mõm là giỏi”

Tuy nhiên dù khinh bỉ con sói cái trước mặt đang làm màu nhưng Trần Lâm chỉ nghĩ trong đầu mặt ngoại vẫn tỉnh bơ chỉ khẽ mỉm cười nói:

- Lang vương không cần phải khách khí như vậy...

- Chút nữa mình chia tay rồi... lỗi phải gì tầm này đều không quan trọng...

- Huyết tổ đại nhân thật là biết đùa... đường đến Viễn Đông còn một đoạn dài lắm...

- Không chia tay sớm vậy đâu...

Nghe thấy thế Hắc Dạ Lang Vương thoáng bất ngờ nhưng rồi lại lắc đầu cười nói.

Bọn họ chỉ vừa mới lên đường được 2-3 tiếng, tuy tốc độ chạy rất nhanh nhưng còn khá xa Viễn Đông, Trần Lâm nói muốn chia tay sớm rõ ràng là đang nói đùa.

Tuy nhiên Trần Lâm không đùa chỉ lắc đầu ra vẻ tiến hận nói:

- Lang vương không hiểu đâu, lão tác đã muốn chúng ta chia tay tại đây có trời cũng không cản được...

- Không tin nàng cứ chờ mà xem...

Nghe thấy Trần Lâm quả quyết như thế, Hắc Dạ Lang Vương hiển nhiên là không tin tà lắc lắc đầu để xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên rất nhanh ngay sau đó một con hắc lang làm nhiệm vụ trinh sát phía trước đột nhiên chạy ngược về tộc đàn rồi vội vàng tìm đến Hắc Dạ Lang Vương lo lắng báo cáo:

- Lang vương phía trước xuất hiện một đàn chim lớn quân số lên đến cả vạn con...

- Nếu chúng ta tiếp tục tiến tới chỉ sợ sẽ đụng phải chúng...

- Không chỉ thế ta còn phát hiện một nhóm nhân loại trú ẩn gần đó, theo đánh giá chỉ sợ đang giằng co với đàn chim kia...

- Ta đề nghị chúng ta nên chọn hướng khác mà đi tránh rơi vào vũng nước đục kia.

- Cái gì một đàn chim lớn... còn... còn có cả nhân loại...

Nghe hắc lang kia báo cáo, Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được kinh ngạc thốt lên.

Đàn chim 90% là di cư do biến động ngoài Đông Hải chạy trốn đến đây, nhưng nhóm nhân loại kia lạ khiến Hắc Dạ Lang Vương thoáng bất ngờ...

Tuy Hắc Dạ Lang Vương không sợ nhân loại hay thậm chí cả đàn chim kia nhưng nàng lại không muốn phát sinh đánh nhau, nhiệm vụ chính lúc này là an ổn đem đàn Bạch Lang tộc loot được về nhà.

Nếu phát sinh xung đột với đàn chim kia hay nhân loại thương vong là điều không thể tránh khỏi, không chỉ thế những con bạch lang kia cũng có thể thừa cơ hổn loạn mà bỏ chạy.

Đó là điều Hắc Dạ Lang Vương không mong muốn.

Cách tốt nhất đúng là như con hắc lang kia nói đi đường vòng tránh xa vùng đất phiền phức kia.

Dù sao nếu có thể tránh không ai lại muốn rước thêm phiền phức vào người, trên đường đến đây đàn sói cũng tránh mạnh tìm nhẹ né tránh những tồn tại quá khủng bố trên đường.

Tuy nhiên việc đổi hướng một đàn sói lên đến cả vài trăm con thế này không phải dể, điều tiên quyết nhất chính là chọn tuyết đường tốt hơn để đi.

Nếu không lỡ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, tránh né đàn chim kia lại đụng phải một đàn chim khác thì phiền.

Nghĩ đến đây Hắc Dạ Lang Vương lập tức trụ lên một tiếng...

Theo tiếng tru của Hắc Dạ Lang Vương cả đàn Hắc Lang bất kể đen hay trắng dưới mệnh lệnh của nàng đều đồng loạt rẽ hướng chạy lên một ngọn đồi gần đó, đàn sói khủng bố chính thức chiếm đống ngọn đồi nhỏ này dùng làm nơi trú ẩn lâm thời.

Không chỉ thế rất nhanh ngay sau đó gần trăm con sói đen đồng loạt tản ra tìm hiểu biến cố trước mặt và con đường an toàn nhất tránh né biến cố kia.

Trần Lâm cũng nghe được cái mùi kèo thơm trong chuyện này khẽ vuốt càm nhỏ giọng nói:

- Ta đi xem đám nhân loại kia một chút...

Nói xong Trần Lâm mặc kệ người khác chạy nhanh về phía trước, muốn tìm xem đám nhân loại mà con hắc lang kia nói có phải như mình nghĩ hay không.

Ngược lại thấy Trần Lâm bỏ của chạy lấy người, hai chị em Phương Tuyết không nhịn được khẽ nhìn nhau rồi cấp tốc đuổi theo.

Chỉ đáng thương cho hai người Lâm Mỹ Anh và Trương Tố Nga do chạy không lại người ta nên chỉ đành theo chân đàn Hắc Lang tạm trú trên ngọn đồi, tính ra nước đi này vẫn có hơi kinh dị...

- Các ngươi ở lại trông đàn, ta cũng đi xem một chút...

Trông thấy Trần Lâm và hai chị em Phương Tuyết bỏ đi, Hắc Dạ Lang Vương khẽ nhíu mày ra lệnh cho năm hắc lang vệ rồi cũng chạy theo Trần Lâm...

Rất nhanh dưới tốc độ của những ngươi chơi nhanh nhất con game này...

Trên một ngọn đồi nhỏ bốn bóng người đã xuất hiện lặng nhìn khung cảnh phía xa.

Phía xa xa kia trên khoảng không vô tận là hàng nghìn, hàng vạn con chim hải âu trắng mỗi con xấp xỉ một con chó lớn đang lượn vòng trên thiên không quan một ngọn núi đá cao, số lượng khủng bố khiến đàn chim này không khác gì một đám mây đen to lớn che khuất cả ánh sáng mặt trời...

Với số lượng đông đúc như thế thảo nào con hắc lang trinh sát kia lại đề nghị né tránh chúng, đàn chim kia đơn giản là một ổ phiền phức chả ai muốn dính vào.

Tuy nhiên dưới chân ngọn núi lớn nơi đàn chim đang trú ngụ lại xuất hiện một công trình vô cùng kỳ lạ.

Vẽ ngoài khá giống một gò đất nhưng lại do gần chục chiếc xe tải quân dụng và xe bọc thép xếp lại với nhau mà thành như một cái lô cốt được dựng nên từ chính những chiến xe kia.

Đối với đàn chim quanh năm sống ở biển như đàn hải âu thì không hiểu những thứ kia là gì, nhưng đối với Hắc Lang tộc và nhất là Trần Lâm có thể lập tức nhận ra dấu ấn của nhân loại trong cái gò đất kỳ lạ kia.

- Xem ra nhóm nhân loại này đã xui xẻo đụng phải đàn chim lớn chạy nạn kia rồi kẹt lại tại đây...

Nhìn những chiếc xe bọc thép thương hiệu của nhân loại nằm đó, Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được cười lạnh nói.

Thân cũng là người trong cuộc, Hắc Dạ Lang Vương không cần nghĩ nhiều cũng có thể hiểu được chuyện gì đã diễn ra, 96,69% là nhóm nhân loại này vô tình gặp phải đàn chim chạy nạn do tại ách ngoài Đông Hải kia rồi bị chúng ỉa trên đầu không dám bỏ chạy kẹt luôn tại đây.

Tính ra đúng là đen cho đám nhân loại kia, bất quá Hắc Dạ Lang Vương lại thích như thế.

Đứng ngay bên cạnh, trông thấy Hắc Dạ Lang Vương bộ dáng vô cùng là hả hê chỉ thiếu mỗi việc cười lớn...

Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than nhìn đám nhân loại kia, không cần phát động quỷ nhãn Trần Lâm cũng biết được đám nhân loại đen còn hơn cả Hắc Lang tộc kia chính là nhóm người Vương Triều đang trên đường chạy về Viễn Đông.

Chỉ là khiến Trần Lâm buồn cười chính là kẻ chạy trước lại không chạy được đến đâu, người ham vui ở lại đánh quái lại an nhàn vui vẻ.

Cái đó chỉ có thể nói là do cái tầm, cái đẳng cấp siêu việt của Huyết tổ đại nhân mà thôi.

Bên kia thấy Trần Lâm cứ nhìn vào công sự kia của nhân loại, Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được liếm liếm môi cười nói:

- Huyết tổ đại nhân không lẽ ngài có ý muốn cứu đám nhân loại kia?

- Thật là ngại quá đàn chim kia hung ác như vậy còn Hắc Lang tộc ta lúc này phần lớn là sói cái chân yếu tay mềm chỉ sợ không giúp được ngài rồi.

Tin đồn Huyết tộc có nuôi một đám nhân loại phần lớn các tộc đều biết. Chuyện như thế tính ra cũng không phải chuyện gì lớn, thậm chí xét quan hệ kia Trần Lâm nổi hứng muốn cứu đám nhân loại bị kẹt bên dưới cũng không phải chuyện đại sự gì.

Với hung danh của Huyết tộc, Huyết tổ đại nhân muốn làm gì ai dám có ý kiến.

Tuy nhiên nếu vì chuyện kia mà Trần Lâm kéo theo Hắc Lang tộc vào cuộc thì chắc chắn là chuyện lớn, Hắc Dạ Lang Vương tuyệt đối có ý kiến...

Thế nên để tránh rước họa vào thân, Hắc Dạ Lang Vương nhất định phải đi tắt đón đầu đề phòng cho chuyện này.

Tuy nhiên Trần Lâm chả tốt tính như Hắc Dạ Lang Vương đã nghĩ.

Nghe thấy Hắc Dạ Lang Vương lo lắng như thế, Trần Lâm chỉ bật cười hài hước nhìn nàng nói:

- Lang vương lo hơi xa qua xa rồi...

- Ta đúng là có ý với đám nhân loại kia nhưng không phải cái ý trong đầu nàng...

- Ta chỉ đang nghĩ... có cách nào để đám chim ngu kia phát hiện ra nhóm nhân loại này hay không?

- Như thế không phải rất vui sao...

- Cái gì ngài muốn... chơi đám nhân loại kia.

Nghe Trần Lâm không ngờ lại có ý định như thế, Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được khinh ngạc thốt lên, trong lòng không nhịn được thầm mắng một câu súc sinh.

Người ta đã trốn như chó rồi mà hắn còn muốn chơi người ta một vố.

Bất quá cái vố kia nghe nó khá là... kích thích.