Chương 484: Phát Động Tấn Công

Trải qua một đêm dài, đàn cua khổng lồ trên cơ bản đều đã bỏ đi hết, trả lại chốn bình yên cho vùng đất này…

Tuy nhiên những vết cày xới khiến mặt đất gần như bị san thành bình địa chính là minh chứng rõ ràng nhất về một thú triều khủng bố đã từng đi ngang qua đây.

Trên đỉnh núi…

Hắc Dạ lăng vương đã sớm hóa thành nhân hình trở thành một nữ nhân khá xinh đẹp với mái tóc đen tuyền, làn da đen bóng và lông các loại cũng màu đen, trên người hiển nhiên cũng mặc một bộ trang phục thuần một màu đen cứt chó khiến cho vị lang vương nhìn kiểu gì cũng giống như một cục than di động.

Ngoài ra do là loài sói thiên về tốc độ và sự dẻo dai, thế nên cũng tương tự như Tiểu Tuyết kích thước cơ thể của Hắc Dạ lăng vương khi hóa thành nhân nhìn cũng không phải quá cao lớn chỉ tầm 2m1 - 2m2(-_-) đúng là không phải quá cao lớn chỉ hơn Lâm Trọc một cái đầu rưỡi.

Cũng chính vì thế khi đi cạnh vị Hắc Dạ lăng vương này, cái đầu trọc của Trần Lâm lại ngang ngang với ngực của nàng ta trông khá là khôi hài.

Tuy nhiên Hắc Dạ lang vương đang trong giai đoạn “yếm khí” nên không được vui chỉ liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi lạnh lùng nhìn đàn Bạch Lang phía xa.

Lúc này tuy đã không còn đàn cua khổng lồ nhưng đàn Bạch Lang vẫn không ngừng đi cảnh giác, không ít con sói trắng vẫn đang đứng trên sườn núi quan sát bốn phía.

Thời cơ phát động tấn công có thể nói là vô cùng tệ cho đàn Hắc Lang.

Trông thấy cảnh đó, Trần Lâm không nhìn được tặc lưỡi thầm than rồi tiến lên vỗ vai Hắc Dạ Lang Vương thâm tình nói:

- An tâm đi dâm ba cái con sói trắng mà thôi...

- Bổn Huyết tổ thật ra rất là quan tâm đến tiểu đệ đó... he... he... lần này nhất định sẽ bắt được con sói trắng mà người thích rồi trối nó lại ném lên giường của ngươi...

- Cho ngươi he... he... từng từng thưởng thức...

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên nói nhảm lại còn nói nhảm cái vấn đề kia...

Hắc Dạ lang vương lập tức ý thức được cái việc cơ mật thầm kín của mình đã bị tên khốn đầu trọc này biết được không khỏi tức giận liếc lạnh lùng liếc nhìn con lang vệ đứng cạnh Trần Lâm...

Cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý của Hắc Dạ lang vương, con lang vệ kia lên nóng tuôn rơi cảm thấy bản thân đã tới số thật rồi rất muốn chạy nhanh vào hang viết di chúc trước khi quá muộn.

Ngay bên cạnh bốn con lang vệ khác không thấy cảnh kia không nhịn được cười trộm, trong lòng âm thầm đánh giá xem nên đi đám ma con sói ngu kia bao nhiều tiền, hết chuyện là lại dám lén phe chuyện của lang vương cho người không phận sự biết con sói này đúng là hết thương cha mẹ muốn đoàn tụ sớm với ông bà rồi...

Rất may cho nó đại sự trước mặt Hắc Dạ lang vương cũng không vì chút vị riêng mà ảnh hưởng đến Hắc Lang tộc chỉ lạnh lùng nhìn con sói đen ngây thơ kia một cái rồi mình lại Trần Lâm hỏi:

- Tình hình này Hắc Lang tộc ta chỉ có thể chính diện giao phong...

- Tuy nhiên Bạch Lang tộc vẫn là một tộc đàn lớn quân số lên đến 500 cá thể sói trắng, thành phần trên cấp 20 cũng không quá kém so với Hắc Lang tộc ta...

- Lần này không có ưu thế ban đêm chỉ mong ngày có thể giúp đỡ...

- Cái đó là dĩ nhiên...

- Lang vương cứ an tâm đi hạnh phúc nửa đời sau và những ngày sung sướnggggg... của ngươi cứ để bổn Huyết tổ lo... ha... ha...

Nghe thấy thế Trần Lâm chính khí lẫm liệt vỗ ngực cười nói.

Tuy nhiên lời nói kia, nụ cười kia trong mắt Hắc Dạ lang vương sao mà nó lại cay vô cùng khiến nàng có xúc động muốn cắn chết tên đầu trọc trước mặt này.

Ngược lại cảm nhận được ánh mắt có phần không chút thiện chí của Hắc Dạ lang vương, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ vị nữ lang vương này…

Đúng là có tặc tâm mà không có tặc đảm, đã muốn đánh tộc đàn của người ta… à không phải gọi là sói ta mới đúng rồi bắt sói ta vào hậu cung của mình mà còn ngại...

Tầm này mà như Huyết tổ đại nhân sẽ không ngại ngùng gì cả mà còn thích ra mặt, gì chứ thu gái Huyết tổ đại nhân không ngại, ai cho bao nhiều Huyết tổ đại nhân thu hết bất nhiều không hề có cái khái niệm gì gọi là ngại ngùng…

Thậm chí không dùng vẫn thu về để đó biết đâu lại là nhân tài… như thế mới thiện cái tâm bao dung của người lão đạo, cái tầm nhìn chiến lược của Huyết tổ đại nhân...

Xem ra vị Hắc Dạ lang vương này muốn đạt được cái trình của Huyết tổ đại nhân thì vẫn còn một chặng đường rất chi là xa nữa ở phía trước.

Tuy nhiên Hắc Dạ lang vương vẫn là sói cái, mà giống cái thì da mặt lại rất mỏng…

Trần Lâm cũng thôi không trêu chọc nàng nữa liếc nhìn đàn sói trắng trên ngọn núi phía xa lắc đầu nói:

- Nói gì thì nói sao các ngươi không đợi đến tối hả đánh việc gì phải gấp gáp như vậy…

- Dù sao bọn sói trắng kia cũng đâu có chạy được…

Vấn đề của trận chiến này không phải nằm ở việc giết được bao nhiêu sói trắng mà là thu phục đối phương, mà muốn là được việc đó ngoài việc hạ hết những con sói cao cấp của đàn Bạch Lang ra thì việc quang trọng nhất lại chính là việc không để tộc nhân Hắc Lang chết quá nhiều.

Chuyện trước Trần Lâm và đội thị nữ có thể làm dễ dàng, nhưng chuyện sau lại là việc của đàn Hắc Lang. Dù sao Trần Lâm sức có hạng không thể bảo kê cho hết cả 500 anh em sói đen được.

Tuy nhiên lại có một cách hiệu quả hơn hạn chế thương vong của Hắc Lang tộc nhất kích diệt gọn đàn sói trắng kia nhưng lại không thấy ai nhắc đến, đó đơn giản chính là chờ đến tối rồi đánh.

Đến đêm Hắc Lang tộc mới có thể phát huy tối đa khả năng ẩn thân chi thuận của mình có thể dễ dàng đánh lén đàn sói trắng kia, Trần Lâm và đồng bọn chỉ việc nhảy ra lượm gạo những con sói cấp cao của Bạch Lang tộc mà thôi…

Game là dễ…

Tuy nhiên cái game dễ chơi dễ thắng kia lại không nghe thấy ai nhắc đến khiến Trần Lâm không khỏi tò mò.

Dĩ nhiên chỉ là tò mò cái gì nó cũng có nguyên nhân của nó...

Hắc Dạ lang vương cũng không giấu giếm lắc đầu thở dài nói:

- Không phải chúng ta không muốn đợi đến đêm mới đánh mà là vì đêm nay có trăng…

- Năng lực của Bạch Lang tộc kia khá là… tâm linh…

- Chúng ta cũng không rõ lắm nhưng có thể xác định chiến đấu dưới ánh trăng bọn sói trắng kia dường như được tăng phúc trở nên cực kỳ bá đạo…

- Đêm hôm qua chúng ta quyết định tấn công Bạch Lang tộc cũng là do đêm đó là đêm trăng khuyết nhất, lực lượng tăng phúc cho chúng cũng là yếu nhất…

- Đáng tiếc đêm nay lại không được như thế, tính ra với sự tăng phúc kia chúng ta đánh nhau với chúng vào ban ngày còn ngon hơn…

- Ồ thì ra là thế…

Nghe Hắc Dạ lang vương trả lời, Trần Lâm không nhịn được ồ lên một tiếng ngạc nhiên nói.

Hiển nhiên bất kỳ chủng tộc nào đều có năng lực của riêng mình...

Hắc Lang tộc chính là ẩn thân chi thuận giúp tộc sói đen này có thể ẩn thân trong đêm tối cực kỳ bá đạo, trừ khi có năng lực hoặc trang bị khắc chế còn lại rất khó phát hiện ra bọn sói đen sì này khi chúng ẩn trong bóng tối.

Ngược lại đàn Bạch Lang cũng có năng lực của riêng mình, đó là một hình thức cắn thuốc mang lên hấp thụ ánh trăng, ánh trăng soi sáng càng mạnh lực lượng tăng phúc cho bọn sói trắng này sẽ càng lớn.

Thế nên muốn đánh nhau với bọn sói trắng kia thì ngoài việc đánh nhau vào ban ngày thì chỉ có thể đánh nhau vào đêm không trăng hoặc tệ gì cũng là đêm trăng khuyết nhất có thể…

Đến lúc đó lực lượng tăng phúc của đàn Bạch Lang sẽ rất yếu không khác gì chấp cả năng lực không dùng đến, đáng tiếc cái đêm lý tưởng kia đã bị đàn cua khổng lồ phá đám…

Nếu Hắc Lang tộc muốn đánh đêm cũng không phải là không thể, nhưng không phải là đêm nay mà là đêm của tháng sau.

Tuy nhiên cũng phải công nhận một điều là Hắc Lang tộc và Bạch Lang tộc tuy nghịch màu nhưng đúng là tuyệt phối, một tộc có khả năng ẩn thân trong đêm, một tộc lại có thể nhận được tăng phúc nhờ ánh trăng…

Hai tộc này đúng là bổ khuyết cho nhau, nhậm chí nếu phối ra được tộc nhân có cả hai năng lực kia nó lại càng hay…

Thảo nào Hắc Dạ lang vương chấp nhất với tộc sói trắng này đến vậy thì ra cũng là vì đại cuộc của Hắc Lang tộc chứ không phải riêng vì cái âm hộ của nàng…

- Đúng là không có lợi ích nào là không phải trả giá…

- Được bổn Huyết tổ sẽ tận sức giúp các ngươi…

- Phương Tuyết, Phương Ngân, Mỹ Anh và cả Tố Nga chuẩn bị đánh lộn, cuộc vui này chúng ta sẽ ra tay…

Nghĩ đến lợi ích về sau mà đàn Hắc Lang sẽ có được sau pha liều ăn nhiều này, Trần Lâm không nhịn được cảm thán một cầu rồi hét lớn.

Ngay lập tức bốn người Phương Tuyết còn đang say ngủ bị tiếng hét kia làm cho giật mình tỉnh giấc.

Hắc Dạ lang vương cũng bị tiếng hét kia làm cho thoáng giật mình…

Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt của Hắc Dạ lang vương đã sáng lên, theo cách nói kia Trần Lâm không ngờ lại muốn đích thân xuất thủ còn muốn kéo toàn bộ người của mình tham gia…

Trợ lực này thật sự quá lớn đi…

...

Bên kia đàn Bạch Lang vẫn không hề biết được nguy cơ đang đến gần chỉ cảnh giác nhìn đàn cua khổng lồ đang kéo nhau bỏ đi...

Bất chợt một tiếng rít gió vang lên...

Một vật thế hình tròn đen như cục than nhưng chỉ to bằng quả bóng tennis không biết từ đâu bay lên uốn một đừng cong quỷ dị trên thiên không rời rơi xuống chân ngọn núi...

Thấy thế những con bạch lang cũng chả buồn quan tâm xem như như cục đá rơi hay cút chim ỉa...

Tuy nhiên ngay tập tức những con bạch lang biết chúng đã lầm...

Đúng một tiếng... đất chuyển trời run cả ngọn núi run lên bần bật...

Quả bóng tennis tưởng chừng như vô hại rơi xuống chân ngọn núi lại không khác gì thiên thạch rơi vào địa cầu trực tiếp phá tan chân núi thành một cái lỗ lớn, lực đạo vô hình lan ra bốn phía khiến ngọn núi lớn cũng phải run lên đất đã đổ sụp khói bụi bay lên mù mịt...

Ngay sau đó hàng trăm bóng đen từ ngọn đồi phía xa đột nhiên xuất hiện rồi lao nhanh đến ngọn núi nơi trú ẩn của đàn Bạch Lang...

Bị khói bụi mù mịt cùng chấn động sau cuộc thiên thạch va chạm khiến không ít con sói trắng bị đè dưới lớp đất đá, cả đàn Bạch Lang trở nên vô cùng hổn loạn nhất thời không kịp làm ra ứng phó chỉ có thể tru lên báo động...

Rất nhanh sau đó từ trên đỉnh ngọn núi, bốn năm bóng trắng đã đột nhiên lao ra rồi tru lên một tiếng...

Cả năm bóng trắng kia hiển nhiên cùng là năm con sói trắng lớn, trong đó một con là lớn nhất kích thước tầm một chiếc xe ôtô tứ chi khỏe mạnh không chút kém cạnh Hắc Dạ Lang Vương.

Một tiếng tru của nó lập tức khiến đàn Bạch Lang đang hổn loạn dần dần bình ổn trở lại.

Nó không gì khác chính là lang vương của đàn Bạch Lang này, bốn con sói trắng còn lại chính là thuộc hạ của nó bốn bạch lang vệ, quân số tính ra thua team Hắc Lang một chút...

Tuy nhiên bọn sói này cũng không hiền...

Nhận thấy có kẻ thù tập kích, Bạch Lang Vương vô cùng tức giận gầm lên một tiếng rồi suất lĩnh tộc nhân chạy xuống sườn núi phản công...

Cả đàn Bạch Lang cũng ý thức được bản thân bị đánh lén và còn là đánh thẳng vào đại bản doanh của mình, sỉ nhục đó là sao loài sói kiêu hãnh có thể chấp nhận được đồng loạt gầm lên một tiếng rồi theo sau Bạch Lang vương chống trả kẻ thù...

Cùng lúc đó đàn Hắc Lang dưới sự thống lĩnh của Hắc Dạ Lang vương và năm hắc lang vệ cũng đã chạy đến chân núi...

Trận chiến giữa đen và trắng chính thức nổ ra với lợi thế thuộc về phe chủ nhà...

Tuy bị quả thiên thạch không rõ nguồn gốc kia làm cho chấn động để đàn Hắc Lang dễ dàng tiếp cận chân núi nhưng cái sưởi núi này không phải muốn leo lên là leo được, nhất là dưới sự trốn trả của đàn Bạch Lang.

Rõ ràng đàn sói trắng này không khi không mà chọn ngọn núi này làm nơi trú ẩn...

Tuy nhiên để khắc chế lại cái sườn núi khá dốc kia của đàn Bạch Lang...

Người đi đầu lại không phải là chủ xị Hắc Dạ Lang Vương hay hai chị em sở trường tốc độ Phương Tuyết và Phương Ngân mà là mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga đáng cưỡi trên lưng một lang vệ.

Vừa chạy đến chân núi Trương Tố Nga lập tức phất tay tạo ra liên tiếp bốn quả quang cầu rơi xuống sườn núi.

Ngay lập tức ánh sáng chói mắt gần như đột nhiên xuất hiện khiến những con bạch lang gần đó không nhìn thấy được gì, chiêu bài rọi đèn đánh lén một lần nữa được phát huy...

Lợi dụng thời có đó hai chị em Phương Tuyết lập tức bộc phát ra tộc độ cực nhanh nhảy lên sườn núi vung kiếm mở đường.

Đàn Hắc Lang cũng ngay sau đó nhảy lên sườn núi tấn công đàn Bạch Lang.

Tuy có phần chật vật nhưng lợi thế địa hình gì đó của đàn Bạch Lang trực tiếp bị phá hủy.

Chỉ khổ cho Huyết tổ đại nhân lúc này đã lệ nóng chảy đầy mặt, một mình hiu quạnh ngồi trên ngọn đồi phía sau vừa khóc vừa lấy vải băng quấn lấy cảnh tay đã gãy nát máu thịt bê bết của mình lại...

Đôi khi tốt với anh em quá bản thân sẽ bị đau, còn là rất đau...