Chương 481: Thay Trời Hành Đạo

Hắc Dạ Lang Vương vị nữ bá chủ của tộc đàn Hắc Lang một trong các tộc đàn loài sói sinh sống tại vùng đồng cỏ rộng lớn giữa ba đại thế lực.

Mặc dù xét về mặt tổng thế không bằng được Huyết tộc, thi triều Đông Hải hay thậm chí cả nhân loại, nhưng các tộc đàn nhất là tộc đàn loài sói lại có ưu thế tuyệt đối về mặt địa lợi khi là dân thổ địa của vùng đất này.

Vùng đất không chỉ rộng lớn phì nhiêu mà còn vô cùng đa dạng sinh học sau dị biết, loài gì cũng có và không ít sinh vật may mắn trở thành những tồn tại khủng bố không ai dám đụng vào.

Đại hung thú trấn thủ thành phố Thanh Thủy của Huyết tộc kỳ đà lớn Kỳ Kỳ chính là sinh vật bản địa của vùng đất này...

Thế nên nhân loại ra ngoài hoang dã săn bắn hay cả những thi triều cỡ nhỏ di chuyển đều luôn phải đề phòng cảnh giác trước sự tập kích bất ngờ của những hung thú sống trên vùng đất này.

Tuy nhiên vào một buổi tối đẹp trời không trăng không sao...

Vị nữ lang vương của tộc Hắc Lang lại gặp được Huyết tổ đại nhân của Huyết tộc rồi bị hắn dụ dỗ trở thành chó săn cho Huyết tộc trên vùng đất này.

Tính ra chuyện này cũng bình thường, Huyết tộc thế lớn là đại tộc trên Thiên Lam tinh này, Hắc Lang tộc của Hắc Dạ Lang Vương lại ở quá xa không nhờ vả được Liên Minh Cầm Thú nên quyết định ngã vào vòng tay của vị hàng xóm thiện lành này cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là khiến Hắc Dạ Lang Vương chết lặng là sao khi ký hợp đồng, vị Huyết tổ đại nhân kia lại đùng một phát biến mất giao hết mọi chuyện lại cho thuộc hạ...

Quả đúng là một hảo lãnh đạo có cái tâm khiến Hắc Dạ Lang Vương nổi thú tính muốn cắn chết tên này.

Rất may hôm này lại vô tình phát hiện được mùi “thính” của vị Huyết tổ kia, Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được lập tức chạy đến đây muốn xem rốt cuộc tên Huyết tổ dâm uy hiển hách này đang chơi cái trò gì.

Chỉ là thật không ngờ cái trò mà Huyết tổ đang chơi lại lạ đến vậy khiến Hắc Dạ Lang Vương suýt chút nữa tưởng mình tìm lộ đối tượng.

Lúc này tuy vẫn là trang phục bố đời kia nhưng cái phong thái anh tuấn tiêu sái gì gì đó của Huyết tổ đại nhân đã không còn, thay vào đó là một có khỉ không lông đúng nghĩa đen...

Khiến Hắc Dạ Lang Vương vô thức thèm thịt khỉ, rất may nàng vẫn là sói khứu giác vô cùng tốt nên đã ngữi được mùi vị quên thuộc trên người con khỉ không lông kia, tránh được những lầm tưởng không đáng có...

Ngược lại bị một cục than bất kể là dạng sói hay người đều đen từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài nhìn chằm chằm...

Trần Lâm hiển nhiên là không vui híp mắt lại tức giận nói:

- Hắc Dạ Lang vương đã lâu không gặp, không ngờ nàng vẫn đen như xưa nhỉ...

- Phải ta vẫn như xưa, còn ngài đã thay đổi quá nhiều...

Nghe lời nói của Trần Lâm, Hắc Dạ Lang Vương mới khẽ giật mình hoàn hồn trở lại cười nói.

Tuy nhiên không biết có phải do học theo tên nào đó hay không, lời nói kia nghe sao nó rất chi là cay nghiệt.

- Thế Hắc Dạ Lang Vương vẫn đen như xưa tìm bổn Huyết tổ có chuyện gì không?

Nỗi đau bị khoét sâu, Trần Lâm đéo vui hừ lạnh một tiếng hỏi.

Nghe thấy thế Hắc Dạ Lang vương chỉ cười cười tiến đến rồi ngồi xuống đối diện Trần Lâm.

Khẽ liếc nhìn hai “ôn thần” một trái một phải đứng cạnh Trần Lâm hộ giá, khí thế bàng bạc không kém gì mình cứ thế tỏa ra khiến Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được lắc đầu thầm than một tiếng.

Dù không phải là chủng tộc mạnh nhất và vị Huyết tổ kia cũng không phải đại lão mạnh nhất nhưng đại tộc vẫn là đại tộc, hệ thống đã xếp Huyết tộc vào nhóm thập đại chủng tộc thì tất có lý do của nó.

Đừng thấy nhóm người Trần Lâm lên cấp như diều gặp gió, nhẹ nhàng như cô nàng bán phở mà nghĩ việc cày cấp rất chỉ là đơn giản, đừng quên sức mạnh lớn nhất của Huyết tộc nằm ở đâu...

Thì nằm ở trang bị chứ ở đâu...

Thực tế hung thú đều rất mạnh về khoảng nhục thân, nhất là với những hung thú ăn cỏ tuy cấp độ không cao nhưng nhục thân lại rất mạnh, muốn giết một con cự ngưu hay thậm chí là những con cua khổng lồ mà nhóm người Trần Lâm từng đánh giết là một chuyện không dễ một chút nào.

Nhóm người Vương Tài cũng có thể xem như thợ săn có số có má tại Viễn Đông nhưng lại bị một con cự ngưu đuổi giết nhưng lại bị Trần Lâm một kiếm chém chết chính là ví dụ điểm hiền.

Thế nên người chơi có cấp độ cao nhiều thì có nhiều nhưng hiếm thì cũng rất hiếm...

Cả Viễn Đông người có thể cày lên được cấp 20 thực tế chỉ khoảng mười mấy người mà thôi.

Còn tộc đàn Hắc Lang của Hắc Dạ Lang Vương thì càng thảm hơn, tính luôn cả nàng cũng chỉ có 6 con sói đen lên được cấp 20, chức vụ hiển nhiên cũng là cực cao trong đàn Hắc Lang...

Ấy vậy mà ở Huyết tộc cấp 20 gì đó chỉ được làm vệ sĩ, quá đáng hơn là hai nữ nhân phía xa xa đang làm công tác bếp núc kia dường như cũng trên cấp 20.

Đm đội hình phụ tá kia rõ ràng là đang ức hiếp Hắc Dạ Lang Vương...

Nhận ra “thằng đầu trọc” trước mặt có thể đùa được nhưng Huyết tộc của hắn thì không...

Hắc Da Lang vương khẽ hít một hơi sâu rồi làm như không có chuyện gì lắc đầu nói:

- Thật ra cũng chỉ là trùng hợp mà thôi...

- Số là gần khu vực này có một đàn sói cỡ nhỏ gọi là Bạch Lang tộc...

- Bọn sói trắng này có thể nói là ác như chó, hoành hành ngang ngược không chuyện ác gì không làm...

- Ta không nhịn được nên suất lĩnh tộc nhân muốn đánh giết bọn chúng thay trời hành đạo...

- Đáng tiếc nửa đường lại bị đàn cua khổng lồ cản trở, rất may trong lúc khó khăn ta cũng nghe được mùi của ngài nên quyết định đến đây xem sao...

- Không ngờ đúng là Huyết tổ đại nhân thật...

- Ah... lại là thay trời hành đạo...

- Cái hành đạo này Huyết tộc ta cũng thường làm hoài... ha... ha...

Nghe thấy Hắc Dạ Lang Vương kể, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ nói.

Cái khẩu hiệu “thay trời hành đạo” gì gì đó nói nghe cho sang mồm vậy thôi, thực tế Hắc Dạ Lang Vương muốn thôn tính tộc đàn của người ta thì có...

Khác với Huyết tộc có khả năng đẻ lính bất chấp định luật vật lý, những tiểu tộc hay thậm chí là đại tộc khác vẫn phải trải qua quá trình giao phối rồi sinh sản như thường và tộc đàn Hắc Lang cũng nằm trong số đó.

Để tộc đàn trở nên hùng mạnh hơn số lượng tộc nhân là yếu tố tiên quyết nhất, thế nên ngoài việc tuân theo định luật tự nhiên sinh đẻ bình thường thì thâu tóm những tộc đàn khác chính là phương án hữu hiệu nhất...

Hắc Dạ Lang Vương chính là nhắm đến tộc nhân của tộc đàn Bạch Lang kia muốn nuốt người ta... à không phải gọi là sói ta mới đúng.

Tuy nhiên Hắc Lang tộc có thể nói là sói của mình, Trần Lâm chỉ trêu chọc Hắc Dạ Lang Vương một chút mà thôi chả có ý lên ánh gì.

Mấy con sói muốn giết thì giết, hiếp thì hiếp chuyện nhỏ...

Chỉ là khiến Trần Lâm có đôi chút thắc mắc là sói đen mà phối với sói trắng đẻ con ra không biết sẽ có màu gì?

Moá nó... không lẽ là màu cà phê sữa thật sao???

Tộc đàn Cafe Sữa Lang nghe thôi đã thấy bá rồi...

Bên kia mặc kệ lời trêu chọc thiện chí của Trần Lâm, Hắc Dạ Lang vương chỉ khẽ mỉm cười vui vẻ nói:

- Như vậy thì quá tốt rồi...

- Chúng ta đúng là đang gặp chút khó khăn, Huyết tộc cũng thường thay trời hành đạo như thế không biết có thể giúp chúng ta đôi chút được không?

Nghe thấy thế bản mặt đang vui cười của Trần Lâm đột nhiên tối sầm lại...

Đúng là trên đời này chả ai tự dưng quan tâm người khác, bạn bè lâu năm không gặp bổng một ngày tự nhiên liên hệ chắc chắn là để mượn tiền.

Hắc Dạ Lang Vương hiển nhiên là không rảnh cất công đến đây chỉ để hỏi thâm sức của Trần Lâm mà là để mượn lính...

Xem ra tộc đàn sói trắng có quan hệ bà con xa với Tiểu Tuyết mà Hắc Dạ Lang Vương nhắn đến không đơn giản.

Tuy nhiên tiểu đệ đã mở lời cầu xin, thân làm đại ca Trần Lâm không thể không giúp, huống chi nghe đến chuyện đánh nhau thế này nó cũng vui...

- Được rồi... được rồi... Hắc Dạ Lang Vương đã mở lời bổn Huyết tổ hiển nhiên là không ngồi nhìn...

- Hai nha đầu này đủ chứ...

Ánh mắt khẽ đảo một vòng, Trần Lâm như không mấy bận tâm chỉ vào hai người Phương Tuyết và Phương Ngân cười nói.

Nghe thấy thế ánh mắt của Hắc Dạ Lang vương khẽ sáng lên cười nói:

- Được, dĩ nhiên là được...

- Lần này thật sự đa tạ ngài rất nhiều...

Chuyển đi này Hắc Dạ Lang Vương đúng là muốn cầu cạnh Trần Lâm giúp sức. Tuy nhiên nàng không hề nghĩ rằng Trần Lâm sẽ đích thân ra tay.

Với Hắc Dạ Lang Vương chuyến đi này nhờ được một người chơi cao cấp của Huyết tộc ra giúp đỡ đã là trợ lực rất lớn cho tộc Hắc Lang của nàng, thật không ngờ Trần Lâm lại hào phóng đến vậy phái hai người chơi cao cấp đồng loạt xuất thủ.

Phen này Bạch Lang tộc kia nằm trong tay nàng là cái chắc...

Lần vô tình đụng trúng Huyết tổ này đúng là lời to.

Bên kia nhìn vào khuôn mặt đen như cục than sắp cười đến mức rớt cả quái hàm của Hắc Đại Lang Vương...

Trần Lâm thật sự không nhịn được tức khí lắc đầu cười nói:

- Lang vương các hạ ngài đi đánh người ta thì phải chắc thắng chứ...

- Mượn được lính thôi mà có cần vui vậy không, lỡ không gặp ta thì sao?

Hiển nhiên xách cái âm hộ đi đánh người ta thì phải chắc thằng hay tệ gì cũng chiến được cục đất như anh bạn Nga Ngố.

Tuy nhiên nhìn biểu hiện của Hắc Dạ Lang Vương khi nhận được sự trợ giúp của Trần Lâm thì rõ ràng là không chắc ăn rồi, đi đánh người ta mà không chắc kiểu này Trần Lâm thật sự rất tò mò sao con sói đen này mò lên được chức lang vương...

Nghe thấy thế Hắc Dạ Lang vương lòng nặng trĩu lắc đầu thở dài nói:

- Haizzz... không phải ta không có chuẩn bị mà là bể kế hoạch...

- Lúc đầu Hắc Lang tộc ta định là tối nay sẽ xuất thủ tất công, nhưng không ngờ lại đụng phải đàn cua khổng lồ đi ngang qua...

- Nói thật nếu không gặp ngài Hắc Lang tộc ta chỉ có thể rút lui chờ thời cơ khác...

Hiển nhiên Hắc Dạ Lang Vương không điên đầu đi đánh kẻ mạnh hơn mình.

Đêm nay chính là lúc tộc Bạch Lang kia yếu nhất, là thời cơ vô cùng thích hợp để đánh lén.

Tuy nhiên không ai có thể ngờ được một đàn cua khổng lồ cực kỳ khủng bố lại rảnh rỗi thức đêm thức hôm bò ngang qua hang của Bạch Lang tộc khiến tộc sói trắng này đái ra máu cũng như chặn đứng kế hoạch tiến công của Hắc Lang tộc.

Hắc Dạ Lang Vương cũng không thể để đến sáng chờ đàn cua khổng lồ đi ngang qua mới đánh được, màn đêm mới là ưu thế lớn nhất của Hắc Lang tộc...

Rất may trong giây phút túng quẫn Hắc Dạ Lang Vương lại đụng trúng Huyết tổ Trần Lâm, với sự giúp đỡ của hai người Phương Tuyết và Phương Ngân trận chiến sáng nay sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Tuy nhiên nhắc đến đàn cua khổng lồ kia, Trần Lâm lại thoáng trầm ngâm.

Hắc Dạ Lang Vương đúng là đen như mõm chó không ngờ lại đụng phải đám ôn thần kia, nếu không chắc cũng không cần đến sự trợ giúp của Trần Lâm, chỉ là đàn cua khổng lồ này đúng là lạ đêm rồi không ngủ xe mà vẫn còn bò đi như thế...

Cảm thấy đàn cua khổng lồ kia rất là lạ lại có dân bản địa ở đây, Trần Lâm khẽ mỉm cười thiện chí hỏi thăm:

- Lại là đàn cua khổng lồ kia... nữ lang vương các hạ đúng là đen thật...

- Mà nàng có biết tại sao đám cua kia lại bò lên bờ hay không?

- Không biết chính xác, nhưng theo ta đoán chắc là chạy nạn rồi...

Nhận được phúc báo Hắc Dạ Lang Vương ngoan như cúm không chút giấu giếm cười nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên cười hỏi:

- Cái gì chạy nạn, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến đám cua khổng lồ kia chạy...

Đã từng nghĩ rất nhiều nguyên nhân khiến đám cua ngu kia lên bờ nhưng Trần Lâm chưa bao giờ nghĩ đến việc đàn cua khủng bố kia lên bờ lại là để trốn tránh kẻ thù.

Thảo nào Trần Lâm ôm bom liều mạng như vậy đàn cua khổng lồ kia cũng không chạy ngược xuống biển.

Tuy nhiên thứ gì có thể khiến đàn cua khủng bố kia đồng loạt bỏ chạy như thế...