Chương 472: Thứ Này Ta Bán

Trông thấy hư ảnh ma nhân huyết sắc 6 đầu, 6 tay và cả 6 chân ẩn hiện sau lưng Lâm Mỹ Anh.

Mọi người đều không nhịn được hít một ngụm lãnh khí, nhất là Vương Triều sở hữu năng lực thuộc dạng nhìn càng không nhịn được liếc nhìn Lâm Mỹ Anh vài lần.

Tuy nhiên đều khiến mọi người sợ hãi không phải chỉ vì hình dáng có phần đáng sợ cùng sức ép vô hình tỏa ra từ người hư ảnh kỳ dị kia mà đến từ việc gì sao nó lại xuất hiện.

Tính ra hư ảnh này cũng không phải quá mức đáng sợ dọa người, thậm chí còn có phần thần thánh uy nghiêm, bới lẽ hư ảnh kia có đến 9 phần giống với Đại Uy Đức Minh Vương một trong năm vị Minh Vương của Minh Giáo... à nhằm Phật Giáo...

Thế nên sau một phen bị ngoại hình kỳ dị kia dọa sợ thì rất nhanh mọi người đã lấy lại được bình tĩnh.

Dù sao trong chính cái Viễn Đông này cũng có một tên có thể gọi ra cả một con kim long, gọi ra vị minh vương, thần ma, thiên sứ hay cả một con Succbus gì đó cũng là điều có thể chấp nhận được.

Mạt thế mà nhiều thứ nó lạ lắm...

Vấn đề ở đây chính là cái cách mà Lâm Mỹ Anh có được nó...

Không cần bất kỳ ai nói gì thì toàn bộ người ở có mặt trong hẻm núi này bất kẻ là nhóm người Phương Tuấn, Trương Thiết hay nhóm người Vương Triều mới đến đều có thể ý thức được ma nhân khủng bố như thần minh kia không phải năng lực trước đó của Lâm Mỹ Anh, mà đến từ viên ngọc đỏ mà nàng đã phục dụng.

Một viên ngọc có thể mang đến thanh thế lớn như vậy chắc chắn là bảo vật trong bảo vật.

Đây chính là điển hình của giai thoại thanh niên phế vật cắn thuốc thành cường giả trong truyền thuyết.

Những ánh mắt không mấy thiện chí theo đó đổ dồn về phía Trần Lâm đầu sỏ của mọi chuyện và quan trọng hơn là trong tay hắn còn một viên ngọc màu xanh nữa.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không mấy để ý, đồ trong tay Huyết tổ đại nhân muốn lấy thì đưa tiền đây.

Thứ Trần Lâm chú ý hơn chính là ma nhân quỷ dị mà Lâm Mỹ Anh triệu hồi ra kia.

Khác với mọi người, Trần Lâm có thể nhìn được bảng thông tin của Lâm Mỹ Anh, thế nên Trần Lâm hiểu rõ hơn về năng lực vừa được cường hóa kia của nàng.

Nhìn chung ngoài vẽ ngoài vô cùng bá đạo chấn hiếp tứ phương dọa sợ người nhìn ra thì Cuồng Nộ Ma Thân năng lực mới của Lâm Mỹ Anh... chả có gì hot.

Hay chính xác hơn là sức mạnh mà ma thân kia có thể đem đến cho Lâm Mỹ Anh đúng là có hơn Huyết Sắc Hoàng Quang trước đó, nhưng lại không bá được như cái vẽ ngoài hầm hố bố đời như hư ảnh minh vương 6 đầu, 6 tay, 6 chân kia.

Cuồng Nộ Ma Thân năng lực có thể xét vào loại hoàng quang tăng phúc khi hư ảnh minh vương kia đem đến hai loại đặc tính là Cuồng Nộ và hiệu ứng Hoảng Sợ cho Lâm Mỹ Anh.

Trong đó, hiệu ứng Cuồng Nộ khá là giống với năng lực Say Máu mà Hắc Thiết tướng quân đã dùng trước đó.

Khi khích hoạt Cuồng Nộ sẽ tăng 200% chỉ số sức mạnh và giữ cho cơ thể ở trạng thái cực thịnh bất chấp thương thế, tính ra khá giống chơi đồ cơ thể sẽ không cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn gì nữa.

Tuy nhiên không cảm nhận được đau đớn chứ không phải miễn thương, tuy không đau như bị thương thì vẫn là bị thương, mất một tay thì vẫn sẽ trở thành huynh đệ với Dương đại hiệp, còn mất đầu thì vẫn sẽ thành huynh đệ với lão Diêm Vương.

Ngược lại hiệu ứng Hoảng Sợ ý nghĩa như tên chính là “dọa sợ kẻ thù”, những ai bị dọa sợ sẽ rơi vào trạng trái chập chạp, nói chung là giảm tốc đánh tốc chạy của đối thủ.

Tuy nhiên nó lại có một khuyết điểm khá là lạ khi chỉ tác động đến những ai bị hư ảnh ma thần sáu đầu sáu tay kia dọa sợ, còn kẻ không sợ thì sẽ không bị gì...

Tổng kết lại dù có hai hiệu ứng Cuồng Nộ và Hoảng Sợ đúng là vẫn khá là ngon, nhưng một lần nữa Cuồng Nộ Ma Thân không đủ tầm để đi cùng với hư ảnh minh vương hầm hố kia.

Không chỉ thế Cuồng Nộ Ma Thân vẫn thuần túy là một năng lực hoàng quang tăng phúc.

Cái hư ảnh ma thần trông cực kỳ dọa người điểm sáng nhất trong năng lực Cuồng Nộ Ma Thân kia chỉ có tác dụng tăng khí thể hoàn còn không hỗ trợ gì cho chiến đấu, nói ngăn gọn là chỉ được cái hù dọa đối thủ mà thôi...

Thế nên dù cũng có thể xem là khá bá đạo khi so với những năng lực khác.

Nhưng nếu đặc lên bàn cân với những năng lực cũng hầm hố không kém như Hoàng Kim Thánh Khí của lão Ngô Bình hay Huyết Sắc Hung Hầu của Lý Minh Nguyệt thì Cuồng Nộ Ma Thân của Lâm Mỹ Anh chỉ được cái hiệu ứng đẹp thôi còn năng lực thì không bằng.

Đúng kiểu treo đầu dê bán thịt chó, vẽ ngoại thì đúng đẹp nhưng năng lực bên trong lại chả được bao nhiêu.

Ít nhất kim long do Hoàng Kim Thánh Khí ngưng tụ ra hay hung hầu do Huyết Sắc Hung Hầu tạo thành đều có tính công kích nhất định.

Rõ ràng không chỉ Ngọc Hoán Đổi hay Ngọc Năng Lực mà cả Ngọc Cường Hóa cũng đều cần đến yếu tố khí vận.

Mà nhắc đến khí vận thằng nào có thể bì được với Huyết tổ đại nhân...

Nghĩ đến đây, tên nào đó lại khóc thầm trong tim vì cái sự nghĩa khí của mình.

- Trần tiểu tử...

- Hư ảnh sau lưng nữ nhân của ngươi là năng lực của nàng ta sao?

Bất chợt một tiếng nói vô cùng là hèn mọn bỉ ổi đột nhiên vang lên bên tai Trần Lâm.

Dù có thể chờ đợi để hỏi rõ Trương Thiết, nhưng lão Mã Hán vẫn không nhịn được thay mặt mọi cười tiến lên cười hỏi.

Dĩ nhiên hỏi xong rồi có còn cười nói vui vẻ nữa hay không thì không ai biết.

Tuy nhiên Trần Lâm vẫn không chút giấu giếm gật đầu cười nói:

- Phải, ma nhân quái dị kia là do năng lực của nàng tạo ra...

- Nguyên nhân trong đó chắc ngài cũng đã đoán được rồi, là do viên ngọc đỏ mà nàng đã phục dụng trước đó...

Trương Thiết cũng đã phục dụng một viên Ngọc Cường Hoá rồi, thế nên khả năng cường hóa năng lực của ngọc đỏ cũng không phải đại bí mật gì sớm muộn gì đám người Mã Hán cũng sẽ biết, Trần Lâm cũng chả việc gì phải giấu giếm cả.

Nhận được cầu trả lời của Trần Lâm, lão Mã Hán cũng thoáng gật gật đầu liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang ngoan ngoãn đứng một bên rồi nhìn lại Trương Thiết vẫn đang bò dưới đất.

Bằng một phép suy luận hết sức là phổ thông, bất kỳ ai cũng thấy được ngọc đỏ rất ngon đồng nghĩa với đó viên ngọc xanh trong tay Trần Lâm chỉ sợ còn ngon hơn.

Thời đại này trừ tên Huyết tổ của Huyết tộc ra chả thằng khùng nào lại đem đồi ngon trong tay mình cho kẻ khác cả, trừ khi hắn ta có thứ còn ngon hơn.

Ngay lập tức ý nghĩ tìm cách nào đó loot viên ngọn xanh kia trong tay thằng nhóc Trần Đại Kê này đồng loạt xuất hiện trong đầu lão Mã Hán, Vương Triều và cả một vài người khác đang đứng phía xa.

Chỉ là chuyện này lại hơi khó mở miệng, nếu Trần Lâm ăn sạch không chia cho ai, lão Mã Hán còn có thể lấy cái lý chủ nhà ra nói chuyện.

Dù sao đây cũng là do Viễn Đông tìm ra đòi một chút phúc lợi là điều có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên Trần Lâm đã đi trước một bước chia cho Trương Thiết viên ngọc đỏ.

Dù là lính quèn nhưng Trương Thiết vẫn là người của Viễn Đông đồng nghĩa với đó Trần Lâm đã chia một phần 1/3 phần thưởng của mình cho Viễn Đông.

Giờ lão Mã Hán mở miệng đòi viên ngọc xanh kia chính là ăn trên đầu trên cổ người ta, cắn sâu như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng trước tiếp đến uy tín của Viễn Đông.

Thử hỏi người ta liều mạng để giành lấy phần thưởng của hệ thống, Viễn Đông lại lấy cái uy quyền của mình ra để nuốt hơn một nửa thành quả của người ta thì ai mà chấp nhận cho được.

Ngược lại thấy lão Mã Hán mặt nhăn như ăn cứt...

Trần Lâm khẽ rặn ra một nụ cười đầy nham hiểm rồi tiến đến giả vờ như thân thiết lắm nói:

- Xem ra các ngài có hứng thú với viên ngọc xanh trong tay ta...

- Trùng hợp là ta cũng không cần đến nó lắm...

- Hay là vậy đi ta bán nó lại cho Viễn Đông, thuận mua vừa bán chả ai có thể nói gì, đôi bên cũng vui vẻ...

- Ngươi muốn bán viên ngọc xanh kia cho Viễn Đông?

Nghe Trần Lâm không ngờ lại muốn bán lại viên ngọc xanh kia cho Viễn Đông, lão Mã Hán không nhịn được kinh ngạc hỏi lại.

Tuy nhiên ngay lập tức Mã Hán liền cảm thấy chuyện này có vấn đề, tên trẻ trâu này chắc chắn không có chuyện tốt đẹp đến như vậy.

- Phải, ta không cần lắm viên ngọc xanh kia nên muốn bán lại cho Viễn Đông kiếm lời...

- Sau không được à?

Ngược lại với vẽ nghĩ ngợi của lão Mã Hán, Trần Lâm lại vô cùng thành thật mỉm cười thiện chí nói.

Nghe thấy thế Mã Hán thoáng trầm ngâm rồi gật đầu nhếch mép cười nói:

- Được xem như tiểu tử ngươi lợi hại...

- Nói đi ngươi muốn trao đổi gì với Viễn Đông, tiền bạc, quyền lực hay mỹ nữ ta đều có thể đạp ứng ngươi.

Dù đã cảm nhận được tên nhóc trước mặt này không đúng, viên ngọc xanh kia chỉ sợ không ngon như mình nghĩ nhưng lão Mã Hán chả có lý do gì để từ chối cuộc làm ăn này cả.

Đùng như Trần Lâm nói thuận mua thì vừa bán, hiện tại Viễn Đông đang cần tìm hiểu sâu hơn về hệ thống, phần quà có thể nói là dành riêng cho nhân loại kia làm sao lão có thể từ chối cho được.

Tuy nhiên lão Mã Hán đúng là có ý muốn mua nhưng Trần Lâm còn cần phải hét giá lắc đầu nói:

- Thật ngại quá... đúng là ta muốn trao đổi với Viễn Đông nhưng tạm thời chưa nghĩ ra được mình cần gì...

- He... he... đợi khi nào ta nghĩ ra được mình cần gì sẽ nói với Mã đại nhân...

Nghe thấy thế Mã Hán khẽ nhíu mày, lúc đầu Mã Hán chỉ nghĩ tên này sẽ đòi một chúc vụ gì đó ở Viễn Đông nhưng không ngờ hắn lại chơi bài câu giờ...

Chừng nào mà Viễn Đông còn muốn có viên ngọc xanh trong tay Trần Lâm thì Trần Lâm vẫn còn một “miễn tử kim bài”.

Khi đụng chuyện chỉ cần không phải đại tội tạo phản, Trần Lâm hoàn toàn có thể dùng đến viên ngọc xanh kia làm vật trao đổi nhờ Viễn Đông đứng ra giúp hắn, đúng như cái cách mà lão Mã Hán đã đứng ra giải quyết chuyện giữa Trần Lâm và Hắc Phong bang.

Đây chính là sức mạnh của hàng độc quyền, dù sao trong khoảng thời gian ngắn khó ai có thể kiếm được một viên Bảo Ngọc Cổ Đại khác ngoài viên trong tay Trần Lâm, nếu thật sự muốn có nó Viễn Đông không có cách nào khác.

Chỉ là trẻ trâu như Trần Lâm mà có miễn tử kim bài trong tay sẽ gây sự đến đâu lão Mã Hán không dám tưởng tượng, càng không dám hứa chắc điều gì.

Bất chợt khi lão Mã Hán còn đang trầm ngâm...

Một đạo ô quang đột nhiên đại phóng tứ phương gần như nhuốm đen cả hẻm núi khiến mọi người không nhịn được kinh ngạc nhìn nơi xuất phát của cuồng cuộn hắn quang kia.

Nguồn góc của nó không đâu khác chính là đến từ Trương Thiết.

Ngay sau Lâm Mỹ Anh rốt cuộc Thiết cũng hoàn thành quá trình cường hóa năng lực trở thành người chơi thứ hai và là nhân loại đầu tiên được hưởng đặc ân này của hệ thống.

Dần hắc quang thối lui để lộ ra một hắc nhân hoàn thân đen kịt như cương thiết lạnh lùng đứng đó.

Với sức mạnh của mình Ngọc Cường Hóa đã cường hóa cho năng lực Sắt Thép Cường Hóa của Trương Thiết, từ việc chỉ có thể sắt hóa được một phần cơ thể này đã gần như sắt hóa được toàn bộ cơ thể khiến Trương Thiết tựa như một người sắt đúng nghĩa đen.

Tuy nghe thì có vẻ không đáng là bao, nhưng sắt hóa toàn bộ cơ thể đồng nghĩa với việc đó là phòng thủ tuyệt đối 100% mọi phương vị, độ trâu bò của nó là vô cùng khủng bố có thể nó là đánh mỗi tay cũng không chết.

Viễn Đông hùng mạnh một phương là thế, chứa chấp không biết bao nhiêu nhân loại bên trong, nhưng chân chính sắt hoá gần như hoàn toàn cơ thể chỉ có hai người Trương Long và Triệu Hổ.

Hiện tại có thêm Trương Thiết thực lực của Viễn Đông có thể nói là đại tăng, phen này đúng là đại thu hoạch.

Cảm nhận được sức mạnh cũng như sự rắn chắc không thể nào tả nổi đang chảy trong từng tế bào, Trương Thiết không nhịn được rống lên một tiếng sướng khoái rồi vung quyền đánh xuống đất.

Thân ảnh đen kịt bóng loáng uống lươn trong không khí rồi đánh mạnh một quyền xuống đất khiến mặt đấy xui xẻo lập tức bị đánh thủng một lổ.

Sức mạnh này đã gần như không thua kém gì với hai đại thiết nhân Trương Long và Triệu Hổ nữa khiến những kẻ vây quanh không nhịn được hít một ngụm lãnh khí liếc nhìn Trương Thiết, trong ánh mắt của không ít kẻ ánh lên sự gato không hề nhẹ...

Ngược lại tự nhiên nhặt được bảo vật từ trên trời rơi xuống, lão Vương Triều lòng vui khôn xiết cười lớn bước đến:

- Ha... ha... Trương Thiết à Trương Thiết... lần này đúng là tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi...

- Một chuyến đi hóa thành cường giả... đúng là khiến người ta ganh tị... ha.. ha...

Nghe thấy thế Trương Thiết cũng thoáng ngại ngùng thu hồi trạng thái thiết hóa trở lại hình người rồi nhấp tay cúi đầu nói:

- Vương đại nhân quá lời...

- Lần này cũng nhờ ngài ta mới may mắn nhận được cơ duyên này...

Trương Thiết nói không sai tạo hóa lần này của Trương Thiếu đều đến từ quyết định để hắn theo Trần Lâm vào không gian quỷ dị kia.

Nếu không có quyết định đó Trương Thiết sẽ chả biết Trần Đại Kê là thằng nào, càng không biết được trong cái mạt thế hắc ám này vẫn còn một thanh niên ngây thơ thích chơi ngu đến vậy.

Nghĩ đến đây Trương Thiết không nhịn được cảm động lệ rơi đầy mặt khẽ gật đầu với Vương Triều một cái rồi quay người lại cung kính cúi đầu với Trần Lâm cảm tạ.