Chương 470: Xanh Hay Đỏ

Phục dụng một trong hai viên Ngọc Cường Hóa, thứ có thể nói đáng tiền nhất trong cái phần thưởng thí luyện này.

Tuy nhiên thật không ngờ chỉ đơn giản là cường hóa năng lực lại khiến cơ thể Lâm Mỹ Anh vô cùng đau đớn ngã quỵ xuống đất, năng lực Huyết Sắc Hoàng Quang của nàng cũng tự động được kích hoạt điên cuồng tỏa ra những đạo hoàng quang huyết sắc khiến Trần Lâm được một phen giật mình hoảng sợ.

- Tiểu Mỹ... ngươi có sao không... đừng làm ta sợ...

- Đcmn hệ thống...

Gần như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Trần Lâm vô cùng lo lắng gầm lên.

Dù là hung thú phục dụng dị thực vật cũng chưa từng xuất hiện biểu hiện thế này, Trần Lâm hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại của Lâm Mỹ Anh.

Rất may trước khi Trần Lâm sắp lo lắng đến độ không nhịn được vác hàng đi tìm hề thống...

Lâm Mỹ Anh đã ngược mặt lên khó nhọc nói:

- Ta không... không sao...

- Chỉ là cơ thể dường như nhận một nguồn năng lực quá lớn... có chút đau đớn... không nuốt trôi... ưhhh... ưhhh...

Hiển nhiên trên đời không có chuyện hô biến một phát là xong...

Để cường hóa năng lực của người chơi lên một tầm cao mới thì cũng phải cường hóa cơ thể và cần một lượng năng lượng nhất định.

Ngọc Cường Hóa chính là cung cấp nguồn năng lượng như thế...

Thế nên bất chợt nhận một nguồn năng lượng lớn tràn vào cơ thể, nhất thời cơ thể không thích ứng kịp sinh ra sóc phản vệ sinh ra đau đớn cũng là chuyện bình thường.

Xét cho cùng Lâm Mỹ Anh dùng Ngọc Cường Hoá cũng là một loại cắn thuốc và thuốc nào cũng có tác dụng phụ, chút đau đớn nhất thời trả đáng là gì.

Nhận thấy bản thân đã quá lo lắng mà sinh hoảng loạn, Trần Lâm khẽ thở ra một hơi nhưng vẫn cẩn trọng nhìn Lâm Mỹ Anh.

Mãi đến khi nhận thấy được nguồn năng lượng kia đang lan rộng khắp cơ thể Lâm Mỹ Anh, sự đau đớn trên khuôn mặt dần dần biến mất, Trần Lâm mới an tâm nhìn lại hai viên đạn keo một đỏ một xanh trong tay mình.

Với hai viên Bảo Ngọc Cổ Đại này Trần Lâm hiển nhiên là muốn dùng Ngọc Cường Hoá cho mình rồi, dù sao hai năng lực hiện tại của Trần Lâm là Huyết Giáp và Phản Ứng Nhanh đều rất ngon nếu cường hoá lên nữa sẽ lại càng thêm khủng bố.

Còn về viên Ngọc Hoán Đổi, Trần Lâm và cả Huyết tộc đều không cần dùng đến nên quyết định sẽ cho đám người Vương Triều xem như bịt miệng.

Tuy nhiên khi nhìn qua Trương Thiết đang đứng cùng nhóm người của mình, Trần Lâm lại thoáng trầm ngâm.

Tính ra tên Trương Thiết này cũng ra sức giúp Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh một phen, thậm chí khi Hắc Thiết tướng quân bỏ mạng hắn cũng không chạy trốn mà vẫn ở lại chiến đấu đến cùng, tính tình lại khá hào sản nên Trần Lâm là khá thích.

Với những người mà mình thích Trần Lâm vẫn khá là công bằng, có công tất phải thưởng không thể để người ta nói Huyết tổ đại nhân chơi xấu bạn bè được.

Tâm niệm vừa động Trần Lâm đã có chủ ý cất bước tiến tới đi đến trước người Trương Thiết.

Ngay lập tức những quân nhân gần đó như lâm đại địch khẽ lui lại cảnh giác nhìn Trần Lâm, chỉ có Trương Thiết cảm nhận được Trần Lâm đến vì mìn nên vẫn đứng đó chờ đợi.

Nhìn hán tử có phần thô kệch đang cảnh giác nhìn mình...

Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười rồi xòe hai bàn tay ra đưa đến trước mặt Trương Thiết cười nói:

- Chọn đi, xanh hay đỏ?

Nghe Trần Lâm nói thế, Trương Thiết không nhịn được ngạc nhiên khẽ liếc nhìn cậu một cái rồi nhìn xuống hai bàn tay của Trần Lâm.

Lúc này, một tay Trần Lâm cằm viên ngọc xanh, tay còn lại giữ viên ngọc đỏ đưa đến trước mặt còn hỏi ý mình muốn chọn viên nào khiến Trương Thiết động nhiên cảm thấy cảnh này nó quen quen như lại không nhớ đã gặp ở đâu rồi.

- Ta chọn viên nào ngươi sẽ cho ta viên đó sao?

Mãi một lúc lâu Trương Thiết mới không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Rõ ràng Trương Thiết không tin Trần Lâm muốn chia cho hắn một trong hai viên ngọc kia. Dù sao đây cũng là phần thưởng của hệ thống tuy không biết công dụng ra sao nhưng chắc chắn là rất ngon ai lại muốn chia cho người khác.

Nghe thấy thế Trần Lâm ngược lại chỉ phì cười nói:

- Dĩ nhiên là cho ngươi rồi... không cho ngươi kêu ngươi chọn làm gì...

- Nhanh đi nếu không ta đổi ý...

Dĩ nhiên, Huyết tổ đại nhân “đi không đổi tên ngồi không đổi họ” (0_0 câu này nghe hơi sai sai) không thể chơi chó với huynh đệ được.

Trương Thiết liều mạng như thế nên Trần Lâm vẫn muốn chia cho hắn một chút xem như quà khích lệ, cũng như cho tên này một chút cơ duyên biết đâu nhờ lần cắn thuốc này lại trở bên bá.

Dù sau thì mấy thằng chó đẻ ăn một mình không chia con ai chỉ có trong truyện Tàu mà thôi, đây là truyện của tác giả Việt Nam luôn luôn thể hiện tình thần tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách, Ok...

Tuy nhiên cái tương thân tương ái kia không tốt như về bề ngoài của nó.

Trong hai viên ngọc thực chất chỉ có viên ngọc đỏ Ngọc Cường Hoá là thật sự ngon còn viên ngọc xanh thì không, thậm chí với những người đã có năng lực khá ngon như Trương Thiết nó còn là rác rưởi.

Thật sự thì chỉ cần đang có một năng lực tương đối dùng được, không một ai dám chơi liều xem thử tổ tiên có mạnh hay không mà đổi năng lực khác cả, đến khùng như Trần Lâm còn chả dám nữa là.

Thế nên ngọc xanh Ngọc Hoán Đổi thật chất có tí gan gà.

Nếu Trương Thiết chơi ngu chọn trúng nó thật thì chỉ có thể tự trách mình ngu, Trần Lâm chơi đẹp thế còn gì.

Ngược lại nếu Trương Thiết chọn ngọc đỏ thì xem như Trần Lâm xui xẻo đành phải... bán lại viên ngọc xanh cho Viễn Đông, dù sao đâu ai biết ngọc xanh có công dụng gì.

Còn về việc chia cho chủ đất Viễn Đông thì không phải Trương Thiết cũng là người của Viễn Đông đó sao.

Ngược lại, hoàn toàn không ngờ đến Trần Lâm thật sự muốn chia cho mình, Trương Thiết không nhịn được khẽ liếc nhìn Trần Lâm...

Tuy nhiên Trương Thiết lại không cảm nhận được vị thiếu niên trẻ tuổi này đang nói dối, huống chi hắn cũng không có lý do gì để nói dối.

Tuy nhiên bằng giác quan của một quân nhân lão làng, Trương Thiến vẫn cảm thấy tên thiếu niên trẻ tuổi kia có gì đó không thành thật.

Thoáng nhìn qua Lâm Mỹ Anh vẫn đang ngồi dưới đất, Trương Thiết bao gan nhỏ giọng hỏi:

- Thế viên ngọc màu xanh có công dụng gì?

Nghe thấy thế ánh mắt Trần Lâm khẽ sáng lên mỉm cười giới thiệu.

- Dĩ nhiên là sẽ giúp năng lực của ngươi mạnh mẽ lên rồi...

- Chọn viên ngọc màu xanh đảm bảo cuộc đời của Trương huynh đây sẽ lên như diều gặp bão...

- Vậy còn viên màu đỏ?

Trương Thiết vẫn cảm thấy ngờ ngợ nhìn qua viên ngọc màu đỏ hỏi.

- Ah... cũng thế nhưng có vị dâu...

Thấy Trương Thiết nhìn qua viên ngọc đỏ, lòng Trần Lâm đột nhiên cảm thấy hồi hợp lại thường, mồ hôi háng chảy ra như suối giả vờ như không quan tâm nói.

Chie là nghe thấy thế khoé miệng của Trương Thiết không nhịn được co giật nhìn Trần Lâm không nói nên lời.

Những quân nhân gần đó hóng chuyện cũng như thầm cảm thán độ may mắn của Trương Thiết và trách bản thân không làm quên với tên này sớm hơn cũng bị câu nói kia làm cho ngây người.

Viên đạn keo kia mà lại có vị dâu sao, đm xem ra lão tác lại xem phim quá 180 phút rồi.

Tuy nhiên, mặc kệ lão tác xem phim con heo bao nhiêu tiếng mới xong... ^_^

Trương Thiết vẫn đưa ra lựa chọn của mình trước khi Trần Lâm trở mặt đã nhanh tay nắm lấy viên ngọc đỏ.

Dĩ nhiên Trương Thiết không tin viên ngọc màu đỏ kia có vị dâu hay không, càng không tin vào lời nói nhảm của tên thiêu niên kia, Trương Thiết tin là tin vào Lâm Mỹ Anh theo nàng chắc chắn không bị độc chết.

Rất nhanh ngay khi vừa chạm vào viên ngọc đỏ trong tay Trần Lâm, Trương Thiết lập tức xác nhận được sự lựa chọn của mình là đúng, ít nhất là đúng với bản thân hắn.

Ngược lại thấy viên ngọc đỏ trong tay cứ thế biến mất, Trần Lâm lập tức ngu người ra đứng đó nhìn bàn tay trống trơn của mình.

Cái này người ta gọi là tự gây nghiệt không thể sống.

Tuy nhiên đã dám chơi ngu thì phải chấp nhận mình ngu...

Mặc dù vô cùng là không vui nhưng Trần Lâm vẫn không trở mặt thu lấy viên ngọc xanh lại rồi hừ lạnh một tiếng nói:

- Nhắc nhở Trương đại nhân đây một câu, mau nhanh chóng phục dụng viên ngọc đó đi...

- Đợi đám người Vương Triều đến thì Trương đại nhân đây chỉ còn cái nịt, còn đúng cái nịt...

Đang cảm thán về công dụng thần kỳ của ngọc đỏ thì nghe Trần Lâm nói thế, Trương Thiết không nhịn được thoáng giật mình.

Trần Lâm nói không sai, viên ngọc này nếu trong tay Trần Lâm thì chưa biết nhưng nếu trong tay Trương Thiết thì chắc chắn là của công, nếu không nhanh chóng nuốt nó đợi đến khi đám người Vương Triết đến xung vào công quỷ thì hắn đúng là còn cái nịt... à không có cái bằng khen mới đúng.

Thời đại này người không vì mình trời tru đất diệt, Trương Thiết tuy cương trực nhưng không ngu lập tức quyết định nuốt viên ngọc này xuống rồi tính sao, cùng lằm thì dùng nó để đạt được một thân bản lĩnh rồi đi phụng sự Viễn Đông, như thế lại càng là vương đạo vừa có ngọc vừa có bằng khen nhất cử lưỡng tiện.

Tuy nhiên khi trông thấy bản mặt “lạnh như tiền, tỉnh như sáo” của Trần Lâm, lòng Trương Thiết lại không nhịn được nhảy lên một cái thầm nghĩ.

- Thằng mặt L kia tỉnh như vậy có khi nào viên ngọc xanh ngon hơn không?

- Đm nghĩ lại cũng thấy hợp lý, đồ cho nữ nhân kiêm thuộc hạ thì làm sao mà ngon được.

- Thất sách... thật là thất sách...

Dĩ nhiên Trương Thiết chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra, càng không dám trở mặt với Trần Lâm.

Huống chi Trương Thiết cũng chỉ là thoáng đánh giá trong lòng mà thôi, với hắn Trần Lâm vì một buổi trưa ngồi nhậu chung mà chia cho hắn một viên Ngọc Cường Hoá đã là may mắn lắm rồi, không việc gì phải tham lam để rồi mất cả mạng.

Muốn tham lam ít nhất phải sống trước cái đã...

Cứ thế trước ánh mắt hâm mộ xen lẫn đố kỵ của người xung quanh, tên bợm nhậu may mắn Trương Thiết ngoan ngoãn xác nhận phục dụng viên Ngọc Cường Hoá trong tay cho năng lực quy nhất của mình Sắc Thép Cường Hoá.

Ngay lập tức cũng như Lâm Mỹ Anh trước đó, viên ngọc trong tay Trương Thiết vỡ ra rồi hóa thành một đạo huyết quang bay vào người Trương Thiết.

Tuy nhiên ngay sau đó Trương Thiết lập tức hiểu được cái gì gọi là “đau đẻ” khẽ rên lên một tiếng đau đớn rồi ngã quỵ xuống đất.

Cơ thế có phần to lớn của Trương Thiết run lên nhè nhẹ, mồ hôi theo đó chảy ra như suối ướt cả quần áo, mặt mày nhăn như đít khỉ dường như cơ thể đang phải chịu đựng cơn đau to lớn.

Cánh tay của Trương Thiết cũng hóa thành cương thiết nện một quyền cực mạnh xuống đất như để phát tiết.

Thấy Trương Thiết biểu hiện dường như còn hơn cả Lâm Mỹ Anh.

Trần Lâm vô cùng khốn nạn ngồi xuống trước mặt Trương Thiết mỉm cười vui vẻ nói:

- Trương đại nhân cảm thấy thế nào, có sương không?

- Sướng con c*c... hư... hư... aaaaaa

Lúc này Trương Thiết mặc kệ thằng trước mặt là thằng nào tức giận gầm, con ngươi tràn ngập tơ máu rưng rưng lệ nhoà, mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy khuôn mặt...

Thấy thế Trần Lâm lại càng thích thú cười lớn nhìn Trương Thiết đã gục mặt xuống đất thở như chó...

Chết cha mày chưa con trai dám loot đồ của Huyết tổ đại nhân.

- Ha... ha... ta biết tên nhóc con người sẽ làm được mà...

Bất chợt từ phía xa hẻm núi vang lên một tiếng cười lớn, lão Mã Hán dẫn đầu đoàn người vô cùng vui vẻ chạy đến.

Không gian quỷ dị kia bị phá hủy, không tính đến những quân nhân được giải thoát từ đó tạo lòng tin của các quân nhân với chính quyền Viễn Đông, mà những bí mật được thu thập bên trong kia cũng là một gia tài đáng giá giúp ích rất nhiều cho nhân loại nói chung và Viễn Đông nói riêng.

Trước thành quả to lớn như thế không chỉ Mã Hán mà ai nấy đều vui mừng đích thân chạy đến đây đoán chào những công thần này.

Tuy nhiên khi đi đến gần nơi đám người vừa thoát ra kia đang tụ tập, đám người Mã Hán lại không nhịn được ngây người.

Niềm vui đến và đi cứ nhanh như chó chạy ngoài đồng...