Chương 448: Độ Máu Của Lâm Mỹ Anh

Không biết có phải do khí tụ lên não thật hay bản thân Lôi Phúc đang muốn kích động Trần Lâm từ đó gây mâu thuẫn nội bộ mà lại ngang nhiên chèo kéo Lâm Mỹ Anh.

Tuy không nói rõ ràng nhưng bất kỳ ai cũng ý thức được điểm này và với một nam nhân việc nữ nhân của mình bị thằng khác nhắm đến chắc chắn là điều đại kỵ.

Toàn bộ các quân nhân có mặt tại đây đều lập tức nhận thấy nguy hiểm chết người đưa ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Lâm, chờ đợi phản ứng của vị thiếu niên này.

Tuy nhiên trước ánh mắt của mọi người Trần Lâm lại khẽ nghiên đầu nhỏ giọng hỏi Lâm Mỹ Anh.

- Thằng khứa kia nói cái gì mà mọi người nhìn ta dữ vậy?

Hình chung thì... tuy khá là bá trong khoảng giường chiếu, nhưng Trần Lâm vẫn là con cừu non trong chuyện tình trường, cũng như còn khá trẻ trâu để hiểu được nhiều thứ khách quan lẫn chủ quan của cuộc sống.

Nói ngắn gọn là hơi ngu, nên không hiểu lắm những ý nghĩa xâu xa kia...

Ngược lại nhận thấy vị đại nhân nhà mình đôi lúc lại ngu ngơ như đứa trẻ.

Lâm Mỹ Anh không nhịn được buồn cười nhưng vẫn nhỏ giọng nói:

- Ngoài mặc tên kia đang hỏi ta có muốn theo ngài vào trong hẻm núi kia không...

- Tuy nhiên ý nghĩa bên trong lại giống như tên cái gì Cường trước đó muốn mời chào ta đi theo hắn, hay đúng hơn là lại đang nhắm đến cái âm hộ của ngài...

- Cmn thằng này đúng là hết thương cha mẹ nó rồi, kiểu này là muốn đi gặp ông bà sớm mà...

- Moá... lão tử thành toàn cho ngươi...

Nghe Lâm Mỹ Anh đắc ý nói thế, Trần Lâm lập tức đùng đùng nổi giận, đầu bốc khói trắng muốn cho tên thiếu gia này về với tổ tiên.

Cái âm hộ của Huyết tổ đại nhân cũng dám đụng đến đúng làm tới số rồi.

Ngay lập tức Trần Lâm rút là đại kiếm cho cho tên Lôi Phúc này lên bảng đếm số.

Tuy nhiên, những vẫn đề như thế này tuyệt đối không nên để Huyết tổ đại nhân đứng ra giải quyết, đó là bài học quý giá mà Lâm Mỹ Anh đã đúc kết được...

Trước khi Trần Lâm máu chó nổi lên, Lâm Mỹ Anh đã nhanh tay ngăn hắn lại rồi cười nói:

- Chuyện này ngài cứ đứng một bên xem được rồi để ta tự giải quyết...

- Yên tâm đảm bảo sẽ để tên kia đẹp mặt...

Vẫn là vấn đề đó Trần Lâm tuy không ngu nhưng cách giải quyết vấn đề của Trần Lâm đại nhân lại nhuộm màu sắc trẻ trâu của các nhân vật não tàn trong truyện tài khựa khá là nặng.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết với tính khí thường ngày, Trần Lâm chắc chắn sẽ một đao lượm gạo tên Lôi Phúc kia rồi đánh một trận với đại quân.

Đánh ăn thì thôi đôi bên xem như chưa hề quen biết, nhưng nếu Trần Lâm đánh thua thì... dĩ nhiên là chạy về mét lão bà rồi, đến lúc đó bất kể thế nào Huyết tộc cũng sẽ đánh sắp cái pháo đài Viễn Đông kia trả thù...

Lâm Mỹ Anh có mười lá gan cũng không dám để Trần Lâm đứng ra giải quyết.

Rất may cho Lâm Mỹ Anh...

Khi nghe nàng nói thế một khung cảnh không mấy hay ho trong quá khứ lập tức hiện lên trong đầu Trần Lâm, khiến cậu giật mình hoảng sợ lui ra sau hai tay nhanh chóng nắm chặc lấy lưng quần đưa ánh mắt đề phòng nhìn Lâm Mỹ Anh.

Ngược lại thấy biểu hiện lố lăng của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không nhịn được phì cười rồi liếc nhìn Lôi Phúc lắc đầu nói:

- Ta tạ Lôi Phúc thiếu gia đã quan tâm, tuy nhiên bản thân ta cũng muốn vào đó khám phá...

- Còn về vấn đề nguy hiểm thì... nếu Lôi Phúc thiếu có lòng có thể theo chúng ta vào đó... gánh team...

- Không biết Lôi thiếu thấy thế nào...

Người ta nói độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà...

Trần Lâm được cái tổ tiên phù hộ trúng số độc đắc thôi chứ ngu bỏ mẹ, ngược lại Lâm Mỹ Anh có thể nói là độc hơn rất nhiều...

Một câu nói ra không chỉ khẳng định bản thân cũng muốn vào không gian kia không ai có thể nói gì, mà còn đá đểu Lôi Phúc một cái khá là đau.

Với cái bản lĩnh của mình Lôi Phúc hiển nhiên là không dám vào không gia kia liều mạng, Lâm Mỹ Anh hỏi như thể làm sao Lôi Phúc dám trả lời.

Có thể nói mỏi mũi tên trúng hai con chim.

Nói một câu khó nghe số người mà Lâm Mỹ Anh từng gặp qua còn nhiều hơn Trần Lâm ăn cơm, vốn sống phong phú không phải thứ mà Trần Lâm có thể học được ngày một ngày hai.

Huống chi Huyết tổ đại nhân vốn dĩ sinh ra đã ở trên đầu người ta nên cũng chả cần học cái đó làm gì.

Ngay lập tức bản mặt của Lôi Phúc đỏ bừng lên vì xấu hổ xem lẫn tức giận...

Đáng tiếc trước mặt nhiều người như thế, Lôi Phúc chưa ngu đến mức làm bậy chỉ có thể xem như không nghe thấy gì gật đầu nói:

- Nếu cô nương đã nói vậy ta cũng không thể nói gì...

- Mạng là của cô, sống hay chết là chuyện của cô, sau này đừng hối hận...

Tuy nhiên dù nói như thế nhưng ý tứ nguy hiểm trong lời nói vẫn không hề nhẹ.

Hiển nhiên từ lúc sinh ra đến giờ chưa một nữ nhân nào dám từ chối Lôi Phúc, ăn một cái tác đầu đời này khá là đau Lôi Phúc lập tức động nộ lên giọng cảnh cáo.

Lần này Lâm Mỹ Anh đi vào hẻm núi kia nếu may mắn kẹt luôn trong đó thì không sao nhưng nếu thoát được kiểu gì Lôi Phúc cũng trả đũa...

Đáng tiếc được Huyết tổ đại chống lưng, Lâm Mỹ Anh làm sao sợ thẳng cu kia được.

Bị Lôi Phúc hâm dọa, Lâm Mỹ Anh cũng động nộ không chút sợ hãi trước lời hâm dọa sáo rỗng kia cười lạnh nói:

- Nói nhiều như vậy rốt cuộc cũng là không dám vào hẻm núi kia chơi...

- Lôi thiếu gia à Lôi thiếu gia, để ta dại ngài nghe một câu...

- Muốn để nữ nhân đi theo mình thì ít nhất ngài nên chứng minh mình là nam nhân mới được...

Nói xong Lâm Mỹ Anh có bảy phần giống với Trần Lâm khẽ nhếch mép cười đểu nhìn Lôi Phúc...

Ý tứ khiêu kích vô cùng rõ ràng...

Toàn trường lập tức bị những lời nói kia làm cho kinh hãi tột độ.

Có thể nói là lần đầu tiên trong đời những quân nhân này có thể thấy được một vị thiếu gia nhà họ Lôi bá chủ cái đất này lại bị tát vào mặt như thế.

Đại sự kiện hôm này đúng là khó thể nào quên...

Lão Mã Hán cũng không nhịn được liếc nhìn Lâm Mỹ Anh rồi nhìn lại Trần Lâm lắc đầu cười khổ.

Đáng lẽ ra lão Mã Hán nên sớm đoán được nữ nhân của tên nhóc kia thì làm gì có thể bình thường cho được, sự điên cuồng cao ngạo kia chẳng kém gì tên nhóc Trần Đại Kê là mấy...

Xem ra đúng là vật hợp theo loài...

Chỉ là kèo này Mã Hán phải nhờ Vương Triều ra dẹp loạn rồi.

Ngược lại Lôi Triết lại không nhịn được vô cùng phóng khoáng cười lớn không chút kiêng dè gì thằng em của mình.

Nhưng không phải chỉ vì Lâm Mỹ Anh đã không chút kiêng kỵ từ chối lời mời chào của Lôi Phúc, mà đây còn là kết quả mà đám trẻ trâu Lôi gia đáng phải nhận.

Với địa vị độc tôn trước và cả sau mạt thế, đám con cháu Lôi gia có thể dùng từ vô pháp vô thiên để hình dung, dần dần tạo thành tính khí muốn gì được đó.

Hiện tại có một người dám từ chối lời lời của Lôi Phúc còn không chút kiêng kỵ chọc tức hắn như thế tính ra lại là điều nên được phát huy.

Nếu không sau này không may chọc vào những tồn tại mà Lôi gia cũng phải kiêng kỵ lại nguy to.

Tuy nhiên người trực tiếp bị tát vào mặt Lôi Phúc lại không nghĩ nhiều như thế...

Trong lòng tràn ngập lửa giận tựa như thác nước ầm ầm đổ xuống, Lôi Phúc hoàn toàn không nghĩ nhiều nữa tức giận rống lên:

- Tiện nhân ngươi dám sỉ nhục bổn tiếp gia... sỉ nhục Lôi gia ta...

- Đừng mong hôm này ngươi có thể sống ra khỏi đây...

Nói xong Lôi Phúc cũng không chỉ đông khẩu mà còn động thủ, rút ra một thanh kiếm bạc chém tới muốn giết chết Lâm Mỹ Anh cho hả dạ.

- Đâu có... đâu có ta chỉ muốn hỏi ngài có dám vào không gian kia liều mạng không mà thôi...

- Là do ngài bản lĩnh không bằng người thẹn quá hóa giận mà thôi... liên quan gì đến ta...

Thấy tên này động khẩu không lại chơi bài động thủ, Lâm Mỹ Anh khẽ bĩu môi khinh bỉ nói.

Cùng lúc đó huyết quang bùng lên mạnh mẽ cuồng cuộn quanh người Lâm Mỹ Anh, sức mạnh của nàng theo đó tăng lên đáng kể, ngân thương lập tức xuất hiện trong tay xé gió lao đến Lôi Phúc.

Keng một tiếng đinh tai nhức óc...

Ngân thương của Lâm Mỹ Anh chém vào thanh kiếm bạc phẩm chất lam của Lôi Phúc lập tức ánh lên nhưng tia lửa đỏ

Ngay lập tức Lâm Mỹ Anh cảm nhận được một luồn điện khủng bố truyền vào thân thương rồi lan đến tay nàng khiến Lâm Mỹ Anh không nhịn được rên lên một tiếng đau đớn...

Cả cánh tay lập tức bị sức mạnh hủy diện của lôi điện tác động đến khiến cho tê rần bỏng rác rồi lan ra khấp cơ thể.

Hơi thở đầy tính hủy diệt ập đến quá bất ngờ khiến Lâm Mỹ Anh lập tức ăn phải quả đắng nhất trong đời mình, rất may huyết mạnh kiêu ngạo bất tuân của Huyết tộc lập tức bị kích thích, huyết quang theo đó đại thịnh ánh mắt của Lâm Mỹ Anh gần như hóa thành huyết sắc, sức mạnh khủng theo huyết mạch truyền khắp cơ thể...

Mũi thương bạc mang khí thế chọc thủng trời xanh đánh bay thanh kiếm trong tay Lôi Phúc rồi tiếp tục lao đến muốn đâm xuyên đầu hắn.

Rất may trong giây phút sinh tử Lôi Phúc đã kịp thời nghiên đầu tránh thoát một thương trí mạng kia...

Tuy nhiên mũi thương bạc sắc bén vẫn trượt quá má của Lôi Phúc để lại một vết thương khủng bố.

- Ah... Vương thúc cứu... cứu ta... nữ nhân điên này muốn giết ta...

Ôm lấy một bên mặt đã chảy đầy máu tươi, Lôi Phúc lập tức hoảng sợ tột độ hét lên thảm thiết.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh gần không ai kịp thời phản ứng, đến khi nghe được tiếng hét thảm của Lôi Phúc mọi người mới kịp hoàn hồn trở lại kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt.

Tuy không bị thương gì nghiêm trọng nhưng Lôi Phúc đã bại, đó là điều chắc chắn ai cũng thấy được. Tuy nhiên dù không được xem là mạnh mẽ gì nhưng Lôi Phúc vẫn là một người chơi cấp 20 không ngờ lại bại trong tay nữ nhân kia.

Gần như toàn bộ những quân nhân đều đổ dồn ánh mắt kinh nghị về phía Lâm Mỹ Anh, nữ nhân nhìn có vẻ ngon kia không dễ ăn một chút nào.

Ngay lập tức Vương Triều lao đến đứng chắn trước người Lôi Phúc, ánh mắt đầy hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Mỹ Anh.

Ngược lại sao khi đánh lui Lôi Phúc, Lâm Mỹ Anh cũng bị lôi điện khủng bố đánh bị thương, cơ thể run lên nhè nhẹ muốn ngã quỵ.

Rất may một vòng tay ấm áp đã ôm lấy Lâm Mỹ Anh vào lòng.

- Không phải nói là xử lý êm đẹp sao?

- Kết quả khác gì ta đâu.

Nhẹ nhàng nhéo cái mũi cao của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm không nhịn được cười nói.

Ba cô Lâm Mỹ Anh nói nghe ngon lắm sẽ giải quyết mọi chuyện êm đẹp, kết quả êm đâu không thấy đã thấy đánh nhau đến nơi, bản thân còn bị lôi điện giật cho té khói.

Nếu không phải phút nguy cấm bộc phát ra nội tại cao ngạo bất tuân của Huyết tộc thì lại phải phiền đến Huyết tổ đại nhân nhảy ra cứu rồi...

Tuy nhiên Lâm Mỹ Anh chỉ khẽ mỉm cười không chút sợ hãi lè lưỡi làm mặt quỷ nói:

- Còn không phải do ngài huấn luyện sao?

Nghe Lâm Mỹ Anh nói thế, đến bản thân Trần Lâm cũng cảm thấy có lý...

Tuy nhiên chuyện thế này Trần Lâm quyết không thừa nhận tức giận vỗ mạnh vào cập mông to tròn của Lâm Mỹ Anh xem như trừng phạt.

Bên kia thấy đôi cẩu nam nữ kia tình chàng ý thiếp, Lôi Phúc cay mắt vô cùng tức giận hét lên.

- Vương thúc nữ nhân kia muốn giết ta, ngài nhất định không được để bọn chúng chạy thoát...

Nghe thấy thế, Trần Lâm vô cùng tức giận nhảy dựng lên chỉ vào mặt Lôi Phúc mắng lớn:

- Nè nè nè... thằng kia ai giết ai chứ...

- Cái này người ta gọi là giao lưu vui vẻ thôi, có chết ai chưa...

- Huống chi ngươi đánh trước, tiểu Mỹ nhà ta chỉ tự vệ mà thôi, Vương đại nhân chắc chắn không đui mà nghe ngươi nói bậy...

- Phái đó, ta chỉ hỏi Lôi thiếu gia xem có đi theo đội thám thính hay không, tự nhiên hắn phát bệnh nổi điên lên đánh ta...

- Không lẽ bắt ta đứng đó cho hắn giết...

Núp sau lưng Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh độ gan dạ tăng gấp 10 lần không chút sự hãi chu mỏ nói.

Quả thật Lâm Mỹ Anh chưa nói gì quá đáng, Lôi Phúc nói không lại chủ động xuất thủ tính ra là người sai...

- Cmn các ngươi đánh ta nông nỗi này còn nguy biện...

- Vương thúc mau giết bọn chúng cho ta...

Tuy nhiên Lôi Phúc lại bị thương khiến vị Lôi thiếu gia này không quan tâm đến lý lẽ gì lập tức chỉ vào khuôn mặt rớm máu của mình hét lên.

Trần Lâm cũng không chịu yếu thế tức giận chửi ầm lên đồi lại công đạo...

Dần dần không khí bắt đầu biến thành cái chợ.

- Đủ rồi, câm miệng lại hết cho ta...

Nghe nhưng tiếng chửi bới vang lên bên tay, Vương Triều không nhịn được nữa tức giận hét lên.

Ngay lập tức uy nghiêm của một lão binh khiến Lôi Phúc im miệng không dám nói câu nào nữa, tuy nhiên ánh mắt vẫn đầy âm độc nhìn Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.

Ngược lại Trần Lâm cũng không nói nhiều nữa đứng đó chờ xem lão Vương Triều này xử lý ra sao, cùng lắm thì dẫn theo Lâm Mỹ Anh chạy thôi không vấn đề gì.

Liếc nhìn đôi cẩu nam nữ không biết sợ là gì kia...

Vương Triều thoáng thở dài thầm trách bản thân đáng lẽ nên ra mặt ngăn cản sớm hơn rồi lắc đầu nói:

- Chuyện này đến đây thôi, Lôi Triết dẫn Lôi Phúc đi chữa thương trước đi...

- Còn hai người các ngươi cũng sớm lên đường đi, chú ý cẩn thận.

Nói xong lão Vương Triều lập tức phất tay ra lên xuất phát.

Các quân nhân của tổ đội Trương Thiết khẽ nhìn nhau rồi bắt đầu lên đường dẫn đầu chầm chậm tiến vào khe núi.

Trần Lâm cũng thoáng mỉm cười đắc ý rồi dẫn theo Lâm Mỹ Anh theo sau tổ đội Trương Thiết, khi đi không quên cười đểu với Lôi Phúc một cái.

Tổ đội 12 người cứ thế tiến vào khe núi rồi dần dần biến mất trong làn sương mù.

- Vương thúc sao ngài lại thả chúng đi...

Trông thấy Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh cứ thế nghênh ngang rời đi, Lôi Phúc tức đến lộn ruột hét lên.

Tuy nhiên không đợi Vương Triều nói gì, Lôi Triết đã lạnh giọng nói:

- Còn không mau nhanh chân theo ta...

- Ngươi làm mất mặt Lôi gia chứa đủ sao?

Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lôi Triết, Lôi Phúc với cùng hoảng sợ nhưng vẫn tức khí nói:

- Nữ nhân kia suýt chút nữa đã giết ta... các ngươi...

- Điều đó cũng chứng tỏa ngươi đã bại, bị một nữ nhân đánh bại...

Tuy nhiên Lôi Triết lại không chút khách khí nói, triệt để chặn họng Lôi Phúc.

Phải Lôi Phúc đã bại bị Lâm Mỹ Anh đánh bại, chủ động đánh người ta bị người ta đánh bại thì còn nói gì nữa.

Thời đại này đúng hay sai gì đều không quan trọng nữa nắm đấm mới là chân lý, đánh thua mà còn thu người yếu hơn mình thì nói nhiều chỉ thêm mất mặt.

Những quân nhân quanh đây không đui, địa vị của Lôi Phúc chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.