Chương 429: Cố Sự Của Đào Nhi

Dẫn Lâm Mỹ Anh lên tầng trên tìm một hơi thoáng mát ngồi xuống.

Trần Lâm không nhịn được mỉm cười đắc ý khi đã chơi được con bò cái Chu Lệ Đình kia một vố.

Chơi khí thế với Huyết tổ đại nhân con bò kia còn non và xanh lắm.

Ngược lại ngồi ngay bên cạnh Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không nhịn được lắc đầu thầm than về độ trẩu tre của vị đại nhân nhà mình.

Tuy nhiên một thứ khá thú vị khác lại thu hút sự chú ý của Lâm Mỹ Anh.

Phía xa xa trong một góc khá khuất...

Một đôi nam nữ đang điên cuồng quấn lấy nhau không khác hai con ra rắn nước, vô hình chung tỏa ra quan cảnh khá là dâm mỹ không khác gì chốn lầu xanh thời xưa.

Đặc biệt nữ nhân kia còn đang cỡi trần, bộ ngực sữa to trong không chút che đây theo đó bạo lộ trước thiên địa...

Tên nam nhân cũng thuật thế úp mặt vào một ngực sữa của nàng ta say mê bú liếm như trẻ con khát sữa, khiến nữ thân kia bị kích thích phát ra những tiếng rê rĩ khe khẽ đầy gợi tình.

Hiển nhiên hoạt động chính của quán trọ Bò Sữa này không phải là cho thuê phòng trọ mà còn là bán sữa, tuy giá có hơi chát nhưng vẫn có rất nhiều thợ săn cao cấp thích cái hương vị sữa tươi nguyên chất độc lại kia, hoạt động kinh doanh có thể nói là khá tốt.

- Um... có sữa thật...

Nhìn một bên ngực đang bị nhào nặn của nữ nhân kia không ngờ rĩ ra nhưng dòng sữa trắng đục, Lâm Mỹ Anh không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

- Phải đó là đặc sản của quán trọ này...

- Nếu nàng muốn có thể thử một lần...

Nghe Lâm Mỹ Anh kinh ngạc kêu lên như thế, Trần Lâm khẽ bật cười nham nhở nói.

Nghĩ đến cảnh Lâm Mỹ Anh ngậm lấy nhũ hoa của Chu Lệ Đình say sưa bú liếm hút ra từng ngụm sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm, tâm hồn biến thái của Trần Lâm đã bắt đầu rạo rực lên rồi.

Ngược lại Lâm Mỹ Anh cũng không vừa khẽ mỉm cười yêu mị nói:

- Vậy thì đợi đến lúc ngài bắt được con bò cái kia đã...

- Lúc đó ta tự khắc sẽ cho ngài xem...

Bằng trí tuệ của mình Lâm Mỹ Anh lập tức có thể nhận ra hình thức kinh doanh độc lạ của nơi này cũng như tại sao Trần Lâm lại chấp nhận để mình theo.

Rõ ràng Trần Lâm đã nhắm được con mồi mình thích muốn Lâm Mỹ Anh đến hỗ trợ.

Với vai trò của một đại thị nữ dưới trướng Huyết tổ đại nhân, Lâm Mỹ Anh hiển nhiên là không từ chối.

- Ha... ha... hợp ý ta nhất chỉ có tiểu yêu nữ nàng...

- Tuy nhiên nàng nói sai rồi, ta không chỉ nhắm đến mình lão bản nương kia mà còn đến một người khác...

Nghe Lâm Mỹ Anh không chút e ngại nói như thế, Trần Lâm không nhịn được nhếch mép mỉm cười thích ý.

Sự khôn kéo chiều lòng đàn ông có lẽ đã ăn vào máu của yêu nữ Lâm Mỹ Anh này rồi.

Không cần Trần Lâm nói nhiều Lâm Mỹ Anh đã biết phải là gì khiến Trần Lâm vô cùng thích thú trước yêu nữ này.

Đúng là hảo dâm nữ không cần nói gì chỉ vỗ một cái là biết đổi thế ngay.

Ngược lại được Trần Lâm khen...

Lâm Mỹ Anh cũng không cần biết còn mồi kia là ai chỉ khẽ cười nói:

- Người thật là tham lam... bất quá phận nữ nô như ta đành phải chiều lòng ngài vậy...

Nói xong Lâm Mỹ Anh khẽ nhếch mỉm cười yêu mỵ, Trần Lâm cũng mỉm cười thích thú không kém nhìn yêu nữ này.

Cứ thế cái ngày mà hôn quân và yêu nữ bắt tay nhau làm bật đã đến...

...

Rất nhanh dưới sự chờ đợi của Trần Lâm, hai đĩa thịt xào kèm bánh mì từ bột Chuốt Ngô đã được đem lên, cũng như tạm cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai...

Tuy nhiên, khiến Trần Lâm ngạc nhiên là người đem lên không phải một nữ phục vụ kiêm công cụ sản xuất sữa tươi, mà lại là tiểu nha đầu Đào Nhi bộ ngực nhỏ chưa bằng một quả đào non nói gì đến sữa.

Cơ thế hiển nhiên cũng nhỏ bé không kém, khiến việc bưng thức ăn cho khách trở nên vô cùng khó khăn với cô bé, không ít lần còn suýt chút nữa té ngã.

Trông thấy tất cả, người dễ tính như Trần Lâm cũng không nhịn được khẽ nhíu mày khó chịu với cách làm ăn của cái quán này.

Không tính việc cô bé Đào Nhi còn khá nhỏ thì bản thân nàng cũng chỉ là lao công mà thôi.

Để lao công bưng đồ ăn lên rõ ràng là muốn chơi Huyết tổ đại nhân hoặc cũng có thể là chơi cô bé Đào Nhi này.

Tuy một phần nguyên nhân có thể đến từ Lâm Mỹ Anh, dù sao nghề chính ở đầy là bán sữa Lâm Mỹ Anh theo Trần Lâm ngồi một đống như thế không cần nghĩ nhiều cũng biết khó có cơ hội nào cho những nữ phục vụ tác nghiệp.

Chính vì thế phần lớn nữ nhân viền tại đây đều không muốn tiếp vị khách đã đi chơi lầu xanh còn đem theo gái này, công tác đem đồ ăn lên cũng theo đó đá cho tiểu nha đầu Đào Nhi.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận việc này có bàn tay của kẻ nào đó nhúng vào và mục đích chỉ sợ là nhắm đến nha đầu Đào Nhi.

Nếu không chả một ai dám để tiểu nhà đầu này phục vụ khách cả.

Đừng quên đây là mạt thế, khách quan ở đây chắc chắn không phải tiện nam tính nữ gì, nếu nha đầu Đào Nhi không may phạm lỗi gì đó cái giá phải trả rất có thể là mạng của nàng.

Rất may cho Đào Nhi, Trần Lâm không được gì chỉ được cái dại gái nên không chấp với nàng còn nhanh tay lấy hai đĩa thịt sào để lên bàn.

- Đa... đa tạ khách quan...

Ôm lấy khay đựng đồ ăn, Đào Nhi ánh mắt to tròn trong veo lén nhìn Trần Lâm một cái rồi cúi đầu nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm cũng mỉm cười lắc đầu nói:

- Không sao, tiểu muội muội có thể đi được rồi...

- Chúng ta tự ăn được...

- Dạ... khách quan...

Không biết nói gì cho phải, cô bé Đào Nhi chỉ ngượng ngùng nói rồi nhanh chân quay người chạy đi.

Thấy thế Trần Lâm không nhịn được mỉm cười thích thú, có thể nói trừ thúi nha đầu Tuyết Nhi ra cô bé nào cũng đều là bé ngoan dễ thương trong mắt Trần Lâm.

Ngược lại Lâm Mỹ Anh ánh mắt trắng dã thầm đánh giá vị Huyết tổ đại nhân nhà mình có phải thành phần ấu dâm hay không.

Bất chợt từ dưới lầu...

Chu Lệ Đình hớt hải chạy lên, bộ dáng còn vô vùng lo lắng nhìn quanh.

May thay khi thấy không có chuyện gì xảy ra, nha đầu Đào Nhi cũng ngoan ngoãn chạy đến đứng cạnh mình, Chu Lệ Đình mới thở ra một hơi an tâm, ánh mắt có phần cảm kích nhìn Trần Lâm.

Hiển nhiên biết được tin Đào Nhi lại bừng đồ ăn lên cho vị thiếu niên vừa hù mình suýt đái ra quần kia, Chu Lệ Đình vô cùng lo lắng sẽ xảy ra chuyện vội vàng chạy lên xem sao.

May thay không có chuyện gì xảy ra...

Tuy nhiên chứng kiến tất cả, Trần Lâm không khỏi cảm thấy chuyện này khá là thú vị lòng tò mò theo đó nổi lên.

Thoáng cười cười, Trần Lâm vô cùng nham nhở trêu chọc nói:

- Mới không gặp một chút mà Chu lão bản đã không nhịn được chạy lên gặp ta rồi sao...

- Nào tới đây ngồi một lác đi...

- Ngươi đi xuống trước đi...

- Nhớ sao này việc của mình thì hả làm ngoan ngoãn hoàn thành việc quét dọn của ngươi là được...

- Tên nào bảo ngươi làm việc khác cứ nói với ta...

Nhìn nụ cười nham nhở của vị thiếu niên trước mặt, Chu Lệ Định không khỏi nhíu mày trầm ngâm một lúc rồi liếc nhìn Đào Nhi nói.

Nói xong Chu Lệ Đình cũng mặc kệ Đào Nhi nhanh chân đi đến ngồi đối diện với Trần Lâm.

Đào Nhi cũng khẽ cúi đầu nhanh chân chạy đi mất.

- Xem ra Chu lão bản không quản được hết thuộc hạ của mình rồi.

Liếc nhìn con bò sữa gợi tình đang ngồi ngay trước mặt, Trần Lâm chỉ nhếch mép mỉm cười nói.

Mặc dù không hiểu do đâu, nhưng rõ ràng đám nhân viên của quán trọ này đã qua mặt Chu Lệ Đình mà chơi tiểu nha đầu Đào Nhi.

Thậm chí theo những gì Trần Lâm thấy trước đó những chuyện như thế này không phải lần đầu.

Bị Trần Lâm nói móc...

Chu Lệ Đình không hề phản bát chỉ lắc đầu thở dài nói:

- Haizzz, ngài nói phải...

- Đáng tiếc ta cũng chỉ làm một người làm công...

- Nha đầu kia dường như có chuyện gì à?

Nhận thấy chuyện này có uẩn khúc gì đó, Trần Lâm không nhịn được tò mò hỏi.

Tuy nhiên Chu Lệ Đình lại đưa ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Lâm lạnh giọng nói:

- Ngài dường như rất quan tâm đến cô bé?

- Đừng trách ta nói thẳng, nha đầu kia thật sự còn rất nhỏ...

Hiển nhiên không thân không thích, Trần Lâm đột nhiên hỏi về cô bé Đào Nhi khiến Chu Lệ Đình lập tức nghe được mùi ấu dâm quanh đây.

Nghe thấy thế Trần Lâm thật sự là muốn kêu oan hừ lạnh nói:

- Đừng hiểu lầm ta chỉ thích mấy con bò sữa thôi, mấy con nhóc ngực lép kia ta không thích...

- Chỉ là ta thấy hơi tò mò mà thôi...

Ngược lại nghe Trần Lâm nói thế, Chu Lệ Đình lại không nhịn được khóe miệng co giật, mấy con bò sữa kia không phải đang nói nàng sao...

Tuy nhiên chính vì như thế Chu Lệ Đình mới tạm tin tên thiếu niên này lắc đầu nói:

- Chuyện này liên quan đến Hắc Phong bang, khá là phiền phức cậu tốt nhất không nên xen vào...

- Cái gì Hắc Phong bang... nghe nó cứ quen quen thế nào nhỉ...

Nghe đến cái tên Hắc Phong bang, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy khá là quen tai nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở đầu gãi đầu nói.

Tính ra thì thể loại giặc cỏ kiểu này, Huyết tổ đại nhân chưa hề nhớ đến...

May thay Lâm Mỹ Anh lại có ấn tương khá là sâu sắc với cái bang hội này khẽ lắc đầu nhỏ giọng nói:

- Đám người hồi trưa ngài giết chính là người của Hắc Phong bang đó...

- À nhớ rồi... đám người áo đen Hắc Phong bang... ha... ha...

- Tưởng gì chứ Hắc Phong bang không ăn thua, Chu lão bản cứ kể đi không sao đâu...

Nghe Lâm Mỹ Anh nhắc nhở, Trần Lâm rốt cuộc cũng nhớ ra đám người hắc y không khác gì lục lâm thảo khấu kia không nhịn được cười lớn.

Đáng tiếc nghe Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh nói...

Chu Lệ Đình lập tức nhớ đến cái sự kiện hot nhất ngày hôm nay không nhịn được run giọng hỏi:

- Hai người các ngươi... không lẽ chính là hai người đã giết không ít thành viên Hắc Phong bang tại cổng thành...

Hiển nhiên dù lúc đó là buổi trưa không phải quá đông và bản thân Hắc Phong bang cùng quân đội đều mạnh mẽ đè xuống, nhưng sự kiện hot như thế, chết nhiều người như thế còn diễn ra ngay tại cổng thành làm sao thoát được nhưng cái máy phát thanh chạy bằng cơm.

Rất nhanh cả Viễn Đông đều biết đến hai hung nhân kia.

Đáng tiếc Viễn Đông không muốn xen vào chuyện này nên không hề phát lệnh truy nã gì cả, mạt thế lại càng không có máy quay.

Chính vì thế chỉ trừ những người có mặt còn lại không ai biết mặt hai hung nhân đã cho Hắc Phong bang ăn tạt tai kia, chỉ biết được họ là một nam một nữ.

Ngược lại Trần Lâm cũng không chút giấu hiếm cười nói:

- Phải chính là hai người chúng ta...

Nghe thấy thế Chu Lệ Đình không biết mình nên cười hay nên khóc chỉ có thể ôm đầu cười khổ.

Nhìn đôi cẩu nam nữ kia không gióng nói dối, thời gian địa điểm cũng trùng khớp, đồng nghĩ với đó Chu Lệ Đình đang cho hai thành phần bị liệt vào sách đen của Hắc Phong bang một trong nằm đại bang hội lớn nhất tại Viễn Đông thuê trọ.

Cái này đúng là hảo khí vận...

Tuy nhiên qua một lúc lâu suy nghĩ, Chu Lệ Đình vẫn chỉ có thể bất lực thở dài nói:

- Nha đầu Đào Nhi kia... tính ra là người của Hắc Phong bang...