Chương 426: Bao Chuẩn

Cùng Lâm Mỹ Anh tản bộ trên còn đường lớn của đại pháo đài Viễn Đông, lặng ngắm những ngôi nhà lớn của toà thành...

Tuy nhiên do đặc thù... công việc, Trần Lâm không dừng chân quá lâu nơi thành tây, nơi quán trọ mà bản thân đang trú ngụ và cũng là nơi ăn chơi của thợ săn với những công trình nổi tiếng như lầu xanh hay quán rượu...

Dù sao thì đang dẫn gái theo cùng những thứ xa hoa phù phiến kia Huyết tổ đại nhân không thích.

Cứ thế sau một lúc tản bộ, hai người Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh không ngờ lại chầm chậm đi đến khu nội thành.

Tính ra cấu trúc của pháo đài Viễn Đông khá đơn giản, phía trước cổng thành là khu chuyên buổi bán vũ khí, áo giáp thuốc than các loại, có thể xem như khu tạp hoá thương mại.

Khu bên trái cũng tức là khu thành tây là khu của thợ săn nơi cung cấp nơi ăn chốn ở và cả nhu cầu giải quyết những nỗi buồn phiền.

Ngược lại, khung bên phải tức khi thành đông là nơi ở của những nạn dân làm các công việc tay chân cho pháo đài Viễn Đông.

Không chỉ thế do đặc thù địa lý khu đông thành còn là nơi chuyên bán những hàng cấm không nên xuất hiện, biến khu thành đông trở thành một khu chợ đen đúng nghĩa đen và Hắc Phong bang chính là đại ca ở đó.

Cuối cùng là khu nội thành nằm sâu bên trong pháo đài viễn đông, nơi đây ngoài bán một số tạp hóa ra thì chính là đại bản doanh của Viễn Đông, nhưng đại lão như Lôi Minh, Mã Hán... ngoài ra cả hai đại bang hội Chiến Thần và Thiên Tuyệt đều đóng đô tại đây.

Đường phố cũng vì thế mà bớt đi phần sầm uất vốn có như những nơi khác.

Nhờ thế cuộc cãi vã của hai huynh đệ Tôn Ngộ Không và Trư Bát giới phía xa lập tức thu hút sự chú ý của Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.

Dĩ nhiên Trần Lâm không xuyên không đến thế giới Tây Du để mà may mắn gặp được hai nhân vật kia, hai người kia chỉ là có ngoại hình khá giống hai đại nhân vật này mà thôi.

Trong đó cả hai đều là hai trung niên lớn tuổi mà còn trẻ trâu.

Một người thì ốm tong teo như con khỉ, người con lại thì mập mạp to tròn trông không khác gì con heo đi bằng hai chân.

Không chỉ thế thứ khiến Trần Lâm khinh ngạc nhất về hai lão nhân một gầy một béo sắp đánh nhau đến nơi kia chính là cả hai không ngờ đều là người quen.

Lão gầy như thây ma kia không ai khác chính là trung niên cái gì cũng thông Vạn Sự Thông mà Trần Lâm đã từng gặp tại Vũng Hải.

Ngược lại lão mập kia không ai khách chính là Tiền Đa Đa.

Thật không ngờ hai lão già này lại chạy đến Viễn Đông.

Dĩ nhiên nguyên nhân trong đó không ai khác chính là đến từ Trần Lâm.

Sau sự kiện không mấy hay ho kia, các đối tường từng có quan hệ với Trần Lâm đều bị mời lên phường uống trà.

Trong đó Tiền lão bảng Tiền Đa Đa đánh thương chắc chắn là đầu sổ, kế đến chính là lão trung niên Vạn Thông...

May thay Tiền Đa Đa không chỉ lớn xác mà quan hệ cũng lớn không kém, Vũng Hải không thể dễ dàng lượm gạo lão được.

Huống chi nếu thật sự xét quan hệ, người có quan hệ khá mật thiết với Trần Lâm mà vẫn còn tại Vũng Hải phải là Ngô Bình mới đúng.

Ngược lại lão già Vạn Thông rõ ràng chỉ là một tiểu nhân vật vô tình chạm mặt Trần Lâm chả có tác dụng gì nhiều.

Chính vì thế rất nhanh hai lão già này đã được thả ra sau đó, tuy nhiên vẫn bị liệt vào sách đỏ của Vũng Hải cần trọng điểm nuôi dưỡng.

Thế là hai lão nhân may mắn bước vào đời nhau trong một lần được mời lên phường uống trà này quyết định hợp sức lại lên đường lập nghiệp và địa điểm chính là pháo đài Viễn Đông mảnh đất của sự tự do...

Dĩ nhiên nguyên nhân chả đến từ sự tư do gì cả mà đến từ... rượu.

Tiền Đa Đa có thể nói là tài cao gan lớn hoàn toàn tỷ lệ thuận với trọng lượng cơ thể mình.

Khi biết được Trần Lâm là dị tộc rồi nghe ngóng được thân phận thật của Trần Lâm sau đó, Tiền Đa Đa không chỉ không sợ mà còn nhớ đến lời hẹn xưa lập tức khăn gói lên đừng chạy đến Đại Ca thành.

Mục tiêu của Tiền Đa Đa chỉ có một đó là rượu, rượu đỏ của huyết tộc thứ chất lỏng mê người mà Trần Lâm đã gợi ý cho lão trước đó.

Rất may cho Tiền Đa Đa, dù thành viên của lão khá là gà nhưng chuyến đi từ Vũng Hải đến Đại Ca thành có thể nói là cực kỳ thuận lợi, khi gần như các đại boss lúc đó đều đã vào Thánh Thành tham gia sự kiện.

Không chỉ thế với quan hệ trước đó với Trần Lâm và hoàn cảnh hiện tại, Tiền Đa Đa đã nhận được sự chấp thuận của nhóm người Lê Dũng trở thành nhà phân phố rượu đầu tiên của Huyết tộc.

Công ty TNHH một mình làm hết Đa Đa từ một công ty tạp hoá chính thức chuyển thành công ty tạo hóa có bán cả rượu.

Chỉ là có được nguồn cung Tiền Đa Đa không về Vũng Hải lập nghiệp mà chạy thẳng đến pháo đài Viễn Đông thiên đường của các thợ săn.

Không chỉ thế suốt dọc đường đi Tiền lão bảng mập mạp này có thể nói là cày cấp tụt quần, khổ không thể tả.

Với sự xuất hiện của Thánh Thành rất nhiều người có đầu óc đã tận dụng tòa đại thành này như một công cụ để trao đổ hàng hóa xuyên lục địa.

Tuy nhiên điều kiện tiên quyết để tận dụng được công cụ tiện ít này không gì khác chính là cấp 20.

Tiền Đa Đa không có khả năng lần nào muốn mua rượu từ Huyết tộc cũng phải chạy đến Đại Ca thành, chính vì thế để tận dụng được công cụ thương nghiệp có sẵn kia vị thương nhân mập mạp phúc hậu hiền từ này đành lê cái thân mập đi cày cấp với người ta, mãi khi đến được Viễn Đông mới xem như tạm thành công.

Tuy nhiên khi đến được toà đại thành này lại phát sinh một vấn đề khá rắc rối...

Khác với Vũng Hải không mấy quan tâm đến đất đai, ở ngoại thành nạn dân muốn là gì thì làm có thể tự xây nhà ở mà không ai quản.

Ngược lại Viễn Đông lại độc quyền về nhà đất, trừ khu mỏ đông thành còn lại bất kỳ ngôi nhà nào ở đầy đều là của Viễn Đông.

Để lập nghiệp tại đây, Tiền Đa Đa và đồng bọn chỉ có ba con đường để lựa chọn.

Một là chiến hang làm vương dựng một quán nhậu tại thành phố dưới lòng đất khu đông thành, tuy nhiên đông thành lại là nơi trị an cực thấp không thích hợp lắm với người mới như Tiền Đa Đa.

Cách hai chính là thuê, Tiền Đa Đa có thể thuê nguyên một ngôi nhà của Viễn Đông để bắt đầu công việc kinh doanh.

Cách này tính ra là tốt nhất, vừa có nơi thích hợp lập nghiệp lại được chủ nhà Viễn Đông bảo kê. Tuy nhiên do là chủ nhà nên Viễn Đông có những quyền nhất định với nhà của mình, Tiền Đa Đa trên cơ bản không thể toàn quyền với tự gia của mình.

Chính vì thế cách thứ ba là cách mà Tiền Đa Đa thích nhất, đó là mua.

Tuy nhiên đất của Viễn Đông không phải muốn là mua được, điều kiện tiên quyết nhất ngoài lôi tệ ra chính là cấp độ thợ săn.

Viễn Đông có quy định chỉ có thợ săn cấp D trở lên mới có quyền mua nhà.

Dân mới đến lập nghiệp như Tiền Đa Đa không có khả năng làm được.

Cực chẳng đã Tiền Đa Đa mới quyết định chơi lớn mời chào một thợ săn cấp D về, vừa có thể phục vụ cho mình, vừa có thể nhờ hắn mua nhà.

Tuy nhiên trung niên Vạn Thông lại phản đối.

Nhờ người chi bằng nhờ mình, tính ra mời chào một thợ săn còn nguy hiểm hơn thuê nhà của Viễn Đông quá nhiều, ngược lại thành quả nhận được ngoài tự do hơn ra thì chả có gì.

Không chỉ thế đối tượng mà Tiền Đa Đa muốn mời chào lại cực kỳ có vấn đề khiến trung niên Vạn Thông không nhịn được phát sinh tranh cãi với lão.

- Các ngươi câm hết cho ta...

- Đm muốn cãi thì cút san nơi khác mà cãi đừng ảnh hưởng đến việc làm ăn của ta...

Bất chợt từ bên trong một ngôi nhà nhỏ tương đối xập xệ trông khá giống... tiệm tạp hoá, một trung niên râu rậm không nhịn được trước hai lão đầu đang tranh cãi trước cửa quán của mình tức giận chửi ầm lên.

Nghe thấy trung niên nhân râu rậm da đen còn thọt một chân nhìn khá đáng sợ kia hét lên như thế...

Trung niên Vạn Thông không chỉ không sợ mà còn tức giận hơn chỉ vào bản mặt đen như dân châu phi kia hét lớn:

- Đuổi ta, ngươi lấy quyền gì mà đồi đuổi ta...

- Đm đừng nghĩ ngươi với tên mập kia có quan hệ tình cảm thì lão đây sợ ngươi...

- Có ngon thì đến đây lão tử chấp ngươi một chân.

- Đm cây tre miễu kia có gan thì nói lại xem...

Bị trung niên Vạn Thông chỉ vào mũi mắng như con, trung niên nhân da đen tức giận gầm lên.

Khuôn mặt vốn dĩ đã đen như than trông vô cùng đáng sợ lại càng thêm đáng sợ hơn không chút yêu thế chống nạn tiến đến muốn solo với tên.

Ngược lại lão Vạn Thông cũng không ngán ai bao giờ lập tức lui ra sau không ngừng chửi bới:

- Có gì mà không dám nói... đừng nghĩ ngươi đen hơn ta mà ta sợ...

- Đm trả tiền cho lão tử nếu không lão đốt cái chuồn heo của ngươi...

Thấy tình hình không ổn, đội trị an rất có thể sẽ hót gọn cả ba lên phường.

Tiền Đa Đa vô cùng thống khổ đứng ra ngăn cản hai con gà chọi một què một suy dinh dưỡng này lại...

Hiển nhiên hai người Tiền Đa Đa và trung niên Vạn Thông không rảnh hán đến chỗ của trung niên mặt đen kia chửi lộn, nguyên nhân đến từ chính vị chủ nhà mặt đen này.

Lão ta vốn là bằng hữu của Tiền Đa Đa, lần đến Viễn Đông này cũng là do lão bảo kê, không chỉ thế vị thợ săn cấp D mà Tiền Đa Đa muốn bỏ tiền ra mời chào cũng là do lão giới thiệu...

Đáng tiếc mình chơi bạn hết mình, bạn chơi mình hết hồn...

Thợ săn cấp D mà lão da đen kia muốn giới thiêu cho Tiền Đa Đa không ai khác chính là bản thân lão.

Biết mình bị lừa và còn là bởi một tên nhìn mặt thôi đã thấy không phải người tốt rồi...

Trung niên Vạn Thông vô cùng tức giận muốn chạy đến đây solo với tên này đòi lại số tiền bỏ ra để mời chào kia.

Ngược lại Tiền Đa Đa vì nể tình bằng hữu nên đứng ra ngăn cản trung niên Vạn Thông.

Dù sao người ta cũng đâu có lừa gạt gì, lão mặt đen kia đúng là một thợ săn cấp D thật, chỉ là với tình hình chỉ còn lại một chân của lão ta cái cấp D kia dường như không uy tín cho lắm.

Đó cũng là nguyên nhân lão Vạn Thông đứng ra phản đối.

Với một thợ săn, trừ một số thành phần đặc biệt ra, còn lại giá trị của một thợ săn thường sẽ không bền vững mà phải không ngừng chạy doanh số.

Đừng quên trong một năm một thợ săn bắt buộc phải hoàn thành 3 nhiệm vụ tương ứng với cấp bậc của bản thân.

Bình thường thì không có gì, nhưng khi sự cố xảy ra như trung niên nhân da đen không may bị mất một chân này, việc hoàn thành 3 cái nhiệm vụ kia cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Không hoàn thành nhiệm vụ cái danh thợ săn cùng phúc lợi đều bay mất.

...

Bất chợt khi trung niên Vạn Thông và lão mặt đen sắp đánh nhau đến nơi...

Từ phía xa xa hai một người trông không khác gì dân đi du lịch ngó nghiên khắp nơi chầm chậm tiến đến.

Hai người kia là một đôi nam nữ đang ôm nhau đi dạo phố bộ dạng còn vô cùng nhàn nhã, khiến ba người Tiền Đa Đa suýt chút nữa quên luôn hiện tại là mạt thế mà tưởng đang sống thời đại trước kia.

Thấy tiền đến... à không khách đến...

Lão mặt đen lập tức thay đổi sắc mặt còn quên luôn hai người Tiền Đa Đa mỉm cười vui vẻ tiến đến chào hàng.

- Hai vị khách nhân muốn mua gì...

- Cửa hàng của ta có rất nhiều thứ tốt đảm bảo khiến khác vị hài lòng.

- Tên mặt đen này là lừa đảo đó, chính ta cũng bị hắn lừa một vố....

- Tiệm của hắn chắc chắn là hắc điếm rồi, các ngươi tốt nhất nên tránh xa...

Thấy lão đầu mặt đen như dân châu phi kia mời khách, trung niên Vạn Thông làm sao để yên đứng một bên khinh bỉ nói.

Cái này dân chơi người ta gọi là ăn không được thì phá cho hôi.

Nghe thấy thế trung biên mặt đen không nhịn được tức giận gầm lên:

- Cmn con khỉ ốm nhách kia ngươi muốn chết có phải không...

- Khách quan tên này bị nhược trí đừng nghe hắn nói nhảm...

Tính ra tuy có chút điếm thúi với Tiền Đa Đa, nhưng trung niên nhân da đen này không làm gì quá đáng cả.

Nếu Tiền Đa Đa thật sự cần mua nhà lập nghiệp thì với giá trị của một thợ săn cấp D hàng thật giá thật, trung niên mặt đen này hoàn toàn có thể đúng ra đại diện giúp Tiền Đa Đa mua một căn nhà khan trang, chỉ là cái thợ săn cấp D kia của lão không thọ được bao lây mà thôi...

Tiền Đa Đa bỏ tiền ra mời chào một thợ săn không chỉ đen mà còn thiếu một chân thế này đúng là thua lỗ.

Tuy nhiên trung niên Vạn Thông cũng thật quá đáng phá chuyện làm ăn của ngươi ta, nếu không phải có người ở đây lão đầu mặt đen kia chắc chắn sẽ đè trung niên Vạn Thông xuống đánh một trận.

Chứng kiến tất cả, đôi nam nữ kia không ai khác chính là Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh không nhịn được cười lớn, có chút thích thú nhìn hai lão đầu gia bằng tuổi hai người công lại cải nhau như hai đứa con ních...

Ngược lại không chút quan tâm đến cái gọi là hắc điếm gì đó kia, nếu thật sự có hắc điếm thì chính cái pháo đài Viễn Đông này mới là cái hắc điếm lớn nhất.

Tuy nhiên Trần Lâm vẫn lắc đầu cười nói:

- Thật ngại quá chúng ta chỉ đi ngang quan thôi...

- Không có ý định mua sắm gì cả...

Chuyện của Tiền Đa Đa, Trần Lâm không mấy quan tâm.

Huống chi lão đầu kia không phải nhân vật đơn giản đầu lắc ra sạn không cần con gà như Trần Lâm chỉ bảo gì.

Trần Lâm cùng Lâm Mỹ Anh thật sự chỉ là đi ngang qua mà thôi...

- Ha... ha...

- Tiểu huynh đệ ngươi đúng là khôn ngoan...

- Đúng đừng nên mua gì ở đây cả...

Thấy đối phương không hề muốn mua gì thậm chí không thèm ghé cái tạp hoá củ nát kia, trung niên Vạn Thông không nhịn được cười lớn khoái chí nói.

Bộ dạng còn vô cùng vui vẻ không ngừng cười trên nỗi đau của người khác.

Thấy thế trung niên mặt đen không nhịn được hừ lạnh, nhưng vẫn tiến đến tiếp tiếp tục mời khách nói:

- Khách quan chớ vội vàng bước đi, bản điểm mặt hàng đa dạng cái gì cũng có...

- Hai vị có thể từ từ vào tham quan mà, biết đâu lại mua được thứ mình ưng ý...

Thấy lão nhân không khác gì người châu phi kia vẫn nhiệt tình mời mọc, Trần Lâm không khỏi buồn cười nói.

- Thế ba con sói có không...

- Hai vị thật là biết đùa... bây giờ là mạt thế...

- Những thứ kia muốn cũng không tìm được, huống chi các vị thật sự cần sao...

Nghe Trần Lâm nói như thế, trung niên nhân da đen không khỏi gãi đầu cười nói.

Quả thật tình hình hiện tại muốn kiếm ra được ba con sói là hơi bị khó.

Ngược lại, Trần Lâm lại cảm thấy khá thú vị về lão trung niên da đen như lọ nồi không biết chung từ lò than nào ra này.

Liếc nhìn tiệm... tạp hoá tuy hơi củ nhưng cũng khá khang trang sạch sẽ, Trần Lâm không khỏi tò mò cười lớn nói:

- Ha... ha... ha... đúng là không cần... ta chỉ đùa với lão mà thôi...

- Được vào tham quan một chút cũng không sao.

Nghe thấy Trần Lâm rốt cuộc cũng đã bị sự anh minh thần võ của mình thuyết phục.

Trung niên nhân da đen mỉm cười hơn hở lộ ra hàm răn trắng tinh mỉm cười nịnh nọt nói:

- Khách quan đúng là sáng suốt...

- Không biết xưng hô thế nào?

Bằng kinh nghiêm của mình, trung niên nhân da đen này có thể nghe được mùi tiền trên người đôi trai gái này, chỉ cần họ thấy được thứ mình thích chắc chắn sẽ hót bạc.

Cơ hội kiếm tiền ngon ăn như thế lão làm sao có thể bỏ qua lập tức quên luôn chuyện với Tiền Đa Đa.

Ngược lại Trần Lâm không nghĩ nhiều nhàn nhã đáp:

- Ta họ Trần tên Đại Kê...

Nghe thấy thế trung niên nhân da đen kia cũng mỉm cười vui vẻ nói:

- Thì ra là Đại Kê, đúng là người lớn tên cũng lớn...

- Lão họ Bao tên chỉ có một chữ Chuẩn...

- Á đù... Bao Chuẩn... cái nghe đúng là chuẩn vãi...

Nghe cái tên khá là độc lạ kia, Trần Lâm không nhịn được cười lớn khinh nghị nói.

Quả thật cái tên này đúng là chuẩn không cần chính.

- He... he... đồ trong bản điếm cũng rất chuẩn...

Ngược lại lão Bao Chuẩn không cần chỉnh cũng mỉm cười nói rồi dẫn được cho Trần Lâm vào quán.

Chứng kiến hai con gà kia cứ thế rơi vào miệng sói, trung niên Vạn Thông tức đến độ phun ra một ngụm máu tươi bất lực thở dài, ánh mắt đầy oán hận nhân sinh liếc nhìn lên thiên không.

Bên kia thấy lão Vạn Thông này làm lố quá, Tiền Đa Đa không nhịn được lắc đầu bĩu môi kinh bỉ.

Tuy nhiên ánh mắt của Tiền Đa Đa vẫn liếc nhìn theo bóng lưng một nam một nữ kia, bằng bản năng của mình không hiểu sao lão cảm thấy bóng lưng của nam nhân kia rất quen mắt, nhưng không biết gặp ở đâu rồi.