Chương 423: Sức Mạnh Của Sự Ảo Tưởng

Không biết nên bày mưu gì để Trần Lâm có thể sẵn lòng tạo ra một Huyết Thiên thứ hai, Phương Tuyết chỉ có thể bất lực thở dài.

Tính ra thì cũng không thể quy hết tội cho Huyết tổ đại nhân mà chỉ có thể quy gần hết tội mà thôi.

Không chỉ có rào cản thẩm mỹ của Trần Lâm, mà bản thân nha đầu Huyết Thiên cũng là một vấn đề tương đối hy hữu, muốn tạo ra một huyết nhuộm thiên không thứ đúng là nói thì dễ làm.

Hai điều kiện cần để có thể tạo ra một tộc nhân tương tự Huyết Thiên là một viên tinh thể màu tím của quý tộc thây ma và một con thây ma phổ thông nhất có thể.

Sức mạnh của Huyết Thiên không chỉ đến từ huyết trảo mà còn đến từ bản tính điên cuồng giết chóc của nàng và bản tính đó không phải tự dưng mà có.

Do từng là một con thây ma phổ thông nên nhận thức cũng như tư duy của Huyết Thiên điều bị xóa sạch.

Trần Lâm không biết đánh bậy đánh bạ kiểu gì lại trích huyết với Huyết Thiên ngay khoảng thời gian đó khiến cô bé dù đã trở thành một tộc nhân Huyết tộc thoát khỏi trạng thái thi hóa nhưng vẫn giữ tâm tính có thể gọi là “đơn thuần” kia.

Trí mạng hơn là nha đầu Huyết Thiên lại bị Trần Lâm dại hư, tâm tính đơn thuần kia bị bóp méo nghiêm trọng.

Chính vì thế việc giết chóc đối với Huyết Thiên cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường của cuộc sống tương tự như hít thở hay ăn uống... đúng chất những tử sĩ không nhận thức trong phim.

Ngược lại nếu Trần Lâm trích huyết với một con thây ma cao cấp đã hình thành nhận thức, dù thực lực có mạnh hơi hay thông minh hơn, nhưng sẽ không đạt được hiểu quả như vậy...

Về lâu về dài vẫn thua Huyết Thiên một bật...

- Ta thấy một tiểu Huyết Thiên đã đủ đáng sợ rồi...

- Chắc đại nhân sẽ không thu thêm đâu.

Thấy bà chị mình than ngắn thở dài, Phương Ngân không tim không phổi cười hì hì nói.

Nói thật mỗi tối đi đái vô tình thấy cô bé Huyết Thiên đang đứng trong bóng tối nhìn mình, ánh mắt đỏ không chút cảm xúc nổi bật giữa màn đêm khiến Phương Ngân không ít lần giật mình sợ hãi phải đi thay quần.

Một Huyết Thiên đã như vậy, thêm vài cô Huyết Địa hay Huyết Hoàng gì đó nữa chắc không đến phiên Trần Lâm, bản thân Phương Ngân sẽ nhồi máu cơ tim mà chết trước...

Nghe thấy em gái mình nói thế, Phương Tuyết biết ngay nàng nghĩ gì không nhịn được cười lớn rồi lắc nói:

- Không nói đến chuyện này nữa... tùy duyên vậy...

- Mà không biết đại nhân và Mỹ Anh thế nào rồi...

- Còn thế nào nữa...

- Chắc là chơi không lối về rồi, chỉ cầu mong đem về vài tỷ muội tốt cho chúng ta là được...

Nhắc đến hôn quân và dâm nữ kia, Phương Tuyết chỉ bĩu môi khinh bỉ nói không chút quan tâm.

Ngược lại Phương Tuyết cũng khẽ gật đầu cười nói:

- Cái có là chắc chắn rồi...

- Ta chỉ cầu mong là không xảy ra chuyện gì... nếu không Mỹ Anh chắc chắn sẽ rất thảm...

Nghe thấy thế Phương Ngân cũng sẽ mỉm cười gật đầu...

Hiển nhiên là một trong những người theo Trần Lâm sớm nhất trong chuyến đi này, hai chị em Phương Tuyết hết sức là rõ ràng phong cách hành xử của vị đại nhân nhà mình.

Bình thường thì không sao nhưng nếu xảy ra chuyện gì, Huyết tổ đại nhân chắc chắn sẽ... chọn nước đi khó nhất, cái này người ta gọi là người thành công luôn có lối đi riêng...

Chỉ là lối đi này đồng đội của ngài xem như ăn đủ...

Trở lại với Viễn Đông...

Sự lo sợ của hai chị em Phương Tuyết đã thành sự thật...

Trần Lâm đúng là gặp chuyện và cái cách mà Trần Lâm giải quyết vấn đề lại khiến Lâm Mỹ Anh ăn phải không ít đau khố.

Theo sự dạy bảo của Trần Lâm...

Lâm Mỹ Ánh đúng là học theo lấy công làm thủ lợi dụng năng lực tăng cường sức mạnh của mình không ngừng... đâm thương.

Từng mũi thương sắc lạnh ánh lên tia sáng bàng bạc không ngừng phá không lao đến.

Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh quá gà hay đúng hơn là hai chị em Phương Tuyết làm ăn không tới nơi tới chốn, khiến cái gọi là “thương pháp” của Lâm Mỹ Anh chỉ dùng được với đám thây ma phổ thông có chỉ số IQ thấp, còn đối với một con người và còn là một người thiện chiến như Hoàng Phi lại không khác gì trò trẻ con.

Không chút khó khăn nghiên người né tránh một thương đâm tới kia...

Hoàng Phi thoáng cười lạnh không chút thương hương tiết ngọc vung đao chém vào hông Lâm Mỹ Anh.

Cảm nhận được ánh đao sắc lạnh đang chém tới...

Lâm Mỹ Anh lập tức nhận thấy cái gì mà lấy công làm thủ hoàn toàn là rác rưởi, nước mắt chảy dài hai má chỉ có thể cắn răng lui người về phía sau cố tránh né một chém kia.

Tuy nhiên tay của Hoàng Phi lại nhanh hơn Lâm Mỹ Anh một bật...

Ánh đao sắc lạnh không chút khó khăn chém một vết dài trên bụng nàng, máu tươi theo đó rĩ ra ướt đẫm cả một bên áo.

Đáng tiếc Hoàng Phi không cho Lâm Mỹ Anh cơ hội, ánh đao sắc lạnh tiếp tục rẽ một vòng cung chết chóc chém vào cổ nàng.

- Đại nhân ta không được...

- Mau... mau cứu ta...

Nhận thấy nguy hiểm trí mạng, Lâm Mỹ Anh không thể nghĩ nhiều được nữa hoảng sợ hét lớn.

- Haizzz...

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm chỉ có thể bất lực thở dài...

Cái này cũng không thể trách Lâm Mỹ Anh mà phần lớn là do bản thân Trần Lâm.

Khi vừa trích huyết với Lâm Mỹ Anh chưa lâu thì sự kiện của hệ thống lại diễn ra, bản thân Trần Lâm đành phải vội vàng vào Thánh Thành giao trách nhiệm giáo dục gà con lại cho đám người Thái Văn Cơ, Lôi Uyển Nhi cũng gà không kém.

Kết quả con gà nào bay được thì bay lên cao, còn con nào không bay được thì gãi cánh nằm luôn dưới mặt đất.

Lâm Mỹ Anh và cả bộ ba nguyên tử Thái Văn Cơ, Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương cũng vì thế mà ra đời... nếu lúc đó Trần Lâm rảnh tay đám gà này chắc chắn là bị luộc chín rồi.

Chính vì thế để bù đắp sai lầm của bản thân, Trần Lâm không trực tiếp ra tay mà chỉ lấy một lôi tệ giá trị khá cao, khẽ híp mắt lại mỉm cười nham nhở rồi âm thâm ném về phía Hoàng Phi...

Trông khá giống mấy tên cao thủ kiếm hiệp trong phim...

Dĩ nhiên Trần Lâm không có nội lực gì cả nhưng thể chất của Trần Lâm rất mạnh, với lực đạo phi thường đồng tiền nhỏ phá không lao đi để lại một ánh bạc mơ hồ nhắm vào Hoàng Phi bay đến.

Cảm nhận được tiếng xé gió bên tai...

Hoàng Phi lập tức giật mình lui ra sau né tránh “ám khí” bất ngờ xuất hiện kia...

Ngược lại thấy Hoàng Phi đột nhiêu lui lại, Lâm Mỹ Anh dù không biết do đâu nhưng thoát được kiếp này với nàng đã là quá may mắn.

Dĩ nhiên không chỉ có thế, dù hơi gà nhưng Lâm Mỹ Anh vẫn đâm chết không biết bao nhiêu thây ma, thấy đối thủ bất ngờ rút lui nàng cũng không đứng đó nhìn mà lập tức xuất ra tuyệt chiêu duy nhất vung thương đâm tới.

Ánh thương bàng bạc dù cho chủ nhân hơi phế những vẫn tỏa ra hàn quang bức người phá không lao đến.

Vừa né tránh ám khí không biết từ đâu bay đến kia...

Hoàng Phi lập tức cảm nhận được ánh thương sắt lạnh lao đến không khỏi giật mình hoảng sợ cấp túc vung lên loan đao đỡ lấy.

Tuy nhiên từ lúc là một quả trứng nước cấp 0 đến hiện tại, Lâm Mỹ Anh chỉ dùng đúng chiêu này để “chọt” thây ma, độ thuần thục có thể nói lá lô hỏa thuần thanh...

Hoàng Phi lại không kịp đề phòng, lập tức để lộ sơ hở bị một thương kia đâm trượt qua vai để lại một vết thương dài khủng bố khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Không ngờ bản thân lại bị một nữ nhân mà con là một nữ nhân thua hắn không biết bao nhiều cấp đâm bị thương.

Sĩ nhục này làm sao Hoàng Phi có thể chịu được...

Ngược lại, thành công xuất thủ đánh bị thương đối thủ, Lâm Mỹ Anh có thể nói là sương chưa từng có.

Từ lúc xuất đạo đến giờ, hình thức đánh nhau của Lâm Mỹ Anh có thể nói là khá đớn giản, chỉ cần xuất thủ đánh lén đâm chết thây ma là xong chuyện còn lại đã có các đại tỷ gánh...

Tuy không dễ nhưng cũng chả chật vật gì một đường tiến cấp đều đều...

Nhưng hôm này đụng lại thiết bản còn có không ai hỗ trợ...

Lâm Mỹ Anh có thể có là chật vật vô cùng nhiều phen tưởng chừng như mất mạng, nhưng cũng chính vì phải chật vật như thế mà một thương thành công đánh bị thương đối thù đang đè đầu mình khiến Lâm Mỹ Anh cực kỳ... cực kỳ là sướng khoái.

- Đâm được một thương thì sẽ có thương thứ 2, thứ 3...

- Sớm muộn gì lão nương cũng chọt chết ngươi.

Thành công đánh lui đối thủ khiến Lâm Mỹ Anh ảo tưởng sức mạnh không hề nhẹ, nội tâm cũng theo đó bành trướng nghiến răng nghiến lợi nói rồi cấp tốc lao lên điên cuồng xuất thủ quyết chọt chết tên đáng ghét đang phát ra hoàng quang kia.

Những tia huyết sắc hoàng quang quanh người Lâm Mỹ Anh cũng theo nội tâm của nàng càng lúc càng sáng chói...

Chứng kiến tất cả Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ lắc đầu nói:

- Đúng là mấy con gà con kiểu này phải nhấp vài cái mới đá được...

Bất chợt như cảm nhận được gì đó khuôn mặt của Trần Lâm lập tức trầm xuống rồi cấp tốc lao đến, ánh đao lạnh lùng chém xuống xẻ đôi người một phần tử Hắc Phong bang muốn tập kích Lâm Mỹ Anh.

Cơ thể một người gần như bị chém làm đôi khiến máu tươi phun ra như suối, nội tạng cùng xương cốt lột rõ trước mặt những thành viên Hắc Phong bang và cả nhưng quân nhân phía xa.

- Ta nói rồi... trận chiến của hai người kia để họ tự đánh không ai được phép xen vào...

Lạnh lùng nhìn nhóm thành viên Hắc Phong bang giờ chỉ còn lại 13 người, Trần Lâm mặt đầy sát ý nói.

Rõ ràng lúc đầu đúng là vô tình trạng chạm trán với đám người Hắc Phong bang này, nhưng sau đó Trần Lâm phát hiện tên trung niên râu rậm kia khá ngon quyết định để Lâm Mỹ Anh luyện tay chân.

Chính vì thế Trần Lâm không muốn ai xen vào công cuộc luyện lính này của mình, xem như đảm bảo tính “công bằng” của trò chơi.

Những tên muốn đánh Trần Lâm chỉ đá bay ra xa sống chết hên xui, còn những ai muốn xen vào trận chiến của Lâm Mỹ Anh và Hoàng Phi chỉ có đúng một kết cuộc.

Dần dần trước sức mạnh của Trần Lâm đám thành viên Hắc Phong bang này chỉ có thể ngoan như cúm đứng đó chờ đợi viên binh đến cứu.

Chỉ là Trần Lâm dường như quên mất chuyện mình vừa làm kia.

Thậm chí khi nghe tiếng kêu thảm của con gà ảo tưởng sức mạnh kia, một viên lôi tệ lại phải tiếp tục bay đến ứng cứu.

Cái đó người ta gọi là kẻ đã viết luật thì không bao giờ phạm luật...

Bên kia thấy tình hình rõ ràng là không khả quan như mình nghĩ...

Hai người Lãnh Ngạo và Liên Hoa không nhịn được đưa mắt nhìn nhau đầy sợ hãi.

Thật không thể nào ngờ được đội săn của Hắc Phong bang lại bị một nam một nữ kia áp chết, dù đây chỉ là một đội săn tầm trung trong Hắc Phong bang và cũng chưa trang bị súng đạn gì nhưng sự việc này vẫn là quá sức tưởng tượng với không chỉ hai người Lãnh Ngạo và Liên Hoa mà còn với cả những thợ săn đang trốn phía xa quan sát trận chiến.

Viễn Đông xem ra sắp không yên bình rồi...

Ngược lại, những quân nhân chịu trách nhiệm gác cổng dù có súng trong tay, nhưng vẫn không nhịn được kinh nghị nhìn trận chiến cực kỳ hoang đừng nhưng cũng không kém phần máu tinh phía xa.

- Đôi trưởng chúng ta phải là sao đây, không lẽ cứ để đôi bên đánh nhau như vậy...

Trông thấy không ít người bị chém chết, một quân nhân không nhịn được lo lắng nói.

Nghe thấy thế vị trưởng quan chịu trách nhiệm lãnh đạo nhóm quân nhân này chỉ có thể lắc đầu nói:

- Đôi bên không phải thể loại chúng ta có thể tùy tiện giải quyết được...

- Ta đã báo lên trên, nhiệm vụ của chúng ta lúc này chỉ là tránh để chiến đấu lan rộng ảnh hưởng đến người vô tội mà thôi...

Người ta nói chữ quan hai chữ khẩu...

Nếu là bình thường có phát sinh mâu thuẫn gì những quân nhân tại đây chỉ cần quát một tiếng là xong hoặc là đứng ra giải quyết chừa một đừng sống che phe yếu thế hơn.

Nhưng lần này cả đám người Hắc Phong bang lẫn một nam một nữ kia đầu không phải thể loại nhóm quân gác cổng này có thể giải quyết được.

Tuy quân đội Viễn Đông chả xem đám lục lâm hắc y kia ra gì, nhưng người của người ta đã chết còn chết không ít người.

Ngược lại một nam một nữ kia rõ ràng là không dễ chọc nhất là thiếu niên trẻ tuổi kia.

Nhóm quân nhân này không có quyền, cũng không muốn đứng ra giải quyết vấn đề nhức đầu này.

- Viễn Đông có lệnh nghiêm cấm đánh nhau trong phạm vị nội thành, nhưng bên ngoại bức tường này thì không nói đến...

- Đôi bên trên cơ bản lại đang giải quyết mâu thuẫn cá nhân không phải trộm cướp gì...

- Quân đôi Viễn Đông không nhất thiết phải xen vào...

Bất chợt một giọng nói trầm hùng vàng lên.

Không biết từ lúc nào mà hai trung niên nhân thân mặc quân phục khí thế bức người đã xuất hiện bên dưới bức tường thành.

Hiển nhiên, cái quan chức cao cấp mà vị quân nhân gác cổng kia nói đã đến.

Chỉ là nghe những gì hắn nói cũng là không muốn dính đến chuyện này mà chỉ muốn... đứng nhìn.

Nguyên nhân rất đớn giản, một trong hai quân nhân kia và cũng là người đã mở miệng nói kia lại là người quen của đương sự, đại đội trưởng hỏa doanh Mã Hán.

Còn kẻ đang đi bên cạnh hắn không ai khác chính là... Vương Triều.