Chương 42: Tương lai của khu trú ẩn

Lúc này bên trong khu trú ẩn...

Mọi người đều hò reo đón chào nhóm người Thiên Phúc như đón chào những anh hùng chiến thắng trở về.

Nhìn những túi ba lô to lớn nặng trĩu ai nấy cũng vui mừng khôn xiết, nhiêu đó thôi cũng đủ để khu trú ẩn sống sót một thời gian.

Chỉ đáng thương cho gia đình của hai người xấu số bất hạnh bỏ mạng kia, có lẽ họ sẽ được cho nhiều hơn một chút xem bức bù đắp, nhưng cũng chỉ là nhiều hơn một chút mà thôi.

Sinh mạng thời mạt thế vốn là không đáng giá như vậy.

Tuy nhiên rất nhanh cùng với sự vui mừng kia những tin đồn cũng theo đó lan tràn khắp khu trú ẩn, làm những người sống sót trong đây ai nấy đều khinh nhạc, sợ hãi, hy vọng, nhưng nhiều nhất vẫn là những nụ cười khinh miệt..

Từng tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên....

- Ngươi nói cái gì Huỳnh Dao ra tay cứu các ngươi, không phải nàng bị tên dị tộc kia mang đi sau.

- Huỳnh Dao trở thành dị tộc... à không Huyết tộc, còn thống lĩnh mấy chiến sĩ.

- Xem ra Huyết tộc kia cũng dễ thương lượng, ta nói rồi mà nhìn họ xinh đẹp thế kia làm sau là người xấu được.

- Cái gì chuyện của lão mập Chu Cát, à thì... có vậy cũng hỏi nhìn lão là biết không phải người tốt lành rồi chết cũng đáng, mà nhắc đến chuyện này lại nhớ đến Trương thiếu hiệp yếu còn ra gió.

- Khoan... khoan... ngươi vừa nói cái gì, Trương Thiên Phúc, Trương thiếu hiệp bị đàn chuột dọa sợ tè cả ra quần.

- Cái gì Trương thiếu hiệp.. bị dọa tè ra quần... ha ha ha.. ta đã nói rồi yếu còn ra gió...

- Phải phải yếu.... ha ha...

...

Cùng lúc đó khác với khung cảnh nhộn nhịp như cái chợ bên ngoài, bên trong phòng họp của các cao tầng trong khu căn cứ này lại là một mảnh âm trầm.

Trong phòng chỉ có 5 người gồm Trương Tuấn, Hồng Ánh, Thiên Phúc và hai trung niên khác đang lẳng lặng lắng nghe Hồng Ánh tường thuật lại sự việc trước đó.

Sau khi nghe hết đầu đuôi chuyến đi, Trương Tuấn khẽ nhìn Hồng Ánh rồi hỏi:

- Mọi người thấy thế nào?

Vừa nghe lão cha hỏi, Thiên Phúc đã đạp bàn đứng dậy nói:

- Còn thế nào nữa, bọn dị tộc này nhất định có âm mưu...

- Mọi người đừng quên bọn chúng đã tấn công khu trú ẩn của chúng ta.

Nghe thấy Thiên Phúc nói thế mọi người đều yên lặng, không có ai phản đối hắn nhưng cũng không có ai tán đồng...

Thiên Phúc đã nói đúng Huyết tộc thật sự đúng là một dị tộc được sinh ra khi hệ thống hàng lâm tương tự như đám thây ma ngoài kia hoàn toàn không phải nhân loại, việc đề phòng thậm chí là bài xích là điều không thể tránh khỏi.

Huống chi Huyết tộc đúng là đã từng tấn công khu trú ẩn thật, dù nguyên nhân gì đi nữa thì đó cũng là một lý do để quan ngại.

Tuy nhiên, điều đáng băn khoăn là Huyết tộc chưa hề làm gì quá đáng.

Huyết tộc đem Huỳnh Dao đi là vì con của nàng Tuyết Nhi đã nhờ họ, dù cho xét theo pháp luật thì vẫn hoàn toàn là một việc hợp pháp, hợp lý...

Còn việc giết chết Chu Cát, dù có chút đáng sợ nhưng theo như tìm hiểu thì là do có mâu thuẫn từ trước, lúc tên ma đầu kia còn là con người, hành động đó chỉ thuần túy là trả thù...

Vì thế chỉ dựa vào việc mà mạt thế nhân loại này cũng làm này đi bài xích Huyết tộc thì những người ở đây chỉ sợ ngoài Thiên Phúc ra đều không cam tâm.

- Ta thấy chúng ta có thế hợp tác với Huyết tộc...

- Đúng là họ từng bao vây khu trú ẩn, nhưng đều có nguyên nhân của nó không thể chỉ vì thế mà bỏ qua cơ hội tốt này.

Được một lúc lâu một trong hai trung niên rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng nói.

Thấy có người mở đầu ông chú trung niên còn lại của lên tiếng:

- Phải ta cũng thấy thế thể...

- Dù sao thế giới đã dị biết vô số dị tộc, thây ma, hung thú, quái vật xuất hiện không ngừng...

- Việc quan trọng nhất là sống sót, hợp tác với một vài chủng tộc khác có là gì...

- Huống hồ trong Huyết tộc còn có Huỳnh Dao từng là người của khu trú ẩn càn dễ nhờ vả huyết tộc giúp đỡ khu trú ẩn.

.

- Các ngươi điên rồi sau, muốn nhờ vả bọn quái vật đó.

Thấy hai tên kia phản bát mình, Thiên Phúc tức giận đạp bàn trừng mắt với hai người.

.

Thấy vậy hai người kia cũng không yếu thế tức giận trừng mắt lại với hắn.

- Trương Thiên Phúc, đừng tưởng chúng ta không biết người tức giận Trần Lâm đã đập ngươi đo ván mà gay gắt như vậy...

- Đâu là lợi ích của khu trú ẩn ngươi đừng hòng làm càn.

Bị nói trúng tim đen, Thiên Phúc không nói được nên lời, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận nhìn chằm chằm vào hai người như muốn động thủ đến nơi.

- Đủ rồi im hết đi, Hồng Ánh ngươi thấy thế nào.

Thấy bầu không khí dương cung bạt kiếm, Trương Tuấn tức giận hét lên rồi quay lại hỏi ý của Hồng Ánh này giờ vẫn im lặng.

- Ta muốn rời khỏi đây.

Nghe Trương Tuấn hỏi, Hồng Ánh không nhanh không chậm trả lời.

Tuy nhiên nghe thấy câu trả lời không mấy liên quan kia, những người ở đây đều kinh ngạc không thể tưởng tượng được Hồng Ánh sẽ trả lời như vậy.

- Nói rõ hơn xem.

Được một lúc suy nghĩ Trương Tuấn mới khẽ nói.

Hồng Ánh không nhanh không chậm từ từ đáp:

- Hiện tại chúng ta có thể cầu cạnh Huyết tộc, với quan hệ của Huỳnh Dao hoàn toàn có thể nhờ họ giúp đỡ đôi chút cho khu trú ẩn...

- Đây cũng là ý tưởng của rất nhiều người trong khu trú ẩn khi thấy thái độ của Huyết tộc nhất là Huỳnh Dao, nhưng ai đó thể đảm bảo tương lai cũng như vậy.

Nói đến đây Hồng Ánh lạnh lùng liếc nhìn tất cả những người trong phòng một vòng như để xác nhận.

Bắt gặp ánh mắt cả nàng, ai nấy đều có chút chột dạ họ đúng là có suy nghĩ như Hồng Ánh nói.

Khẽ nhếch mép mỉm cười, Hồng Ánh không so đo với đám người não ngắn này liếc nhìn Trương Tuấn nói:

- Theo như ta suy đoán mục đích của Huyết tộc chính là chiếm cả khu Tây thành, thậm chí cả thành phố này.

- Thế nên việc Huyết tộc không ra tay với chúng ta không hẳn là do Huỳnh Dao tác động mà sợ là do bọn họ đang bận chiến đấu với đàn sói phương bắt, không rảnh quan tâm đến khu trú ẩn.

- Nhưng nếu tương lai Huyết tộc tiêu diệt được đàn sói kia, bọn chúng có tiêu diệt luôn khu trú ẩn này hay không, ta không dám khẳng định.

- Dù sao người nắm quyền lực lớn nhất trong Huyết tộc chắc chắn không phải Huỳnh Dao.

- Còn nếu như may mắn Huyết tộc không thèm đếm xỉa tới khu trú ẩn thì hoàn cảnh sống của chúng ta sợ rằng cũng không khác gì nô lệ.

- Muốn tồn tại thì không thể dựa vào kẻ khác được, chỉ có rời khỏi đây mới có cơ hội sống.

Nghe được lời nói của Hồng Ánh mọi người không nhịn được rùng mình sợ hãi.

Hồng Ánh nói không hề sai, với sức mạnh của mình việc Huyết tộc tiêu diệt đàn sói chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó họ có tha cho khu trú ẩn hay không chỉ có trời mới biết.

- Thế làm sao để rời khỏi đây?

Nghe Hồng Ánh nói, Trương Tuấn bắt đầu dao động nhỏ giọng hỏi.

Thực tế chính bản thân Trương Tuấn cũng từng nghĩ đến sẽ rời khỏi khu tử địa này nhưng không có giải pháp nào hợp lý.

Nghe Trương Tuấn hỏi, Hồng Ánh hiển nhiên có giải pháp khẽ mỉm cười, ánh mắt hiện lên vẽ cơ trí nói:

- Nhờ Huyết tộc giúp.

———————————————————————————————

Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ truyện của ta! Phải công nhận truyện của ta viết sai chính tả rất rất nhiều...

Thật ra một phần nguyên nhân ta viết truyện là để khắc phục lỗi chính tả của mình nên khi viết xong ta điều cố dò lại hết, tra gg những chữ ta nghi ngờ, chỉ là vốn chính tả của ta quá hạn hẹp nên không biết từ đó sai mà cứ đinh ninh từ đó đúng.

Vd: như từ “xán lạn” nói thật từ đó tới giờ ta điều nghĩ là sáng lạn, hay là từ “sơ suất” nếu không tra gg ta cứ nghĩ là sơ xuất không.

Vì thế nếu được rất mong các đạo hữu có thể dành chút thời gian liệt kê những từ ta dùng sai ra.

Vd: các đạo hữu có cmt như sau “c2 tác sai từ khắc phụt phải là “khắc phục” mới đúng”.

Một lần nửa ta viết truyện vì đam mê và để khắc phục mình nên sẽ cố gắng hoàn thành hết câu truyện và không thu bất kỳ lợi nhuận gì rất mong các đạo hữu có thể giúp đỡ ta.

Xin chân thành đa tạ!!