Chương 418: Huyết Vũ

Chịu trách nhiệm dạy bảo đám hậu bối của Lôi gia và đồng bọn...

Trách nhiệm của Mã Hán có thể nói là cực kỳ nặng nề và cũng không kém phần éo le, khiến trung niên này đúng là sắp chịu không nổi nhiệt, hằng đêm phải giật mình thao thức.

Rất may trời cao ban phúc, đang trong tận cùng của sự túng quẩn đến mức phải làm bậy, Mã Hán vô tình phát hiện một nhân tài giáo dục, thử hỏi làm sao có thể bỏ qua cho được quyết tâm phải kéo tên này về phụ tá cho bản thân.

Tuy nhiên đó là chuyện sau này, ít nhất muốn tuyển dụng tên Trần Đại Kê kia hoặc chỉ cho hắn làm một chân hỗ trợ quèn, Mã Hán cũng phải báo cáo cho Lôi Minh biết trước rồi xét nguồn gốc xuất xứ, dòng họ ba đời, đạo đức tư tưởng của tên nhóc này trước...

Còn hiện tại Mã Hán muốn nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt rồi đem vị Lôi Vệ tiểu thiếu gia này đi càng sớm càng tốt, tránh để Lôi Minh trưởng quan phát hiện được, nếu không thì không chỉ Lôi Vệ mà bản thân hắn cũng thảm như thường...

Liếc nhìn Lôi Phúc, Mã Hán vẫn tỏa ra cung kính nói:

- Lôi thiếu tá, ta có thể xác nhận những gì Trần Đại Kê nói đều là sự thật...

- Chúng ta đúng là đang chém giết thây ma gần đây thì vô tình nghe thấy một tiếng rống cực kỳ khủng bố...

- Hắn cũng chỉ là vội vàng chạy đến đây vô tình đem theo Lôi Vệ tiểu thiếu gia...

- Tất cả đều là sự hiểu lần...

- Ta cũng chỉ muốn đều tra rõ ràng mà thôi...

- Nếu Mã thúc đã nói vậy ta hiển nhiên là tin những lời người nói.

Dù Mã Hán khá cung kính, nhưng Lôi Phúc cũng không vì thế mà lên mặt khẽ gật đầu nói.

Đúng là người có quyền có thế, nói ra câu nào uy tín câu đó, một câu nói ra đã nhẹ nhàng giải quyết tất cả.

Khác với Trần Lâm, tên Lôi Phúc kia rõ ràng là kiêng kỵ Mã Hán hơn, nguyên nhân đến từ Lôi Vệ. Nếu vì việc Lôi Phúc làm khó Mã Hán mà khiến Lôi Vệ bị bắt được chắc chắn hắn sẽ không yên với phụ mẫu của thằng em họ này.

Thấy thằng này còn tương đối biết điều, Mã Hán khẽ gật đầu nói:

- Nếu Lôi thiếu tá đã hỏi xong, không biết có thể để ta dẫn Lôi Vệ cùng Trần Đại Kê đi được chứ...

- Dĩ nhiên là được...

Liếc nhìn Trần Lâm một cái, Lôi Phúc dù lòng không vui nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.

Ngược lại Lôi Vệ như được ân xá vui mừng hớn hở chạy đi, hắn quả thật không muốn ở trong cái nơi nước sôi lửa bỏng này quá lâu.

Mã Hán cũng khẽ gật đầu chào Lôi Phúc một cái rồi nhanh chân chạy theo Lôi Phúc, bản thân lão cũng lo lắng Lôi Minh bất ngờ trở về trông thấy thằng cháu của mình lại chạy nhong nhong ở đây thì nguy to.

Còn Trần Lâm cũng khẽ cười cười vuốt mũi chào tạm biệt đám người Trương Long, Triều Hổ rồi theo sau hai người Mã Hán và Lôi Vệ rời đi.

Dĩ nhiên khi đi không quên mỉm cười đáp lễ với Lôi Phúc khiến vị thiếu gia này nhíu mày khó chịu.

Có thể nói chọc ghẹo mấy tên họ Lôi đã ăn vào máu của Trần Lâm, còn nguyên nhân thì chắc là do di truyền.

Rất nhanh sau đó, ba người Trần Lâm đã thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi đóng quân chạy ngược về ngôi nhà trước đó mà nhóm người Triệu Hổ đang cố thủ...

Chỉ xui cho thanh niên Lôi Vệ do quá là gà chạy theo không kịp nên một lần nữa phải để Trần Lâm mang đi.

...

Bên kia nhóm người Triệu Cao cũng lo lắng không kém đứng đó chờ đợi sự trở lại của Mã Hán không khác gì goá phụ chờ chồng, nhất là lão Vương Tài đã sợ đến xanh cả mặt thầm trách bản thân sơ xuất không điều tra kỷ thân thế của Trần Lâm.

Dù muốn dù không thì về cơ bản Trần Lâm là người của đội săn Vương Tài, hiện tại hắn đột nhiên ôm lấy Lôi Vệ chạy mất lão chắc chắn không tránh được liên hệ.

May thay trước khi lão Vương Tài sắp khóc đến nơi thì ba người Trần Lâm, Lôi Vệ và Mã Hán cũng đã trở về.

Nhìn thấy Trần Lâm một lần nữa xách theo Lôi Vệ như xách con gà, Vương Tài lệ nóng chảy đầy mặt không nhịn được rống lên:

- Tên khốn nhà người rốt cuộc uống lộn thuốc gì khi không lại bỏ...

- Còn bắt theo Lôi... à... vị thiếu gia đây...

- Cmn báo hại lão đầu ta muốn rớt tim ra...

- Ha... ha... ta nhất thời xúc động chạy đến chỗ đại quân mà thôi...

- Phen này thật sự phải xin lỗi mọi người...

Nghe thấy lão Vương Tài tức gian rống lên như heo bị chọc tiết, Trần Lâm không nhịn được cười lớn nói rồi lại tiện tay ném thanh niên xấu số Lôi Vệ xuống đất.

- Đm tên chó ăn cứt này...

Một lần nữa bị Trần Lâm ném đi như ném bịch rác, Lôi Vệ không nhịn được tức giận chửi bới.

Tuy nhiên khi bắt gặp ánh mắt của Trần Lâm nhìn san, Lôi Vệ tập tức giật mình câm như hến không biết nói câu nào.

Thấy thế ánh mắt của Mã Hán lại càng sáng lên như đèn pha.

Ngược lại, thấy Lôi Vệ bình an trở về hai người Lôi Bảo và Mạnh Linh không khỏi vui mừng.

Lôi Bảo nhanh chân nhất tiến lên nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi bị tên kia bắt đi đâu vậy, có sao không...

Nghe thấy thế, ánh mắt Lôi Vệ đột nhiên sáng lên lập tức thay đổi sắc mặt vuốt tóc nói:

- Cái gì mà bị bắt đi... ta cùng Trần Ca đây là chạy đến hỗ trợ đại quân...

- Nhỏ yếu như các ngươi không hiểu đâu...

- Đm... lúc đó tình thế vô cùng là nguy cấp, ta cùng Trần Ca liên thủ đại chiến với tên thây ma Côn Khôi 300 hiệp bất phân thắng bại...

- Nhờ thế mới dành được chiến thắng cho đại quân đó...

- Cái gì các ngươi không tin... vậy thì hỏi Mã thúc xem...

Nghe thấy những lời nói sặc mùi chém gió của Lôi Vệ, hai người Lôi Bảo và Mạng Linh hiển nhiên là không tin chỉ thầm nghĩ xem số đá còn lại tên này đang để đâu.

Tuy nhiên Mã Hán lại mỉm cười vừa giả vừa thật nói:

- Hắn nói không sai đâu, hai tên này đúng là chạy đến chỗ đại quân thật...

- Cũng đại chiến một trận với Côn Khôi, giúp đỡ đại quân rất nhiều...

- Hai người các ngươi phải học hỏi...

- Cái gì thằng mặt l này đến chỗ đại quân... còn giúp đỡ...

Nghe Mã Hán xác nhận, Lôi Bảo vô cùng kinh ngạc không tin vào tai mình nói.

Thấy Mã Hán cũng phụ họa với mình, Lôi Vệ được một phen lên mặt không nhịn được cười lớn.

Dĩ nhiên chỉ có một nửa trong số đó là thật, chỉ là đâu ai kiểm chứng được.

Ngược lại thấy đám trẻ trâu này đã gà còn thích gáy khét, Trần Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười lắc đầu nói:

- Phải, Lôi Vệ thiếu gia rất chỉ là lợi hại...

- Chỉ là cấp độ chưa đủ có cần ta giúp một tay đại chiến 300 hiệp gì đó không...

Hai người Lôi Bảo và Minh Linh qua một ngày bắn giết thây ma rốt cuộc cũng đã đạt đến cấp 10 xem như hoàn thành mục tiêu, ngược lại do bị Trần Lâm bắt đi thanh niên Lôi Vệ vẫn còn thiếu một chút.

Là một con người có trách nhiệm, Trần Lâm dĩ nhiên là rảnh tay muốn hoàn thành nhiệm vụ này.

Tuy nhiên một lần rơi vào ma trảo của Trần Lâm đã là quá đủ.

Lôi Vệ hoàn toàn không muốn tiếp tục khoảng thời gian đen tối kia cương quyết lắc đầu nói:

- Không... không cần phiền đến Trần ca đâu...

- Ta chỉ còn thiếu một chút... bản thân tự cày được...

- Huống chi tự nhiên ta cảm thấy nhờ người khác kéo cấp là một hành động vô vùng mất nhân tính...

- Từ nay ta quyết định tự mình phấn đấu để không phụ lòng cha mẹ... không phụ lòng tổ quốc...

- Được... như vậy khi nào cần thì lại tìm đến ta...

- Đảm bảo cấp của ngươi sẽ lên như diều gặp bão... ha... ha...

Thấy tên này không muốn chơi tiếp, Trần Lâm cũng không rảnh tiếp hắn những vẫn không quên quảng cáo cho bản thân cười nói.

Tuy nhiên ngay lập tức không chỉ Lôi Vệ mà cả hai người Lôi Bảo và Mạnh Linh đều đồng loạt lắc đầu nói:

- Không cần đâu... chúng ta đột nhiên cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm...

- Quyết định như này về sao sẽ tự mình cày cấp...

Hiển nhiên cái ám ảnh tâm lý mà Trần Lâm đã đem đến không hề nhẹ, ba vị thiếu gia tiểu thư này chỉ sợ dám chấp nhận chịu phạt chứ không dám để Trần Lâm hỗ trợ nữa...

Chứng kiến tất cả, Mã Hán rốt cuộc cũng không nhịn được cười lớn.

Tuy không biết có được Lôi Minh chấp nhận hay không, nhưng nghĩ đến bản mặt của đám nhóc này khi gặp lại Trần Lâm chắc chắn sẽ rất chi là thú vị, rất đánh để bản thân ra sức một phen...

Bất chợt từ trên thiên không một con chim nhỏ phá không lao đến rồi lượn vòng trên bầu trời...

Trông thấy nó ánh mắt Trần Lâm khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã biết mất như không có chuyện gì cười hỏi:

- À mà nhiệm vụ trên cơ bản đã xong... mọi người muốn đi về Viễn Đông hay tiếp tục đánh quái...

- Dĩ nhiên là trở về...

- Bị người hù một cái, lão già ta suýt chút nữa suy tim bỏ mạng cần được nghỉ ngơi...

Nghe Trần Lâm hỏi, Lão Vương Tài đang thu dọn không nhịn được cười lớn nói.

Hiển nhiên nhiệm vụ của họ trên cơ bản đã thành công mỹ mãn, ai nấy cũng muốn về sớm nghĩ ngơi một phen...

- Ha... ha... như vậy thì ngại quá...

- Ta muốn cày cấp một chút rồi mới về... các vị có thể đi trước...

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ vỗ đầu cười lớn nói.

Nói xong Trần Lâm không đợi ai cho phép hay không tựa như một cơn gió một lần nữa lao người bỏ đi rồi biến mất phía đường chân trời...

- A... thằng tiểu quỷ này... đúng là năng động...

Thấy Trần Lâm đùng một cái lại bỏ đi, Triệu Cao không nhịn được gãi đầu cười nói.

Năm nay hơn 40 tuổi, lần đầu Triệu Cao gặp thể loại như Trần Lâm.

Ngược lại mọi người đều khẽ nhìn nhau không biết nói câu gì, xem ra làm việc với mấy tên điên thế này cần chuẩn bị tâm lý hắn sẽ nỗi hứng chạy đi bất cứ lúc này...

Chỉ có Lôi Vệ khẽ vỗ vỗ trái tim nhỏ cười nói:

- May mà hắn đã ném ta xuống... không là chết cha rồi...

...

Lao đi như một con gió đuổi theo chú chim nhỏ một trong các thành viên của Huyết tộc tham gia chuyến đi này.

Trần Lâm mặc kệ đám người Triệu Cao nghĩ gì lúc này ánh mắt đã âm trầm đến cực điểm khác biệt hoàn toàn vẻ cười cợt như lúc nãy.

Chú chim nhỏ này chính là tín hiệu cầu cứu của đám người Phương Tuyệt, hiện tại thi triều chỉ vừa mới rút lui đám người Phương Tuyết đã gọi cứu viên chắc chắn có biến rồi.

Rất nhanh dưới sự nôn nóng của Trần Lâm, chú chim nhỏ một trong các tộc nhân của Huyết tộc ngoài bay nhanh ra thì chả có gì khác đã dẫn Trần Lâm đến nơi trú ẩn của nhóm người Phương Tuyết.

Tuy nhiên khi phá nát cửa sổ lao vào nhà, khung cảnh trước mặt lại khiến Trần Lâm không nhịn được ngây người...

Trong ngôi nhà nhỏ lúc này Phương Tuyết, Phương Ngân, Trương Tố Nga, Lâm Mỹ Anh và cả nha đầu Huyết Thiên đang ngồi... ăn nhậu.

Quá đáng hơn là hai bình Hải Hồn Huyết Tửu trộm được của Trần Lâm đã bị uống sạch, không chừa chút nào cho Huyết tổ đại nhân...

- Cmn các ngươi dám chơi bổn Huyết tổ...

Nhận thấy bản thân bị lừa, Trần Lâm không nhịn được đùng đùng tức giận muốn cho đám nữ nhân không biết sống chết này thế nào là sự “cứng rắn” của Huyết tổ đại nhân...

May thay trông thấy Trần Lâm bất ngờ trở về, tiểu nha đầu Huyết Thiên đã vui mừng chạy đến ôm lấy Trần Lâm tạm thời ngăn cản sự “cứng rắn” của Huyết tổ đại nhân lại.

Tính ra tuy lắm lúc Trần Lâm có hơi sợ nha đầu Huyết Thiên, nhưng tiểu nha đầu này lại cực kỳ dính Trần Lâm không khác gì chó ngóng chờ chủ.

Dần dần nhìn mãi thành quen Trần Lâm cũng đành phải vui vẻ để cô bé này bám lấy mình.

Bị Huyết Thiên ôm lấy cánh tay cảm nhận được bộ ngực nhỏ bé đang ép vào tay mình, Trần Lâm thoáng mỉm cười hòa nhã hơn khẽ xoa đầu này.

Tuy nhiên ngay lập tức Trần Lâm phát hiện được điểm khác lạ của Huyết Thiên.

Vẫn là một cô bé nước da trắng bệch như xác chết làm nổi bật đôi mắt đỏ như máu và cánh tay tựa như lợi trảo cũng màu đỏ tươi.

Nhưng lúc này mái tóc của cô bé đã một dài ra một cách khủng khiếp, chỉ mới hơn một ngày không gặp không ngờ đã mộc dài đến tận mắt cá chân...

Tóc hay đúng hơn là các loại lông có thể nói là một bộ phận thừa thãi với thây ma.

Chính vì thế trong giai đoạn tiến hóa từ thây ma phổ thông lên thây ma cao cấp chân chính trở thành một con thây ma đạt chuẩn, lông tóc thường sẽ rụng sạch biến cộng đồng thây ma trở thành một sinh vật màu tím không lông.

Trần Lâm trích huyết với Huyết Thiên ở giai đoạn nàng còn là thây ma phổ thông, trực tiếp can thiệp vào quá trình thi hóa của nàng, nhờ thế giữ được quả đầu còn tóc cho cô bé cũng như tạm đạt được tiêu chuẩn về ngoại hình của Huyết tổ đại nhân.

Tuy nhiên đùng một phát mộc dài ra đến mức này chắc chắn là có vấn đề.

Nghĩ đến đây, Trần Lâm khẽ nhíu mày lập tức phát động quỷ nhãn soi xem bảng trạng thái của Huyết Thiên...

Dưới tác dụng của quỷ nhãn cũng như năng lực Huyết tổ, bảng trạng thái của Huyết Thiên hiện rõ trước mặt Trần Lâm.

Tên: Huyết Thiên

Cấp độ: 15

Nghề nghiệp: Huyết tộc trực hệ.

Chủng tộc: Huyết tộc.

Sức mạnh: 6+10+30

Thể lực: 5+30

Tốc độ: 6+30

Tinh thần: “không thể xác định”.

Năng lực: Huyết trảo, Huyết vũ

Năng lực chủng tộc: Hấp huyết.

Kỷ năng: không.

Trang bị: không

Nhìn vào bảng thông tin của Huyết Thiên...

Trần Lâm dễ dàng phát hiện được, đm nha đầu Huyết Linh không chỉ vẽ ngoài hơi ghê mà còn là một cổ máy giết chóc hàng thật giá thật.

Từ lúc trở thành tộc nhân của Huyết tộc đến nay tính ra chưa được một tháng mà nha đầu này đã vèo một cái đột phá đến cấp 15, sự phát triển này quá thật là quá khủng bố.

Từ đó có thể thấy được đã có không ít sinh mạnh vô tội trên dưới bộ móng vuốt sắc bén của Huyết Thiên.

Cái tên huyết nhuộm thiên không Huyết Thiên là Trần Lâm nói chơi, nhưng rõ ràng cô bé thì không.

Tuy nhiên một thứ khác lại thu hút sự chú ý của Trần Lâm hơn, nha đầu Huyết Thiên không ngờ lại có được một năng lực mới còn gọi là Huyết Vũ.