Chương 410: Gặp lại thây ma Côn Khôi

Không còn bị hai người Trương Long, Triệu Hổ kiềm chân nữa.

Côn Khôi lập tức phát huy sức mạnh khủng bố của bản thân, giậm mạnh chân xuống đất tung người nhảy đến một khẩu đại pháo gần nhất.

Cánh tay lực lưỡng nắm chặt thanh thiết côn to lớn lấy thế không gì cản nỗi đánh xuống, muốn phá hủy khẩu pháo đáng ghét đã bắn banh xác không biết bao nhiêu tộc nhân của mình kia.

Thây thế Trương Long và Triệu Hổ khẽ cắn răng lao đến muốn ngăn cản một nện kia.

Đáng tiếc họ đã không còn được như xưa, không có được sự gia trì của Bích Ngọc hai người Trương Long và Triệu Hổ không chịu nỗi một kích bị thiết côn to lớn đánh bay tựa như diệt đứt dây rơi xuống mặt đất phía xa.

May thay Sắt Thép Cường Hoá khiến cho nhục thân của hai người cứng như sắt thép không bị thương quá nặn, nhưng trận chiến này họ đã bại.

Bên kia thây ma Quỷ Ảnh cũng không nhàn rỗi lao đến tuyến phòng thủ của quân đội mở màn cho cuộc thảm sát của bản thân.

Với tốc độ cực mạnh cùng thân pháp quỷ dị, Quỷ Ảnh không hổ với cái tên của mình nhẹ nhàng tránh né những viên đạn súng chống tăng đầy uy lực đang bay đến rồi vung lên bộ móng sắc bén chém bay đầu bất kỳ quân nhân nhân nào dám cản đường nhìn.

Dần dần cả tuyến phòng thủ nhuộm đỏ bởi máu của không biết bao nhiêu quân nhân, rồi như một liều thuốc kích thích thi triều ầm ầm kéo đến.

Nhân loại không ngờ lại sắp vỡ trận từ chính đại quân đã cất công đến ứng cứu.

- Rút... rút quân...

Nhận thấy đại thế đã mất, Lôi Phúc không chút băn khoăn hét lớn rồi ôm lấy Bích Ngọc quay người bỏ chạy.

- Lôi thiếu không được... chạy càng chết nhiều hơn cố thủ mới có cơ hội sống...

Thấy Lôi Phúc muốn chạy, Liễu Thăng lập tức tiến lên ngăn cản.

Thi triều đang điên cuồng lao đến, cách tốt nhất để đối phó là cố thủ, quay đầu chạy chỉ có chết nhiều hơn...

Tuy nhiên Lôi Phúc không cho là vậy lắc đầu nói.

- Chết nhiều đỡ hơn là chết hết...

- Ta không sợ thi triều, nhưng hai hung ma kia lấy ai ra ngăn cản chúng...

- Nếu còn ở lại sớm muộn gì cũng bị chúng giết sạch...

Lôi Phúc nói không sai, vẫn đề không nằm ở thi triều mà nằm ở hai con thây ma cao cấp kia.

Sự xuất hiện bất ngờ của Quỷ Ảnh đã triệt để đánh sập đại quân chứ không phải thi triều.

Sức mạnh tuyệt đối của một người chơi cao cấp một lẫn nữa được thể hiện vô cùng rõ ràng.

Không một ai ở đâu đủ sức chơi lại hai con đại thây ma kia liên thủ, đại quân dù có đông cách mấy nhưng nếu liều mạng cũng chỉ có thể tạm cầm chân chúng là thôi.

Kết quả đã được định đoạt không việc vì phải cố sức để rồi bỏ mạng cả.

Tuy nhiên Liễu Thanh Thiên vẫn đang bị thi triều bao vây, nếu không có đại quân hỗ trợ toàn bộ Thiên Tuyệt bang bên kia sẽ bị thi triều diệt sạch.

Liễu Thăng tuyệt đối không cam tâm cứ như thế bỏ cuộc.

Bất chợt từ phía xa xa, một bóng đen bằng tốc độ cực nhanh nhảy trên các tòa nhà cao tầng không khác gì người nhện điên cuồng lao đến...

Đến khi lao ra đến gần rìa thành phố, bóng đen kia giậm mạnh một cái lao vút lên thiên không rời rơi xuống dần dần hiện rõ trước mặt đại quân...

Trước ánh mặt kinh dị của các quân nhân....

Bóng đen đang lao đến ngày một rõ ràng kia kia không ngờ còn đang xách theo một người như xách một con gà nhưng lại đạp lên thi triều nhẹ nhàng như một cơn gió lao vút quá tuyến phòng thủ.

Trông thấy kẻ không mời mà đến kia, toàn trường đều không nhịn được kinh nghị...

Hai con thây ma Côn Khôi Và Quỷ Ảnh lập tức cảm nhận được tia nguy hiểm từ kẻ không mời kia đều đưa ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.

Ngược lại sau một phen giật mình nhưng khi trông thấy người bất ngờ xuất hiện kia là một thiếu niên trẻ tuổi và nhất là còn là nhân loại...

Đại quân đều không nhịn được thở ra một hơi an tâm, ai đến cũng được miễn không phải con thây ma nào đó là được.

Tuy nhiên, không ai biết rằng tên thiếu niên kia không phải thây ma nhưng cũng không phải nhân loại mà là Huyết tổ đại nhân tiếng xấu vang xa.

May thay Trần Lâm đến không phải vì đại quân, mà là vị một trong hai con thây ma kia.

Tuy nhiên trước đó phải giải quyết thứ mà bản thân đã tiện tay cẩm theo.

- Uk... sao ngươi lại theo đến đây...

Cảm thấy cánh tay mình nặng nặng, Trần Lâm không khỏi thoáng nhìn qua mới phát hiện bản thân đã xách theo con gà Lôi Vệ không nhịn được ngạc nhiên nói.

Nghe thấy Trần Lâm hồn nhiên nói thế...

Lôi Vệ thật sự là khóc không ra nước mắt muốn mở miệng trách cứ tên vô lương tâm bất nhân bất nghĩa này.

Tuy nhiên Trần Lâm lúc này không rảnh đôi co với tên này, tiện tay ném hắn qua một bên.

- Đm... cái mông của ta...

Bị Trần Lâm cho đi tàu bay còn mạnh mẽ ném xuống mặt đất, Lôi Vệ không nhịn được kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

Tuy nhiên khi nhìn lại mọi vật xung quanh, Lôi Vệ lập tức phát hiện một khuôn mặt quen thuộc đau khổ gào khóc.

- Anh Phúc...

Trông thấy Lôi Phúc đang đứng phía xa dưới sự bảo hộ của không ít quân nhân...

Lôi Vệ mắt nước lệ nhoà khóc lớn tháo xuống cái khẩu trang đang đeo chạy nhanh đến.

- Lôi Vệ sao ngươi lại đến đây...

Trông thấy kẻ bị thiếu niên kia xách đến không ngờ lại là Lôi Vệ em họ mình, Lôi Phúc không nhìn được kinh ngạc kêu lên nhanh lại kéo hắn về phía mình.

Ngược lại Trần Lâm không mấy quan tâm đến cuộc hợp mặt của hai anh em nhà họ Lôi kia chỉ là lạnh lùng nhìn con thây ma to lớn ôm cột điện trước mặt, rồi liếc nhìn toàn trương một vòng.

Đến trông thấy hai khuôn mặt khá quen của Trương Long và Triệu Hổ, Trần Lâm mới mở miệng nói:

- Hai ngươi chơi với con thây ma ốm kia...

- Tên to xác thích chơi côn này cứ để ta...

Nói xong Trần Lâm không chút chậm trễ lao người đến, thanh kiếm Nhật quốc to lớn đột nhiên xuất hiện trong tay nhắm vào cái đầu to lớn của thây ma ôm cột điện Côn Khôi chém xuống...

Ngày này Huyết tổ đại nhân chờ hơn lâu rồi.

Ngược lại Côn Khôi cũng đã sớm cảm nhận được sát ý từ tên vừa lạ vừa quen kia.

Khi thấy hắn lao đến, Côn Khôi lập tức cảm nhận được hơi thở tử vong nhanh chóng đưa lên thiết côn đón đỡ...

Keng một tiếng...

Kiếm ảnh cùng thiết côn nặng nề va vào nhau...

Trước ánh mắt kinh dị của một người, cư ma Côn Khôi không ngờ lại bị đánh lui.

Bên kia trông thấy Côn Khôi ăn phải quả đáng, Quỷ Ảnh không còn bộ dạng cười cợt nữa mà chuyển thành âm trầm lập tức phá không lao đến hỗ trợ cho Côn Khôi.

Tuy hoàn toàn không ưa tên Côn Khôi này, như kẻ lạ mặt kia rõ ràng là viện binh nhân loại Quỷ Ảnh lập tức bỏ qua tư thù lao đến hỗ trợ.

Tuy nhiên hai bóng người đã ngăn Quỷ Ảnh lại.

Trông thấy Trần Lâm có thể đánh ngang với đại thây ma Côn Khôi.

Hai người Trương Long và Triệu Hổ lập tức thấy được hy vọng lật ngược tình thế, nhanh chóng làm theo lời Trần Lâm lao đến kiềm chân con thây ma Quỷ Ánh.

Đại quan cũng thấy được tia hy vọng sống không chút chậm trễ lao đến tuyến phòng thủ bắn hạ từng con thây ma đang lao đến...

Từng tiếng súng máy liên thanh một lần nữa không ngừng vang lên, từng viên đạn đỏ rực không ngừng phá không lao đến bắn gục tất cả những con thây ma phổ thông dám chặn đường bay của nó.

Không chỉ có thế không còn bị hai đại thây ma nhắm đến, đôi pháo binh lập tức hành động phát huy triệt để sức mạnh của bản thân điên cuồng bắn phá thi triều đang lao đến như để trả đũa...

Từng viên đạn pháo lao vút lên thiên không rồi trút xuống thi triều nổ vang...

Trước sức mạnh của hỏa pháo một lần nữa tiểu thi triều kia bị đánh cho tan tác.

Trông thấy tình thế một lần nữa bị lật ngược một cách đầy bất ngờ...

Côn Khôi vô cùng tức giận vung lên thiết côn muốn đập chết tên phá đám kia.

Ngược lại Trần Lâm cũng chỉ cười lạnh xoay người tung cước đá bay thanh thiết côn nặng nề kia rồi vung lên đại kiếm chém xuống, lưỡi kiếm Nhật quốc vô cùng sắc bén nhẹ nhàng chém một vết dài trên lồng ngực Côn Khôi...

- Gào... khốn kiếp... ngươi rốt cuộc là ai...

Bị ăn đòn đau, Côn Khôi ôm lấy thương thế rống lên giận dữ.

Là đối thủ một mất một còn với pháo đài Viễn Đông, nên đám đại thây ma đông hải này đều ít nhiều cũng biết được bên phía nhân loại có bao nhiều kẻ mạnh.

Ấy vậy mà Côn Khôi lại chưa từng nghe đến một nhân loại trẻ tuổi lại có thể đánh ngang với mình, biến số không ngờ đến một lần nữa xoay chuyển thế cục đúng như cái cách Quỷ Ảnh đã làm trước đó, nhưng lần này nạn nhân lại là phe thây ma.

- Lão tử là kẻ lấy mạng ngươi...

Ngược lại Trần Lâm không mấy quan tâm Côn Khôi nghĩ gì chỉ cười lạnh nói.

Cùng lúc đó Trần Lâm siết chặt nắm tay vung quyền đánh tới...

Quyền phong sắc bét tràn ngập sát cơ nhắm ngay đầu Côn Khôi đánh xuống...

Rõ ràng trước những thù oán trước kia, Trần Lâm không hề có ý định kiềm chân gì cả mà muốn lấy mạng con thây ma thích chơi cột điện này.

Cảm nhận được tia nguy hiểm trí mạng, Côn Khôi không khỏi hoảng sợ cấp tốc vung quyền đánh trả...

Đùng một tiếng...

Song quyền mạnh mẽ va vào nhau tạo ra xung lực khủng bố chấn động cả không gian.

Trước ánh mắt khinh nghị của toàn trường, đệ nhất hung ma khủng bố của vùng đông hải Côn Khôi không ngờ bị một quyền kia đánh lui trượt dài trên mặt đất, phải chống lấy thiết côn của bản thân mới ổn định lại được cơ thế.

Ngược lại Trần Lâm cũng bị đánh lui mấy bước, nhìn từ bề ngoài đôi bên xem như lưỡng bại câu thương.

Tuy nhiên Trần Lâm cũng chỉ lắc lắc cổ tay cười lạnh...

Một quyền kia của Trần Lâm thật tế chỉ là một quyền bình thường không hề được huyết giáp cánh tay gia trì, nếu không một quyền kia chắc chắn sẽ không chỉ nhẹ nhàng đẩy lui Côn Khôi như thế.

Chỉ là khá khôi hài là nguyên do lại đến từ chiếc Mặt Nạ Đọa Lạc.

Mặt Nạ Đọa Lạc có thể xem như một loại trang bị ẩn thân khi có thể che đậy ngoại nhìn của chủ sở hữu, nhưng nó không thể che đậy năng lực.

Nếu Trần Lâm dùng U Linh Độn Thuật thì vẫn hóa thành một làn khói xanh như thường.

Ngược lại cánh tay huyết giáp xét cho cùng cũng là một loại năng lực, thế nên nếu Trần Lâm chân chính phát động huyết giáp vẫn sẽ tràn ra mà không bị che đây.

Với sự nổi tiếng của thể loại giáp đỏ này thì bất kỳ quân nhân nào quanh đây đều có thể nhận ra, Trần Lâm chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Thế nên Trần Lâm vẫn phải giấu đi trong trong những năng lực mạnh nhất của bản thân, tránh để những khẩu súng kia quay lại nhắm vào mình.