Chương 408: Con đường giáo dục rộng mở

Sau một phen nháo động, mọi chuyện lại đâu vào đấy.

“Chủ xị” Mã Hán đã chủ động bỏ qua chuyện hoang đường này tiếp tục chém giết thây ma đang không ngừng bò lên ngôi nhà.

Đám thợ săn làm công ăn lương càng không có dị nghị gì tập trung vào công việc thủ hộ ngôi nhà nhỏ này của mình, từng tiếng súng máy liên thanh một lần nữa vang lên.

Tuy nhiên trong số họ vẫn có rất nhiều người âm thầm đưa ngón tay cái đầy thán phục về phía Trần Lâm...

Ba con gà này đến đây là để cày cấp, ấy vậy mà khi thây ma vừa mới bò lên đã sợ hãi trốn phía sau không thèm bắn một viên đạn nào, như vậy thì cày cấp cái quái gì được.

Quan trọng nhất là phận là công ăn lương nhiệm vụ giúp người cày cấp nhưng đánh cả một ngày trời không lên cấp được kiểu gì cùng bị đám gà kia chửi oan, đúng là số khổ...

Nhưng không ngờ lại có một vị thiếu niên trẻ tuổi lại ngang trời xuất thế, tung ra đại chiêu trực tiếp ném đám gà này ra trước miệng thây ma để chúng liều mạng xả đạn, với tầng xuất liên thanh như thế này chắc chắn sẽ lên không ít cấp, gà hóa đại bàng là có thật.

Đúng là hảo hán có hảo thủ đoạn...

Ngược lại chỉ khổ cho hai người Lôi Vệ và Mạnh Linh...

Mã Hán đã nói như thế, hai người Lôi Vệ và Mạnh Linh không còn cách nào khác đã đành run rẩy ôm lấy khẩu súng của đi đến gần lan can nơi Trần Lâm đang đứng và cả Lôi Bảo đang đu đưa, hỗ trợ cho vị thiếu gia Lôi gia này.

Tuy nhiên khi đến gần lan can trông thấy những con thây ma đang chồng chất lên nhau gần như đã ngang với sân thương, hai người Lôi Vệ và Mạnh Linh không nhịn được hoảng sợ ngồi bịch xuống đất.

Tuy đã từng chiến đấu với thây ma nhưng số lượng không hề nhiều, việc phải đối đầu với lượng lớn thây ma như thế này vẫn là quá sức với đám thiếu gia tiểu thư này...

- Sợ cc... còn không mau giúp ta...

Nhìn thấy hai đứa ngu kia đã sợ đến mức ngồi bịch xuống đất quên mất chuyện đến đây tiếp ứng mình, Lôi Bảo không nhịn được tức giận gào lên rồi nhanh chân đá vào đầu một con thây ma đang trèo lên muốn cắn vào chân mình...

Nghe tiếng hét như heo bị chọc tiết của Lôi Bảo...

Lôi Về và Mạnh Linh biết rõ nếu không giúp tên này một tay để hắn về được chắc chắn sẽ không xong, chỉ đành cắn răng tiến đến gần lan can nhắm mắt xả đạn xuống thi triều bên dưới...

Dưới hỏa lực gần như bất chấp của hai người Lôi Vệ và Mạnh Linh kết hợp với thanh niên xấu số đang chơi trò đu đưa giữa trời Lôi Bảo, không ít thây ma bị mưa đạn bắn hạ ngã xuống đất.

Dần dần nhìn mãi cũng cũng quen, ba con gà này cũng không còn quá mức sợ hãi trước thi triều đang không ngừng bò lên kia nữa...

Tiếng súng không còn điên loạn như trước mà đã có trận tự hơn rất nhiều, từng viên đạn bắn ra đều lấy đi sinh mạng của một con thây ma.

Quả đúng là con nhà nòi, dù ba con gà này hơi phế nhưng là do quá sợ hãi mà thôi, khi đã quen việc rồi ba con gà này mổ vô cùng nhiệt giết chết không ít thây ma...

Thậm chí xét theo một góc độ này đó còn thiện xa hơn cả những thợ săn, dù sao đạn nhà làm nên bắn không tiết.

Chứng kiến tất cả Trần Lâm không nhịn được mỉm cười đắc ý.

Nói gì thì nói huấn luyện gà con chính là nghề tay trái của Huyết tổ đại nhân, mỗi con gà đều có cách huấn luyện riêng và với những con gà cao sang này chính là cứng, càng cứng rằn càng tốt, không thể chiều theo bọn chúng được...

Còn về việc con gà đang đu đưa trong tay mình kia có trả thù hay không thì Trần Lâm không mấy đề ý...

Khôn thì sống còn đã ngu thì chết, Trần Lâm cũng không ngại cho chúng thành gà quay.

Dù sao xuất phát điểm của Trần Lâm cũng chả phải lòng tốt gì mà là do... lười biếng.

Cứ thế nhờ có Trần Lâm ngang trời xuất thế, tình hình lập tức chuyển biến vô cùng tốt đẹp.

Tuy nhiên nếu không có Trần Lâm, đám thợ săn này vẫn thủ được.

Dù sao nhánh thây ma đang bao vây không phải quá nhiều, bọn họ cũng chuẩn bị súng ống đạn dược rất tốt.

Nhưng nếu không có Trần Lâm ba con gà Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh chắc chắn sẽ không cày được ra chút cấp độ gì...

Chuyến đi này cũng vì thế mà trở thành công cốc... tiền lương cũng theo đó có nguy cơ bay mất...

Bất chợt như cảm nhận được gì đó Trần Lâm thoáng hừ lạnh cấp tốc kéo Lôi Bảo về phía sau.

Cùng lúc đó từ trong thi triều nhỏ bên dưới, một con tốc độ hình thây ma đột nhiên phá không lao đến nhắm vào Lôi Bảo.

Đáng tiếc Lôi Bảo đã sớm được Trần Lâm kéo về phía sau, đón chào con thây ma tốc độ hình muốn thừa cơ đánh lén kia chỉ là ánh đáo sắc lạnh.

Một tay nắm lấy cổ áo Lôi Bảo ném về phía sau như ném một con gà khiến Lôi Bảo ngã bịch xuống nền sân thượng...

Trần Lâm không chút cảm xúc nhẹ tựa lông hồng rút thanh katana to lớn của mình ra chém xuống, con thây ma tốc độ hình đáng thương không kịp né tránh bị lưỡi kiếm sắc bén chém làm đôi, chất dịch mũ màu tím theo hai nửa thi thể vang ra bốn phía, một ít còn dính cả lên người ba con gà Lôi Bảo, Lôi Vệ và cả Mạnh Linh.

Bị Trần Lâm ném ra sau, cập mông tiếp xúc cực kỳ thân mật với nền sân thượng, Lôi Bảo vô vùng đau đớn rống giận quyết tâm trả thù...

Tuy nhiên Lôi Bảo chưa giận được bao nhiêu thì một nữa thi thể màu tím sẫm tanh hôi đã bay đến rơi trước mặt hắn...

- Con... cmn...

Nhìn thi thể bị chém thành hai nửa không ngừng phun ra dịch mũ màu tím như máu, nơi đường chém còn có thể trông thấy nội tạng cùng xương cốt bên trong hiện ra rõ ràng ngay trước mặt. Lôi Bảo dù có cưng cách mấy cũng không nhịn được run sợ hét lên một tiếng thảm thiết.

May thay Lôi Bảo đã sớm không còn giọt nước này trong người, nếu không rất có thể lại có thêm một trận mưa xuân...

Đáng thương nhất vẫn là Mạnh Linh vô cùng xui xẻo bị một nửa cái xác còn lại rơi trúng vào chân, khung cảnh cực kỳ kinh dị hiện ra trước mắt khiến nàng không nhịn được hét lớn rồi ngồi bịch xuống đất không ngừng lui ra sau...

Một dòng nước vàng óng ánh theo cái khe hẹp giữa hai chân chảy ra như suối.

Dù đã từng bị bắt phải chém giết không ít thây ma...

Nhưng một con thây ma chứ như thế bị chém làm đôi còn hiện rõ trước mặt thì đúng là trải nghiệm đầu đời vô cùng khó quên với một thiếu nữ như Mạnh Linh, nàng không không chế được sở hãi cũng là điều hiển nhiên.

May thay Lôi Vệ đứng khá xa nên không dính đạn vẫn cùng giữ được chút bình tỉnh, nhanh chóng tiến lên ghi điểm với người đẹp dìu Mạnh Linh dậy.

Càng may mắn hơn nữa là lúc này mọi người đều chú ý đến cái xác bị chém làm đôi kia không rảnh đâu chú ý đến vũng nước nhỏ giữa hai chân vị tiểu thư nhỏ tuổi này.

Ngược lại mọi người một lần nữa bị những tiếng hét thẩm đánh động và một lần nữa kinh sợ nhìn Trần Lâm.

Trước đó là vì hành động điên cuồng bá đạo của Trần Lâm, còn hiện tại là vì sức mạnh mà hắn đã thể hiện ra.

Tuy thây ma tốc độ hình chỉ là hình thức tiến hóa sợ cấp từ thây ma phổ thông, một số người ở đây hoàn toàn có thể chém giết nó, nhưng một chém nhẹ nhàng nhất kích rất sát như Trần Lâm là hoàn toàn không thể...

Từ đó có thể thấy được tên này rất mạnh, thảo nào dám chơi ngông như vậy...

- Xem ra nêu báo cáo chuyện này với Lôi đại nhân...

- Tên nhóc kia tuy hơi điên nhưng lại rất thích hợp làm giáo quan cho bọn nhóc này...

Chứng kiến sức mạnh của Trần Lâm, Mã Hán không nhịn được thầm nghĩ.

Trần Lâm mạnh cái này không cần phải bàn cãi, một đao kia đã đủ để chứng minh tất cả, nhưng quan trọng nhất là Trần Lâm không chút kiêng kỵ thân phận của đám thiếu gia tiểu thư này đó mới là vấn đề ăn tiền.

Tuy không nói rõ thân phận của ba người Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh, nhưng chỉ cần có cái đầu đều có thể dễ dàng đoán được thân phận của ba vị thiếu gia tiểu thư này không đớn giản. Thế nên các thợ săn đều rất cung kính với họ.

Tuy nhiên Trần Lâm thì không, thậm chí còn không chút khách khí mạnh tay với đám nhóc kia, đều mà đến cả Mã Hán cũng không làm được.

Tuy nói ra hơi kỳ, nhưng không sợ học trò mới chính là tố chất cần có của một giáo viên tốt.

Cứ thế một thợ săn huyền thoại kiêm giáo viên có tâm với nghề đã ra đời...

Bên kia Trần Lâm không hề biết rằng tên Mã Hán kia đã đặc ra một mưu đồ với mình, chỉ khẽ ngoáy ngoáy lỗ tai đầy khó chịu liếc nhìn Mạnh Linh.

- Nữ nhân đúng là những cái loa di động, mới cho nhiêu đó thôi mà đã là hét lên um sùm... còn phóng uế tùm lum...

- Để ta giúp ngươi một tay cho đỡ sợ vậy...

Liếc nhìn Lôi Bảo mặt đã không còn chút máu rồi nhìn lại Mạnh Linh đang run như cầu sấy nhìn thi thể dưới mặt đất, Trần Lâm không nhịn được khó chịu nói rồi nỡ một nụ cười man rợ.

Trước khi ba người Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh kịp phản ứng, Trần Lâm đã nhanh như chớp lao đến rồi vô cùng “bình đẳng giới” nắm lấy cổ áo Mạnh Linh xách đi như xách một con gà không khác gì thanh niên Lôi Bảo lúc nãy đưa ra ngoài lan can cho thây ma bên dưới nhìn đít.

Gió lạnh lùa qua hán kết hợp với cái quần còn ướt, Mạnh Linh lập tức cảm nhận được nhân sinh giá lạnh không nhịn được hét lên...

Tuy nhiên tiếng hét kia không chỉ không có chút ích lợi gì còn đánh động càng nhiều thây ma bên dưới, từng con thây ma không những lao lên đưa lấy cánh tay lở loét bê bết máu cào vào cái quần còn ướt vàng của Mạnh Linh.

May thay Trần Lâm không có khả năng để đám nhóc này cứ như thế chết trong tay mình.

Trước khi bàn tay gớm ghiếc kia có thể chạp được vào bờ mông trắng trẻo của Mạnh Linh thì Trần Lâm đã kịp kéo nàng lên cao tránh thoát.

Mạnh Linh cũng nhờ thế kịp hoàn hồn trở lại lập tức học theo Lôi Bảo trước đó rút súng bắt chết bất kỳ con thây ma nào đang dám tiếp cận mình.

Tiếng súng theo đó cũng làm Lôi Vệ giật mình...

Bị Trần Lâm cướp trên giàn mướp bắt lấy Mạnh Linh ngay trong vòng tay của mình, Lôi Vệ cảm thấy cực kỳ mất mặt tức giận tiến đến muốn đối chất vời Trần Lâm.

Thật là một nam tử hán đại trượng phu không thể dương mắt nhìn Trần Lâm chơi cái trở khốn nạn kia trước một nữ nhân yêu đuối được, chỉ là lúc thằng anh của hắn bị như vậy lại không nói gì, đúng kiểu dại gái trong truyền thuyết...

Tuy nhiên trước khi “tử sĩ” Lôi Vệ kịp nói gì thì Trần Lâm đã lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Không cần phải gấp, lát nữa sẽ đến ngươi...

Nghe những lời nói như sét đánh ngang tai kia, Lôi Vệ lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, chân tay là lạnh toát.

Thầm hô một tiếng chết cha rồi... Lôi Vệ lập tức nhận thấy gái gú là phù du muốn quay người bỏ chạy.

Tuy nhiên nghĩ thì dễ hơn là làm, dù biết Trần Lâm chắc chắn sẽ không dám là gì quá đánh hơn, nhưng nếu bỏ chạy Lôi Vệ chắc chắn sẽ mềm mình với Mạnh Linh.

Huống chi Lôi Vệ và Lôi Bảo đều thích Mạnh Linh, giờ mà bỏ chạy không tính đến chuyện có thể chạy thoát khỏi ma trảo của Trần Lâm hay không, nhưng chắc chắn cuộc tranh đấu vì gái của hai anh em nhà họ Lôi xem như Lôi Vệ đã bại.

Chỉ vì thế Lôi Vệ chỉ đành cắn răng tiến đến cạnh lan can bắn giết thây ma hỗ trợ Mạnh Linh cũng như chờ ngày hành quyết.

Ngược lại Lôi Bảo cực kỳ vui vẻ khi đã được giải thoát khỏi tai ác kia, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài tiến đến hỗ trợ, tranh thủ lấy lòng Mạnh Linh sau pha mất mặt trước đó.

Thấy thế Trần Lâm cũng cười cười cười thầm kinh bỉ hai tên trẻ trâu này.

Còn những thợ săn thì triệt để khâm phục vị hảo hán trẻ tuổi này, đúng là một bật anh hùng hết sức là nhân quyền, nam nữ đều bình đẳng ế như nhau.

Cứ thế một màn đu đưa giữa thiên không lại diễn ra, nhưng trước đó là một tên có ba chân còn giờ thì chỉ có hai chân.

Tuy nhiên dù có mấy chân thì trước hoàn cảnh khá là chật vật như thế này, Mạnh Linh vẫn phải cố gắng căn mình né tránh những bàn tay gớm ghiếc đang không ngừng cào đến kia, gần như đã quên đi chuyện sợ hãi hoặc là đã quá mức sợ hãi nên không thể sợ thêm được nữa...

Mãi cho đến khi bờ mông của nàng mạnh mẽ tiếp xúc với mặt đất bình yên...

Trần Lâm một con người vô cùng giữ chữ tính...

Trước ánh mắt chờ mong của Lôi Bảo và Mạnh Linh, Trần Lâm không chút khách khí xách Lôi Vệ lên mặc cho hắn cực lực giãy giụa đưa ra trước miệng thây ma.

- Cmn cứu ta...

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trông thấy hàng trăm con thây ma lúc nha lúc nhúc không ngừng đạp lên người nhau muốn bắt lấy mình, Lôi Vệ vẫn không nhịn được rên lên một tiếng đầy sợ hãi.

Ngược lại Lôi Bảo và Mạnh Linh thì mỉm cười thích thú chỉ thiếu mỗi việc cười lớn.

Gào...

Bất chợt một tiếng rào rống kinh thiên động địa vang lên khiến toàn bộ thây ma xung quanh run rẩy.

Nhóm thợ săn đang không ngừng chém giết thây ma cũng thoát giật mình trước tiếng rống tràn ngập uy áp kia.

Như cảm nhận được gì đó, Trần Lâm khẽ híp mắt lại trầm trọng về nơi xa rồi đạp mạnh lên thành lan can tung người nhảy lên các tòa nhà lao về phía trước...

Quen mất luôn cả việc bản thân đang xách trên tay một con gà...

Ngược lại thanh niên xấu số Lôi Vệ chỉ nghe được những tiếng ù ù bên tai còn trống thấy đồng bạn đang ngày một xa dần trong tầm mắt không nhịn được gào khóc...

- Cmn cái lề gì thốn... mau thả ta xuống...

- Đm... chú Mã cứu ta...