Chương 395: Trần Đại Mộc

Mặc dù biết thợ săn công hội gì đó là một bản hợp đồng không thơm như vẻ bề ngoài của nó.

Nhưng Trần Lâm là hạn lưu ban đến Viễn Đông lần này chỉ là để chơi không hề có ý ở lại đây, thế nên mưu đồ gì đó Trần Lâm hoàn toàn mặc kệ vẫn quyến định thử làm một thợ săn mấy ngày xem sao...

- Vậy nhờ cô giúp ta đăng ký...

Đặc 5 lôi tệ lên bàn, Trần Lâm không chút nghĩ ngợi nói.

Thấy tên thiếu niên này hào sảng đến thế, nữ nhân viên công hội không chút chậm trễ thu thấy 5 lôi tệ phí đăng ký kia, dù sao cũng sắp tan ca rồi nhanh chóng giải quyết cho tên này rồi về.

- Tiên sinh cầm lấy tờ phiếu đăng ký này đi lên lầu 2, sẽ có người đăng ký cho ngài...

Đưa cho Trần Lâm một tờ phiếu đăng ký, nữ nhân viên mỉm cười một cách vô cùng công nghiệp nói.

Hiển nhiên nhiệm vụ của nàng chỉ là thu tiền, vấn đề đăng ký là của nhân viên tầng trên.

Thầm mắng một tiếng làm ăn như cc...

Trần Lâm không nhịn được hậm hực liếc nhìn chiếc cầu thang to lớn phía xa rồi nhịn lại tờ phiếu đăng ký trên tay mình, tính ra nó khá giống với tờ đơn sinh việc thời trước mạt thế bao gồm các mục tên, tuổi, quê quán v.v...

Điểm khác biệt duy nhất ngoài cái mộc đỏ của thợ săn công hội ra có lẽ là thêm mấy phần năng lực, cấp độ, sở trường vũ khí các thứ mà thôi.

- Thợ săn công hội có quy định, người không liên quan không được phép lên tầng 2...

- Trần tiểu ca cậu lên đó đăng ký trước đi, ta ở đây đợi cậu...

Nhận thấy Trần Lâm trên cơ bản đã bước chân vào con đường thợ săn ở Viễn Đông, Tiểu Thuý khẽ mỉm cười ngọt ngào nói.

- Được vậy ta lên đó xem sao...

Nghe thấy Tiểu Thuý không theo đi theo lên đó đăng ký, Trần Lâm ngược lại khá hài lòng gật đầu nói.

Chuyện không để ai đi theo rõ ràng là chính sách bảo mật của thợ săn công hội.

Trong các hạng mục đăng ký kia có những vấn đề khá là nhạy cảm không thể để người ngoài biết được, dù đó là bằng hữu thân thiết, thế nên quy định cấm đi theo kiểu này khá là hay không làm mấy lòng ai cả...

Tuy nhiên Viễn Đông người trực tiếp ghi nhận lại biết, còn biết một cách cực kỳ đừng đừng chính chính, đúng là ma giáo...

Cứ thế để Tiểu Thuý sau lưng Trần Lâm bước lên cầu thang dẫn lên tầng trên, cùng như bước lên con đường trở thành một thợ săn...

Tuy nhiên, con đường để trở thành một thợ săn nằm ở tầng 2, muốn đế đó trước hết phải bước qua tầng một...

Mặc dù không liên quan nhưng Trần Lâm vẫn khẽ liếc nhìn vào xem tầng này thế nào.

Nhìn chung tầng trệt là tầng phục vụ và nhận nhiệm vụ, còn tầng 1 là tầng trả nhiệm vụ hay đúng hơn là tầng “mổ xẻ”.

Dù sao đây cũng là thợ săn công hội, ngoài chuyện giết thây ma ra thì nhiệm vụ chính vẫn là săn thú, thế nên rất nhiều nhiệm vụ của thợ săn công hội đều liên quan đến săn thú.

Dĩ nhiên không có chuyện chỉ phát một cái nhiệm vụ mà có thể ăn luôn cả một con hung thú...

Thợ săn công hội chỉ phát nhiệm vụ thu thập một bộ phận trên người hung thú mà thôi, phần còn lại họ sẽ mua với giá... có thể xem như ngang với giá thị trường...

Dù sao sân chơi của người ta, luật là của người ta không muốn thì khỏi phải lên cấp.

Chính vì thế tầng 1 không chỉ là tầng trả nhiệm vụ mà còn kiêm luôn tầng mổ xẻ hung thú.

Dĩ nhiên với một người lịch thiệp như Trần Lâm, nơi máu me như thế Huyết tổ đại nhân không thích chỉ nhìn một cái rồi bước lên tầng 2.

Ngược lại với tầng dưới, tầng 2 khá là sạch sẽ trang nhã hơn rất nhiều, tổ cộng có 5 phòng làm việc...

Trần Lâm gà mờ không biết gì chọn đại một phòng rồi bước vào.

Bên trong căn phòng, một trung niên nhân đang nằm gục trên bàn làm việc ngáy ngủ...

Đột nhiên cảm thấy có người bước vào, trung niên nhân kia không nhịn được nhíu mày ngước mặt lên nhìn Trần Lâm một cái.

- Cmn sao lại là ta....

Khi thấy người đến là một thiếu niên trẻ tuổi trên tay còn cầm một tờ giấy nhìn sơ qua là biết ngay giấy đăng ký thợ săn, trung niên nhân kia không nhịn được chửi thầm một câu.

Hiển nhiên dù là thời đại nào cũng vậy, sắp đến giờ tan ca mà lại có người đến làm việc thì chả công nhân viên chức nào vui cho được.... (anh em độc giả nhớ lấy, có không may làm giấy tờ gì đó nhớ đi sớm, đừng như Trần Lâm).

Ngược lại Trần Lâm cũng khẽ đánh giá lão nhân viên kia cũng như nội thất bên trong căn phòng này.

Tính ra căn phòng khá rộng lớn, dù sao cả tầng này cũng chỉ chia làm 5 phòng, nội thất bên trong cũng khá là sang trọng nhưng lại hơi trống trải, ngoài bàn làm việc của trung niên nhân bộ dáng không vui kia còn lại đều trống không, nhưng đây là sự trống trả do sắp xếp khi phía bên cạnh bàn làm việc của trung niên nhân còn cố tình để trống một khoảng, đúng là kỳ lạ...

- Cậu đến đây đăng ký thợ săn?

Liếc nhìn Trần Lâm đang ngó đông ngó tây như hai lúa mới lên tỉnh, trung niên nhân kia không nhịn được có chút hậm hực nói.

- Phải...

Ngược lại Trần Lâm cũng không chấp tên trung niên mặt như cái mâm kia chỉ cười nói rồi đưa phiếu đăng ký trên tay cho lão...

Nhanh chóng giật lấy phiếu đăng ký trên tay Trần Lâm, trung niên này chỉ liết nhìn Trần Lâm một cái rồi nói:

- Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Giới tính gì?

- Hả... à ta tên Trần Đại Mộc... Đại trong lão đại còn Mộc tức là cây...

- Năm này vừa tròn 19 cái mùa xuân...

- Còn giới tính thì có cần cởi quần ra để ngài kiểm tra không?

Trần Lâm cũng chỉ cười cười không chấp nhất với tên này chầm chậm nói.

Tuy nhiên với bản tính không chịu thiệt, Trần Lâm không quên pha trò trêu chọc tên này đôi chút.

- Không cần...

Ngược lại trung niên nhân kẻ bị làm phiền trước giờ ra về thì có pha kiểu gì cũng không vui được hừ lạnh nói.

Tuy nhiên khi liếc nhìn đũng quần u lên một cục của Trần Lâm, lão không nhịn được bật cười nói:

- Trần Đại Mộc... cái cây lớn đúng là người đâu tên đó...

- Vốn liến kia quả thật không nhỏ...

Trần Đại Mộc cái tên mà Trần Lâm vừa nghĩ ra, ý nghĩ của nó rất đơn giản Đại Mộc tức là cây lớn để ám chỉ Huyết Linh cũng như ám chỉ bản thân là kẻ lớn nhất huyết lâm...

Tuy nhiên trung niên nhân đầu óc đen tối kia lại không hiểu được ẩn ý sâu xa trong cái tên kia mà lại nghĩ ngay đến côn thịt quá khổ so với tuổi của Trần Lâm.

Trùng hợp thay cái tên mà Trần Lâm vừa nghĩ ra cũng khá là tương đồng với cây gậy thịt to lớn kia, khiến trung niên nhân kia có cớ lấy ra trêu chọc ngược lại Trần Lâm.

Lấy cái tên ra để ví von với côn thịt không khác nào nói là Trần Lâm tên là Trần Chim To.

Mặc dù không phải là tên thật nhưng sỉ nhục này làm sao Huyết tổ đại nhân có thể nhịn được lập tức lắc đầu nói:

- Lão lại không biết rồi, tên của ta là do lão cha lão mụ dự trên một câu thờ mà đặc cho đó...

- Người xưa có câu...

- “Đại mộc lưu giang, bất đắc hồi cố.

- Cây lớn trôi sông không mong ngày trở lại,

- Lỡ chia tay rồi chịch cái rồi đi...”

- Có những thứ đã chia ly rồi sẽ như khúc gỗ trôi sông không bao giờ trở lại... thế nên tranh thủ húp được cái nào hay cái đó... (Tâm đắc tình trường của lão tác, anh em độc giả sắp bước ra đời nên nhớ lấy câu này, kẻo một mai lại vỗ đùi hối hận).

- Người xưa nào nói câu đó vậy...

Nghe được những câu thơ vô cùng “thâm đen” của Trần Lâm, trung niên nhân rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười nói.

- Người này xưa lắm, ông không biết được đâu...

Trần Lâm cũng chỉ cười cười nói cho quan chuyện, tuyệt đối không thể nói ra là do lão tác lâm thời nghĩ ra được.

Ngược lại bị thằng trẻ trâu này chọc cười, trung niên nhân khẽ lắc đầu hỏi lại.

- Được rồi không đùa với ngươi nữa... chúng ta tranh thủ còn về...

- Ngươi tên Trần Đại Mộc, giới tính nam, hiện 19 tuổi...

- Đúng hết chứ...

- Ta thấy cái tên Trần Đại Kê nói hay hơn... hay là lão đổi lại cái tên đó đi...

Tuy nhiên Trần Lâm lại không muốn nhanh khẽ gãi mũi nói.

Nghe thấy thế đến phiên trung niên nhân giật mình, nhân sinh quan đột nhiên với nát, có thể nói là sống hơn 60 tuổi như chưa gặp thằng nào như thằng âm binh này.

- Được rồi Trần Đại Kê thì Trần Đại Kê... miễn là ngươi vui là được...

Cảm thấy cuộc sống thật là bất lực, lão nhân viên công hội thở săn này chỉ biết bất lực thở dài, cố gắng hoàn thành xong công việc ngoài giờ này rồi về...

- Cấp đội hiện tại của ngươi là cấp mấy...

- Năng lực của ngươi là gì, vũ khí thường dùng.

Không thèm nhìn Trần Lâm một cái, lão trung niên nhanh tay nói hết những mục cuối cùng.

- Hiện tại mới đến cấp 19 bằng tuổi với ta...

- Năng lực là cường hoá sức mạnh...

- Còn vũ khí thường dùng là đao kiếm đi...

Cảm thấy cách làm việc của lão già này hơi kỳ, Trần Lâm có chút khó hiểu nhưng vẫn nửa thật nửa giả trả lời.

Bất chợt như nghĩ ra gì đó Trần Lâm khẽ liếc nhìn khoảng trống rộng lớn trong căn phòng này rồi thoáng cười cười.

Hiển nhiên, bình thương sẽ không đơn giản người hỏi người tự khai như vậy, mà sẽ thực sự biểu diễn vài đường một cách rõ ràng hơn, nhất là những vấn đề liên quan đến sức mạng của ngươi chơi, những hạn mục mà Viễn Đông cố tình thu phập.

Tuy nhiên, lão trung niên làm công ăn lương này lại gắp về nên lướt qua phần đó chỉ hỏi sơ bộ Trần Lâm cho nhanh.

Nhờ thế Trần Lâm đỡ phải tốn một phen ra sức giấu giếm.

Rất nhanh dưới dự nóng vội của trung niên nhân làm công ăn lương mà gắp về, bảng thông tin của vị hảo hán Trần Đại Kê đã điền xong...

Trong đó phiếu thông tin đầy đủ kia được trung niên nhân cất đi làm tư liệu sau này...

Ngược lại lão đưa cho Trần Lâm một cái thể bạc khá giống chứng minh thư ngày trước xem như thứ chứng minh thân phận thợ săn của Trần Lâm.

Trên đó hiển nhiên không có hình mà chỉ có tên, tuổi, giới tính và cấp F khá là phèn chua của Trần Lâm hiện tại. Những thông tin cơ mật như năng lực gì đó đều được giấu đi để mình Viễn Đông nắm được rồi.

- Nhóc con... thợ săn không phải một trò đùa, cố mà giữ mạng.

Xong xuôi công việc, lão trung niên nhân tuy làm ăn có chút qua loa nhưng vần còn chút lương tâm trịnh trọng nói với Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm cũng khẽ gật đầu chào rồi nhanh chân xuống lầu trở lại đại sảnh rộng lớn của công hội.

Nữ nhân viên từng hướng dẫn Trần Lâm trước đó cảm thấy hơi nhanh thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì chuẩn bị thu dọn công việc của mình.

Hiển nhiên đây không phải chuyện gì hiếm ở cái thợ săn công hội này và thực tế nó chỉ là hình thức khi rất nhiều người dù kiểm tra cỡ nào đi nữa nhưng vẫn có thể ẩn giấu năng lực của mình.

Ngược lại Tiểu Thuý thấy Trần Lâm bước xuống không nghĩ nhiều chạy đến cười nói.

- Chúc mừng Trần tiểu ca chân chính trở thành một thợ săn của Viễn Đông...

- Từ nay về sau chúng ta có thể xem như đồng nghiệp rồi, mong đại lão chiếu cố...

Nghe nàng ta nói thế, Trần Lâm cũng chỉ cười cười không nói gì.

Tiểu Thuý hay đúng hơn chính là Vương Tài từ đầu đã nhắm đến sức mạnh của Trần Lâm muốn lợi dụng lúc cậu còn mới đến đây không biết gì kéo gần quan hệ, thậm chí là mời chào Trần Lâm vào nhóm của mình.

Đáng tiếc với pháo đài Viễn Đông này, Trần Lâm đúng như cái tên trước đó bịa ra của mình, cây lớn trôi sông không có ngày trở lại, chuyến đi này cũng chỉ là thoáng qua sau này có trở lại hay không Trần Lâm cũng không thể nào biết được...