Chương 392: Hỏi đường

Cuộc đời không có cái khổ nào như cái khổ này.

Sau khi bơi ra con sông rồi sẵn tiện lượm luôn vài con cá không biết sống chết cản đường cho mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga làm khô...

Trần Lâm cũng thoát khỏi cái hang động chết tiệt kia, tuy nhiên khi bò lên được bò Trần Lâm đột nhiên phát hiện một chuyện vô cùng trọng đại.

Không phải chuyện bản thân và nhóm nữ đang ướt như chuột lột những đường công mê người như trăm hoa đua nở cứ thế hiện ra, dù sao Huyết tổ đại nhân vừa mới bắn xong mấy phát không có nhu cầu bắn tiếp.

Chuyện quan trọng nhất lúc này chính là không ai biết đường đến pháo đài Viễn Đông đi như thế nào.

Dân nghèo hèn hai lúa như Trần Lâm đến cả Vũng Hải đi đường nào còn phải nhờ người khác chở nói gì đến pháo đài Viễn Đông ở nơi xa hơn ấp bội...

Lâm Mỹ Anh với thân phận là người mẫu nổi tiếng của Hoa Trung quốc đến đây lưu diễn cũng được người khác đưa đón nên càng không biết đường, còn Huyết tộc trá hình thây ma như Huyết Thiên lại càng không biết.

Ngược lại ba người Phương Tuyết, Phương Ngân và mỹ phu có phần lai tây Trương Tố Nga đều là dân nội địa nên hiển nhiên biết đường, nhưng lại là biết đường đi theo quốc lộ.

Hiện lại mạt thế đã hàng lâm được gần nửa năm, đường sá trên cơ bản đã không còn được như trước kia, ba người Phương Tuyết cũng đành bó tay.

Cực chẳng đã Trần Lâm đành quyết định nhắm hướng đông mà đi, chỉ cầu mong không đen đến mức lạc đến thi đàn đông hải là được.

Cứ thế nhóm người Trần Lâm như con ruồi không đầu cứ nhắm hướng đông mà đi, dù sao pháo đài Viễn Đông cũng có chữ đông chạy kiểu gì cũng không sai được.

Dĩ nhiên, chặng đường còn lại là đồng cỏ mênh mông không phải cho cái hang nhỏ kia nữa...

Nhóm người Trần Lâm cũng không rãnh chạy bộ lấy chiếc xe đã loot được của Liễu Mộng Điệp trước đó làm phương tiên giao thông.

Ngược lại chiếc chiến sa bọc thép Trần Lâm đã sớm cho đám người Lê Dũng nghiên cứu, mà nếu còn trong tay Trần Lâm cũng không đem thứ lộ liễu như vậy ra dùng.

Cứ thế xe ta bon bon trên đường...

Chạy suốt một ngày trời đến khi mặt trời xuống núi rồi lại mộc lên lẫn nữa những vẫn chưa thấy cái pháo đài trong truyền thuyết kia đâu.

May thay khi mọi người còn đang lo sợ bản thân đã lạc đường thì liên tiếp những tiếng súng không ngừng vang lên khiến nhóm người Trần Lâm ánh lên tia hy vọng.

Có tiếng súng hiển nhiên là có người để hỏi đường....

Bên kia nhóm thợ săn tuy đông hơn nhưng lại bị con cự ngưu to lớn đuổi chạy như chó.

Trung nhiên thấp lùn người lãnh đạo đội săn và cũng là người có chiến lực cao nhất trong đội còn không chịu nỗi một kích bị cự ngưu húc bay...

Nhận thấy được việc gần như không thể chạy lại con trâu bốn chân to lớn kia...

Những người còn lại quyến định cắn răng chơi tới bên với con trâu điên to lớn...

Ba xạ thủ của team cấp tốc nổ súng, những tiếng Bằng... Bằng... liên thanh không ngừng vang lên. Những viên đạn súng trường không ngừng lao đến bắn vào người con cự ngưu rồi ghim vào lớp da đen của nó khiến nó gầm lên một tiếng đầy đau đớn.

Tuy nhiên thể chất và lớp da của bọn hung ăn cỏ đặc biệt phi phàm, nhưng viên đạn mặc dù thành công bắn vào ngươi cự ngưu khiến nó đau đớn nhưng hoàn toàn không thể làm nó bị thương được, còn kích phát hùng tính của nó.

Ưuuu...

Rống lên một tiếng như phát tiết cơn tức giận của bản thân, cự ngưu gồng người lao đến muốn húc bay đám ruồi muỗi đang bay vo ve trước mặt mình kia.

Ngược lại những thợ săn còn lại cũng không chịu chết cấp tốc rút ra vũ khí của bản thân đáp trả.

Dưới sự yểu trợ của ba xạ thủ sau lưng, hai thanh niên trong đội thợ săn lập tức bộc phát ra tốc độ cực nhanh lao đến vung lên thanh loan đao phẩm chất lục khá là quý giá với một đội săn nhỏ này chém vào người cự ngưu...

May thay mặc chỉ cao hơn trang bị phẩm chất trắng một bật tính ra vẫn khá phèn, nhưng cự ngưu cũng không phải sinh vật thiên sinh phòng thủ gì, hai thanh đao phẩm chất lục kia là vừa đủ...

Ánh đao lượt qua, hai thanh loan đao chém vào lưng cự ngưu để lại một vết thương dài, máu tươi theo đó phun ra khiến hung thú này đau đớn gào rống.

Tuy nhiên, dù là một hung thú ăn cỏ có cấp độ không cao, nhưng cự ngưu vẫn là nỗi khiếp sợ trên đồng cỏ còn hơn cả một con sói.

Bị ăn đòn đau cự ngưu mặc kệ chút vết thương trên lưng kia cấp tốc quay người, cơ thể khổng lồ tràn ngập hung bạo nguyên thủy giậm mạnh xuống đất đưa lên cặp sừng cong húc đến một trong hai con ruồi đang ghét đã làm mình bị thương kia.

Cảm nhận được một vật thể màu đen to lớn đầy chết chóc lao đến, thanh niên xấu số lập tức hối hận vì đã chưa viết di chúc chỉ có thể căn răng nhanh chóng lui lại né tránh.

Đáng tiếc cự ngưu đã nhanh hơn húc ngược cái sừng cong to lớn màu trắng ngà nhưng cũng không kém phần bén nhọn của mình vào người thanh niên kia...

Một bên sừng phá không lao đến trực tiếp đâm xuyên qua người thanh niên xấu số để lại một lỗ thủng to lớn, không chỉ thế lực đạo khủng bố khiến thanh niên sát thủ mới nhú này bị đẩy bay ra xa để lại một vệt máu dài trên thiên không rồi như diều đứt dây rơi bịch xuống đất...

Máu tươi từ miệng vết thương khủng bố trên ngực hắn phun ra như suối khiến hắn bỏ mạng tại chỗ...

- Ahhh...

Hai nữ nhân trong đội săn thấy đồng bạn bị húc chết, cái lỗ thủ trước ngực hắn hoàn toàn có thể trông thấy xương lẫn một phần nội tạng bên trong khiến họ dùng đã tình thấy qua cảnh chết chóc cũng không thể nhịn được hét lớn.

Tuy nhiên cũng chính vì thế lại thu hút sự chú ý của hung thần trâu điên kia.

Ánh mắt đỏ ngầu liếc nhìn hai nữ nhân ngu ngốc kia rống lên một tiếng như muốn nói “chết cha hai đứa bây rồi” rồi tung người lao đến...

Bất chợt từ dưới mặt đất vô số những sợi dây leo đột nhiên mộc lên quấn chặc lấy người cự ngưu lại.

- Chạy mau đi...

Tạo ra những sợi dây leo quấn lấy cự ngưu, người cuối cũng trong đội săn, một lão già tầm 70-80 tuổi khuôn mặt khắc khổ hét lớn muốn liều mạng cầm chân con hung thú này, để đám thanh niên kia chạy trước.

Với một người đã gần đất xa trời như lão đây có thể xem như một cái chết có ích.

Đánh tiếc cự ngưu dù không phải hung thú mạnh mẽ gì, nhưng có thể nói là thiên sinh thần lực.

Trông thấy những tên đáng ghét kia muốn bỏ chạy, cự ngưu rống lên một tiếng đầy tức giận cơ thể khổng lồ không ngừng vùng vẫy bứt đứt những sợi dây leo đang quấn quanh người mình đạp nát mặt đất bên dưới lao đến...

Lão nhân đang đứng gần đó cũng không kịp né tránh bị dư chấn hất bay ra xa thổ huyết.

May thay mục tiêu của cự ngưu là ba tên xạ thủ đáng ghét kia nên hoàn toàn bỏ qua lão nhân đang nằm thoi thóp dưới mặt đất.

Ngược lại nhóm ba xạ thủ hai nữ một nam thì cực kỳ xui xẻo bị hung thú kia quyết tâm đuổi giết.

Một trong số hai nữ xạ thủ vì quá hoảng sợ không cẩn thật vấp ngã xé lăng xuống mặt đất.

Thấy thế tên nam xạ thủ kia có lòng muốn quay lại giúp đỡ nhưng hoàn toàn không đủ sức khi một bàn chân to lớn đã giậm xuống trực tiếp giẫm nát đầu nữ xạ thủ kia.

Máu tươi cùng óc ác văng ra bốn phía nhuộm đỏ cả bãi cỏ xanh bên dưới, cơ thể không đầu của nữ thợ săn đáng thương co giật một lúc rời im bật trông vô cùng kinh dị.

Hai người trong nhóm thợ săn cứ như thế nhẹ nhàng bị giết chết, lão già thực vật hệ cùng trưởng nhóm đều bị hút bay không rõ sống chết.

Nhóm thợ săn 7 người giờ chỉ còn lại 3 người, tuy nhiên chính xác hơn là chỉ còn lại 2 người nam nữ xạ thủ.

Hỡi lẻ khi vừa trông thấy cự ngưu giết chết đồng bạn của mình, tên thanh niên sát thủ hệ còn lại đã sớm quay đầu nhắm hướng khác bỏ chạy.

Một quyết định trên cơ bản là hoàn toàn đúng đắn trong thời điểm hiện tại khi ít nhất hắn ta có thể giữ được mạng trước con trâu điên kia, nhưng nơi đây cách Viễn Đông nói xa thì đúng là không xa nhưng nói gần cũng không hề gần, một mình chạy bộ về pháo đài Viễn Đông nếu không may mắn gặp được những đội săn khác hắn cũng khó có cơ hội sống.

Mạt thế chính là tàn khốc như thế...

Ngược lại bị cự ngưu truy đuổi, hai tiểu xạ thủ chắc chắn không có đường sống nhưng vẫn phải cố gắng mà chạy.

Đáng tiếc đúng là hai chân thì khó lòng chạy hơn được bốn chân, rất nhanh cực ngưu đã đuổi sát đ-t hai người.

Tuy nhiên, trước khi cặp sừng cong kia sắp xõa xuyên qua đôi nam nữ xấu số thì một bóng đen đã lao đến.

Thân làm đội trưởng của tổ đội săn này, trung niên nhân thấp lùn kia không dễ chết như vậy, sau khi bị cự một húc bay trên cơ bản là không chịu nỗi một kích, lão đã quay lại và ăn hại như xưa, một lần nữa bị cự ngưu húc bay.

Đúng là máu liều còn nhiều hơn máu não, không biết sao lão trung niên thấp bé kia bằng cách nào mà có thể sống được đến ngày hôm nay còn làm đội trưởng của một nhóm người...

Không lẽ mạt thế cũng xét quan hệ sao?

Tuy nhiên, mạt thế có ưu tiên quan hệ hay không thì không ai biết, nhưng cự ngưu chắc chắn không hề xem xét vấn đề đó...

Sau khi húc bay trung niên chỉ có 2m bẻ đôi kia, cự ngưu không biết có thù oán gì vẫn tiếp tục lao đến nhắm vào đôi nam nữ thợ săn kia khiến hai người lệ nóng rơi đầy mặt thầm hồ một tiếng, đm cuộc đời...

Bất chợt như nghe thấy lời thân thở của đôi trẻ.

Một bóng đen bằng tốc độ nhanh khủng khiếp phá không lao đến rồi pháp một cái trực tiếp xoã xuyên qua cổ của con cự ngưu, khiến hung vật to lớn kia chỉ kịp kêu lên một tiếng tuyệt vọng rồi ngã ầm xuống đất bỏ mạng.

Ngược lại, nam nữ xạ thủ cùng trung niên nhân thấp bé cũng nhận thấy cái chết cực kỳ trống vắng của hung vật nãy giờ đã đuổi cả nhóm chạy té khói, giết chết hai người, còn đánh trọng thương gần chết một người kia.

Ánh mắt không giấu nỗi sự kinh ngạc ngơ ngác đến không dám tin vào mắt mình nhìn vật đã lấy mạng con cự ngưu kia.

Nó là một thanh kiếm nhật rất to lớn không khác gì một ngọn giáo, thân kiếm màu đen tuyền ánh lên những tia sáng lạnh lẽo còn đang ghim chặt trên cổ con cự ngưu nhưng để minh chứng cho sức mạnh của nó.

Tuy nhiên chưa để mọi người kịp hoàn hồn trở lại, một thiếu niên trẻ tuổi chỉ tầm 18-19 tuổi, bộ dáng khá là thư sinh tóc đen mắt đen khung mặt khá phổ thông đã chầm chậm bước đến.

Đứng bên cạnh cái xác cự ngưu, thiếu niên kia khẽ mỉm cười thân thiện rồi nhẹ nhàng rút thanh kiếm nhật kia gác lên vai trước ánh mắt kinh dị của mọi người.

Tuy chưa cầm qua nhưng nhìn vào ngoại hình có thể thấy được thanh kiếm nhật to lớn kia không hề nhẹ...

Ấy vậy mà thiếu niên kia có thể nhẹ nhàng dùng một tay nhắc nó lên, tất cả đều chứng mình tên kia có cấp độ rất cao và còn rất nguy hiểm kia chính hắn đã nhẹ nhàng giết chết con trâu điên kia, ánh mắt của cả ba đều ẩn ẩn có sự cảnh giác liếc nhìn tên thiêu niên kia.

Đôi khi ra bên ngoài dã ngoại, nhân loại còn đáng sợ hơn cả hung thú hay thây ma.

Ngược lại thiếu niên không ai khác chính là đồng chí Trần Lâm cũng cảm nhận được ánh mắt đề phòng của ba người kia nhưng chỉ khẽ cười cười nói:

- Xin hỏi các vị có biết đường nào đến pháo đài Viễn Đông hay không?

Nghe thấy “thằng cha” vừa mới xuất hiện đã lượm nhẹ con cự ngưu gần như không thể đánh bại kia lại muốn hỏi đừng.

Ba người của nhóm thợ săn đều không nhịn được đưa mắt những nhau. Tuy nhiên trước sức ép của thanh kiếm nhật to lớn đã dễ dạng chọc tiết con cự ngưu, họ không dám lơ là.

Vẫn là trung niên nhân dáng người thấp bé tiến lên trước gặng ra một nụ cười khá là khó coi rồi nói:

- Tiểu huynh đệ chắc từ nơi khác đến, lão hữu họ Vương tên chỉ có một chữ Tài là người của pháo đài Viễn Đông kia.

- Cậu cứ đi thẳng về hương bắt, đi khoảng một ngày đường sẽ đến được pháo đài.

Nghe thấy câu trả lời của trung niên nhân gọi là Vương Tài kia, Trần Lâm không nhịn được thầm hô một tiếng may mắn.

Hóa ra họ đã đi lạc đường thật, lệch xuống pháo đài Viễn Đông muốn đoạn khá xa, nếu không gặp đám người Vương Tài mà cứ nhắm hướng đông mà chạy thì chỉ sợ không thấy cái Viễn Đông đâu mà chỉ thấy biển đông sóng vỗ trập trùng...

Tuy nhiên đã may mắn gặp được “dân địa phương”, Trần Lâm làm sao có chuyện dễ dàng bỏ qua phải tận dụng triệt để, mỉm cười vô cùng nham nhở nói:

- He... he... hình như các vị cũng là người của pháo đài Viễn Đông...

- Không biết ta có thể quá giang các vị đến đó được không, đổi lại thứ này sẽ là thù lao...

Nói xong Trần Lâm khẽ vỗ lên xác con cự ngưu như để muốn nói nó là tiền công cho việc chuyên chở mà Trần Lâm.

Ngược lại nhóm người thở săn cũng không vội đồng ý chỉ khẽ liếc nhìn nhau hội ý, đáng tiếc dù hoàn toàn không muốn nhưng nhóm thợ săn này chỉ có thể chấp nhận, nhưng không phải vì cái xác vô cùng giá trị của con cự ngưu kia mà là vì mạng của chính họ.