Chương 389: Thả người

Hôm nay ngày lành tháng tốt...

Huyết tộc tuy chỉ giành được quán quân tổ đội chiến nhưng lại đại thắng trong vấn đề quay số trúng thưởng, thế nên Trần Lâm quyết định đi thăm những tù nhân mà Huyết tộc đã bắt được...

Bên trong phòng giam của Huyết tộc tại thành phố Thanh Thủy này...

Trông thấy Trần Lâm và Lôi Uyển Nhi đi đến, Long Ngữ Yên và nhóm Huyết Chu đang canh gác tại đây không khỏi giật mình.

Lôi Uyển Nhi thì không nói nhưng với thân phận của mình không ngờ Trần Lâm lại đích thân đến ngục giam này.

Khẽ tiến lên phía trước, Long Ngữ Yên có phần cứng nhắc chào theo kiểu quân nhân nói:

- Đại nhân mừng ngài đã trở về...

- Ngài đến đây là muốn gặp nhóm quân nhân kia.

- Phải, ta muốn xem đám quân nhân dám liều mạng xong vào Huyết tộc ta một chút...

Liếc nhìn nữ nhân 6 tay Long Ngữ Yên, Trần Lâm khẽ cười nói.

Nghe thấy thế Long Ngữ Yên khẽ gật gầu dẫn theo Trần Lâm và Lôi Uyển Nhi xuống tầng dưới.

Tính ra đám quân nhân tại đây khá là sướng, không phải lo ăn lo mặc, dù sao với Huyết tộc thứ không thiếu nhất chính là lương thực...

Phụ thân của Long Ngữ Yên và chính bản thân nàng cũng từng là quân nhân, thế nên cũng không bỏ đói đám tù binh này, cuộc sống xem ra cũng khá tốt.

Tuy nhiên khi trông thấy có người tiến đến, nhóm quân nhân kia vẫn đầy cảnh giác nhìn qua các khung gỗ còn cứng hơn cả cương thiết kia...

Trong đó Long Ngữ Yên thì còn đỡ nhưng khi thấy Lôi Uyển Nhi, đám quân nhân kia đều không nhịn được rùng mình lui về phía sau đầy sợ hãi.

Từ đó có thể thấy được trong khoảng thời bị bắt gian, Lôi Uyển Nhi đã đối xử với đám người này tốt đến mức nào, dẫn đến ám ảnh tâm lý không hề nhẹ.

Trông thấy ánh mắt đầy sợ hãi như chuột gặp phải mèo của nhóm quân nhân kia hình vào Lôi Uyển Nhi, rõ ràng là có ngoại hình không đáng sợ bằng Long Ngữ Yên.

Trần Lâm không nhịn được nghiên đầu nhìn vị nữ chỉ huy này.

Thấy được ánh mắt như nhìn vào dị thú của Trần Lâm nhìn vào mình, Lôi Uyển Nhi không nhịn được hừ lạnh lên tiếng giải thích:

- Ta chỉ muốn khai thác chút thông tin tình báo từ họ mà thôi...

- Nên có chút động tay động chân...

- À... thì ra chỉ có chút xíu...

Nghe được lời giải thích của Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm chỉ bĩu môi nói.

Hiển nhiên quá trình thẩm vấn kia không nhẹ nhàng như Lôi Uyển Nhi nói.

Ngược lại trông thấy nữ ma đầu kia đi theo một nam nhân tóc trắng trẻ tuổi, mặc dù lời nói không chút nể mặt những bộ dáng lại có phần cung kinh, nhóm quân nhân đã ăn phải không ít quả đắng từ Lôi Uyển Nhi đều không nhịn được giật mình kinh ngạc âm thầm quan sát thiếu niên trẻ tuổi tóc trắng kia...

Rất nhanh mặc dù chưa từng gặp qua nhưng một cái tên lập tức xuất hiện trong đầu các quân nhân, Huyết tổ Trần Lâm...

- Ngài là Huyết tổ...

Ngồi sau song gỗ nhà giam, Mạng Ca đột nhiên lên tiếng bạo gan hỏi.

Tuy nhiên vị đội trưởng tiểu đội 01 này đã không còn bộ dáng oai phong khí khái ngày trước mà thay vào đó là một cơ thể có phần tiều tụy ưu buồn...

Hiển nhiên, dù không ai trách cứ thậm chí còn có không ít quân nhân thầm cảm kích, nhưng tinh thần của Mạch Ca đã bị ảnh hưởng không nhỏ sau khi chủ động đầu hàng Huyết tộc khiến đồng bạn bị giam cầm không biết ngày mai sẽ ra sao.

Ngược lại khi nghe thấy vị quân nhân của phần lớn tuổi kia dám mở miệng hỏi mình.

Trần Lâm không vội trả lời mà liếc nhìn những quân nhân đang ngồi sau song gỗ cảnh giác nhìn mình rồi cưới nói:

- Không phải, ngài lầm rồi...

- Ta là bộ trưởng bộ văn hoá kiêm bộ nông nghiệp của Huyết tộc, ta sợ các ngài bị bạo hành nên đến đây quan sát mà thôi...

- Xem ra các vị sống khá là tốt...

- Ngài thật là thích đùa...

Nghe thấy những lời nói kia, Mạnh Ca hoàn toàn không tin những cũng không dám phản bác chỉ lắc đầu cười nói.

Ngược lại Trần Lâm cũng chỉ cười cười liếc nhìn nhóm quân nhân đang ngồi trong lòng giam.

Đa phần đều khỏe mạnh, tuy nhiên vẫn có không ít người bị thương tật nhất định và những vết thương đó đều đem đến dị tật không thể chửa trị, không ít người còn mất luôn cả một cánh tay trở thành Dương Quá đại hiệp...

Tính ra cũng đáng thương...

- He... he... được nếu vị trưởng quan đây đã không thích đùa thì chúng ta làm việc chính...

- Huyết tộc là một chúng tộc khá là dân chủ đó nha...

- Thế nên vân mệnh của những tù nhân cũng nên do các tù nhân quyết định...

- Các ngài muốn chúng ta xử lý các vị thế nào...

Liếc nhìn một vòng rồi nhìn lại Mạch Ca kẻ dám nói chuyện với mình, Trần Lâm đột nhiên lên tiếng nói.

Chỉ là không ngờ lại muốn để quyền quyết định sẽ giải quyết đám quân nhân này cho chính họ lựa chọn, khiến không chỉ đám quân nhân mà hai người Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên cũng phải giật mình kinh ngạc...

Nếu đám người này yêu cầu thả tự do vô điều kiện, không lẽ Trần Lâm cũng làm theo thật sao, như vậy cũng quá vô lý đi.

Ngược lại Mạnh Ca cũng không dám tin vào tai mình cười nói:

- Nếu chúng ta muốn ngài thả chúng ta đi thì sao?

Hiển nhiên Trần Lâm đã đưa mình vào thế khó, người ta đã yêu cần như vậy, nếu không thả thì là thất hứa uy tín của Huyết tổ đại nhân còn đâu, nhưng nếu cứ như vậy mà thả người thì không phải là chơi ngu rồi sao.

Tuy nhiên một lần nữa độ bá đạo của Trần Lâm khiến mọi người kinh ngạc.

Nghe thấy yêu cầu của Mạch Ca, Trần Lâm không chút nghĩ ngợi gật đầu cái rụp nói:

- Tốt nếu ngài đã muốn như vậy thì được...

- Người đâu, hộ tổng đám quân nhân này ra ngoài thành phố rồi thả họ đi...

Nhận được mệnh lệnh cực kỳ vô lý của Trần Lâm, không chỉ chính bản thân những quân nhân đang ngồi sau song gỗ kinh ngạc mà đến cả nhóm Huyết Chu đang cảnh giới cũng ngạc nhiên không kém.

Tuy nhiên, trước mệnh lệch của Huyết tổ đại nhân, nhóm Huyết Chu không có khả năng làm trái dù nó có vô lý đến mức nào đi nữa, lần lượt từng quân nhân còn đang ngơ ngác bị kéo ra ngoài nhưng không phải đến lôi đến pháp trường mà được đem ra ngoài thành phố rồi đuổi đi.

Bản thân Mạnh Ca cũng ngơ ngác không kém đồng đội của mình bị những Huyết Chu to lớn cứ thế kéo ra ngoài, nhưng lòng vẫn không thể nào hiểu nỗi vị đại nhân két tiếng của Huyết tộc kia muốn làm gì.

Thật lòng Mạch Ca chỉ nói chơi, hắn chưa bao giờ nghĩ Trần Lâm sẽ thả họ đi thật, hắn nói như vậy cốt yếu chỉ là để làm bẽ mặt Trần Lâm mà thôi, nào ngờ tên điên kia lại chơi thật...

Cuộc sống đúng là vô thường nhất thời khó tiếp nhận...

Tuy nhiên, khi Mạnh Ca và những quân nhân khác sắp bị kéo đến cửa...

Trần Lâm đột nhiên mở miệng nói vọng theo:

- Nếu cuộc sống có khó khăn quá, các ngươi có thể đến Đại Ca thành chơi...

- Đám người của Đại Ca thành chắc chắn sẽ không chê các người tàn tật...

Nói xong Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười vô cùng quỷ dị...

Ngay lập tức Mạnh Ca như nghĩ ra gì đó thoáng giật mình muốn lên tiếng hỏi rõ Trần Lâm.

Tuy nhiên Trần Lâm đã lắc đầu nói trước:

- Ta chưa từng xem nhân loại là kẻ thù... nhân loại càng không có tư cách làm kẻ thù của ta...

Nghe Trần Lâm nói thế, lời nói sắp đến miệng của Mạch Ca đã lập tức bị chặn lại chỉ có thể nghẹn ngào nhìn Trần Lâm rồi bị những Huyết Chu kéo đi...

Ngược lại Trần Lâm chỉ đứng đó chắp tay sau đít nhìn theo cười nhạt.

- Ngài làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì?

Chứng kiến tất cả, Long Ngữ Yên không nhịn được tiến lên hỏi.

Long Ngữ Yên thật sự không hiểu được tốn công bắt nhóm quân nhân kia rồi còn nuôi cơm một khoảng thời gian nhưng giờ lại dễ dàng thả người như thế.

Ngược lại Lôi Uyển Nhi cái hiểu cái không nhưng vẫn đứng đó chờ đợi câu trả lời của Trần Lâm...

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt không trả lời câu hỏi của Long Ngữ Yên mà còn hỏi ngược lại nàng:

- Nàng cũng từng là một quân phải không...

- Thế do đâu lại bị Vũng Hải đuổi cổ phải đi làm một sợ săn quèn sống qua ngày...

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên nói đến vấn đề quá khứ kia, Long Ngữ Yên thoáng trầm ngâm khó hiểu nhưng vẫn thành thật nói:

- Chuyện này ta đã kể với ngài rồi mà...

- Khi ta làm nhiệm vụ vô tình bị thương mất một tay... Vũng Hải không cần... phế nhân...

Tuy nhiên khi nói đến đây Long Ngữ Yên lập tức cảm nhận được vấn đề ánh mắt trứng lớn nhìn Trần Lâm rồi nhìn theo nhóm quân nhân kia.

Do tác dụng của những mũi tên có khả năng phát nổ của Huyết tộc, nhóm quân nhân kia có không ít người thậm chí là gần một nửa đều bị cụt tay hay cụt chân, chính thức trở thành một phế nhân và Vũng Hải không cần phế nhân...

Nhóm người kia có trở về thì cũng sẽ bị Vũng Hải xem như đồ bỏ đi, không có khả năng tiếp tục gia nhân quân đội.

Không chỉ thế Trần Lâm thả nhóm người này đi quá đơn giản, mà cái gì càng đơn giản lại càng phức tạp, Vũng Hải chắc chắn sẽ nghi kỵ nhóm quân nhân này, kể cả những quân nhân còn lành lặn.

Từng bị chính những chủ huy của mình bán đứng trở thành những con tốt thí, giờ lại bị chính bọn họ nghi kỵ, tương lai của họ khi trở về chắc chắn không hề tươi sáng và cái hướng đi có vẻ tươi sáng nhất không gì khác chính là Đại Ca thành.

Thế nên có thể nói mục đích Trần Lâm thả nhóm quân nhân này đi là để... họ từ đến Đại Ca thành, đỡ tốn công Hồng Ánh phải vận chuyển...

- Đại nhân, ta vẫn có điều thắc mắc...

- Đâu có gì có thể chắc chắn, đám quân nhân này sẽ đến Đại Ca thành...

Tuy nhiên qua một lúc suy nghĩ Long Ngữ Yên vẫn có chỗ không hiểu lên tiếng hỏi.

Dù sao tất cả cũng chỉ là mưu kế của Trần Lâm, không có gì có thể chắc chắn đám quân kia sẽ đến hay có cơ hội đến Đại Ca thành, một tiểu thế lực của nhân loại phụ thuộc Huyết tộc.

Tuy nhiên lần này không cần Trần Lâm trả lời, Lôi Uyển Nhi đã lên tiếng giải đáp thắc mắc của Long Ngữ Yên.

- Ngài ấy không cần nhóm quân nhân kia đến Đại Ca thành, đến cũng được không đến cũng chả sao...

- Giá trị cốt lỗi của nhóm quân nhân kia chính là để tuyên truyền...

- Từ đó dẫn đến sự nghi kỵ của những quân nhân và cả những nạn dân dành cho chính quyền Vũng Hải nói riêng và cả chính quyền Lôi Chấn nói chung...

- Ngược lại thái độ của những quân nhân lẫn những nạn dân với Huyết tộc sẽ bới đi phần sợ hãi và gay gắt...

- Một mũi tên trúng hai mục tiêu...

- Thì ra là vậy...

Nghe Lôi Uyển Nhi giải thích, Long Ngữ Yên cũng hiểu được dụng ý sâu xa của Trần Lâm có phần kính phục nói.

Tuy nhiên Trần Lâm lại chỉ liếm liếm môi khẽ gãi mũi cười nói:

- Ưm... thật ra thì ra không nghĩ nhiều đến vậy...

- Ta thấy đám người này phiền quá, Vũng Hải lại không có gì đánh giá để lấy, ta lại không muốn lạm sát nên thả đi thôi...

- Dù sao Huyết tộc cũng đại thắng, ân xá đám người kia cũng bình thường thôi mà...

- Các nàng nghĩ hơi nhiều rồi...

Nghe thấy lời thú tội của Trần Lâm...

Lôi Uyển Nhi lẫn Long Ngữ Yên đều không nhịn được một lần nữa kinh ngạc khẽ nhìn nhau, trong lòng thầm hô một câu...

- Cmn...

Hiển nhiên, Huyết tổ đại nhân vẫn là Huyết tổ đại nhân...

Suy tính sâu xa gì đó không hợp với tác phong của ngài.