Chương 358: Lôi gia tam đại cự đầu

Bên ngoài thế giới hiện thực...

Khác với những trận chiến máu lửa cùng những màn minh tránh ám đấu của các đại chủng tộc, thế giới bên ngoài lại tương đối yên bình...

Dù sao hầu hết những thành phần có số có má nhất cái tinh cầu này đều đã tập trung hết vào Thánh Thành, phần còn lại ở bên ngoài cũng chỉ phòng thủ kẻ thù không gây nên sóng gió gì...

Có chăn thì chắc cũng chỉ có những kẻ còn thiếu một chút điểm kinh nghiệm để đột phá cấp 20, nhưng cũng vì thiếu một chút kia mà đã lỡ mất đi cơ hội tham gia đại sự kiện đầu tiên của hệ thống không nhịn được tức giận điên cuồng cày cấp phá làn phá xóm...

Nhưng nhìn chung cả Thiên Lam tinh đều khá là yên bình, có lẽ là để chờ đợi cơn dông tố sắp đến...

Tuy nhiên, không phải kẻ nào cũng thích ngồi chờ đợi như vậy, nhất là kẻ có con bị đánh và kẻ mất vợ nhưng không thể làm gì...

Bên trong phòng nghị sự của Vũng Hải...

Lôi Thành bá chủ của Vũng Hải lúc này mặt đã xanh như tàu lá sợ sệt như chuột thấy mèo nhìn vị trung niên nhân trước mặt.

Ngược lại trung niên nhân kia có 8 phần giống Lôi Thành.

Tuy nhiên nước da hơi ngâm hơn và còn trông có phần cơ bắp hơn, nhưng đặc biệt nhất ánh mắt của hắn ta luôn tỏa ra một luồn sát ý nhàn nhạt của kẻ từng giết không ít người.

Hiển nhiên để khiến Lôi Thành sợ sệt như vậy cả vùng đông hải này chỉ có hai người.

Một là bá chủ thuật sự của Lôi gia đế vương của khối cứ điểm mang tên mình Lôi Chấn, kẻ còn lại chính là đệ nhất hung thân của Lôi gia Lôi Minh thống lĩnh tối cao của pháo đài Viễn Đông và người trước mặt không ai khác chính là kẻ vừa mất vợ Lôi Minh...

Chỉ là tên Lôi Minh này đúng là chịu khó...

Đại sự kiện của hệ thống diễn ra vô cùng đúng lúc khiến mọi chuyện lớn nhỏ bên ngoài cơ bản đều bị gạt qua một bên...

Tuy nhiên, nhân loại không trụ nỗi đến lúc kết thúc mà đều đã sớm lượm gạo hết, có thể xem nhưng một trong những chủng tộc kết thúc sự kiện sớm nhất tinh cầu này.

Dĩ nhiên cũng sẽ rất nhiều nhân loại tiếp tục tham gia sự kiện của hệ thống qua hình thức... đánh bạc...

Tuy nhiên Lôi Minh thì không....

Ngay khi vừa hoàn thành nhưng gì có thể làm trong sự kiện kia, Lôi Minh đã lập tức lên đường cấp tốc chạy đến Vũng Hải.

Từ đó có thể thấy được khúc mắt của hắn với Liễu Mộng Điệp hay nói đúng hơn là tỷ tỷ nàng Liễu Mộng Cầm là lớn đến mức nào.

Chỉ khổ cho Lôi Thành, chưa kịp hoàn hồn sau những sự kiện vô cùng điên cuồng đã trông thấy trong Thánh Thành thì ôn thần đã tìm đến cửa...

Thật tế Lôi Thành cũng rất hận Trần Lâm, kẻ gần như đã phát nát một nửa Vũng Hải còn đốt con trai độc nhất của lão thành heo quay giờ vẫn đang sống không bằng chết, thù oán có thể nói là chất cao như núi không thể nói bỏ là bỏ...

Tuy nhiên khi thấy cái bản mặt kia đứng trong Huyết tộc và nghe cái danh Huyết tổ Trần Lâm của hắn thì Lôi Thành vẫn hận Trần Lâm, nhưng một cảm xúc khác lại lấn áp đi hận thù kia, đó là sợ... rất sợ...

Thế nên thù thì vẫn để đó nhưng oán thì buột phải gác lại một bên...

Nếu không với độ bảo kê Huyết tổ đã được Huyết tộc chứng minh không ít lần, thì ho một tiếng thôi cái mạng của Lôi Thành chỉ sợ còn khó mà giữ nói gì trả thù.

Dù sao các chủng tộc khác đúng là kiêng kỵ bom nguyên tử của nhân loại, nhưng thứ kia không phải muốn có là có và muốn dùng là dùng được, ít nhất Vũng Hải của Lôi Thành không có...

Tuy nhiên Lôi Minh lại có, thậm chí có đến hai quả...

Liếc nhìn Lôi Minh ánh mắt âm trầm đến cực điểm...

Lôi Thành khẽ liếm liếm môi gặng ra một nụ cười vô cùng khó coi nói:

- Lão Minh ngươi cũng đã thấy rồi đó... ả Liễu Mộng Điệp kia đã thành người của Huyết tộc rồi...

- Ngươi cũng không nên cố chấp làm gì...

- Huyết tộc không phải dể chơi, ta cũng hận không thể bâm thây tên khốn Trần Lâm kia... nhưng trước mắt chúng ta... không có năng lực làm việc đó...

Quả thật xét về oán hận Lôi Thành cũng oán hận Trần Lâm không kém gì Lôi Minh.

Chỉ đáng tiếc Huyết tổ đại nhân Trần Lâm dù làm một con gà công nghiệp, nhưng Huyết tộc lại là một đàn sói điên đúng nghĩa, ngày nào Huyết tộc còn tồn tại Trần Lâm vẫn có thể tự do bay nhảy không ai là gì được...

Trả thù Trần Lâm chỉ sợ chưa kịp làm gì thì đại quan Huyết tộc đã kéo đến cửa, sức mạnh tuyệt đối nghiền ép tất cả của Kỳ Kỳ đến gì phút này Lôi Thành vẫn không thể nào quên được...

Tuy nhiên, với Lôi Minh không phải chỉ có oán hận mà còn cay... cay không thể tả...

Thằng cha cướp mất người hắn thầm thương trộm nhớ, giờ đến lược thằng con cũng cướp mất đi vị hôn phu của hắn.

Tuy chỉ là trên danh nghĩa, đôi bên cũng chả yêu thương gì nhau, nhưng oán hận đó, cái nhục đó làm sao Lôi Minh có thể chịu được.

Mặc kệ Lôi Thành đang nói gì, Lôi Minh giọng nói âm trầm đến cực điểm hỏi:

- Ta muốn đến thành phố sương mù kia...

- Cái gì... ngươi muốn đến tìm Huyết tộc... không được tuyệt đối không được...

Nghe Lôi Minh nói, Lôi Thành khẽ híp mắt lại kiên quyết lắc đầu nói.

Một sinh vật to lớn như Kỳ Kỳ, hiển nhiên phải để lại dấu vết trên đường đi...

Dù Trần Lâm đã cố che giấu nhưng bằng năng lực nghiệp vụ, Lôi Thành vẫn tìm ra được vị trí mà nhóm người Trần Lâm đang đến, đó không ngờ lại là thành phố sương mù kỳ lạ Thanh Thủy...

Tuy nhiên, biết thì biết nhưng hiện tại Lôi Thành không dám đánh đến đó.

Một phần vì đám người Trần Lâm đang ở trong Thánh Thành giờ có đánh sập cả thành phố Thanh Thủy cũng chả có nghĩa lý gì.

Một phần vì Lôi Thành đã nghe được tình báo về một đại quan cực kỳ hùng hậu đang kéo đến, không cần nghĩ cũng biết chính là đại quân của Huyết tộc...

Phía nam Vũng Hải là đồng cỏ tương đối thoáng đảng, dễ công khó thủ...

Trước một đại quân như vậy, việc trước mắt của Lôi Thành là lợi dụng việc Huyết tộc vẫn còn đang tập trung cho đại sự kiện kia mà thiếp lập tuyến phòng thủ đề phòng trường hợp Huyết tộc thật sự đánh đến, chứ không phải hao binh tổn tướng chủ động tiến đánh thành phố Thành Thủy kia...

Tuy nhiên Lôi Minh lại không nghĩ như vậy lắc đầu tức giận nói:

- Binh quý thần tốc, Huyết tộc đã tiến sát biên giới Vũng Hải...

- Bây giờ không thừa cơ bọn chúng lơ là xuất thủ đánh bọn chúng trước, không lẽ đợi đến kia chúng tiến đến thẳng Vũng Hải hay Viễn Đông mới đánh sao...

Nghe Lôi Minh nói thế, nội tâm của Lôi Thành cũng khẽ run lên nhưng vẫn lắc đầu nói:

- Chỉ cần ta lập ra tuyến phòng thủ phía nam, Huyết tộc chắc chắn sẽ không đánh Vũng Hải...

- Dù sao bọn chúng vẫn kiêng kỵ thứ kia của chúng ta...

- Theo ta suy đoán mục tiêu của Huyết tộc chính là thi đàn đông hải chứ không phải chúng ta...

- Rõ ràng Huyết tộc muốn thu lấy vùng đất kia làm bàn đạp đánh xuống vùng đồng bằng ngập nước ở phương nam...

- Huống chi Huyết tộc thật sự đánh nhau với thi đàn kia chưa chắc sẽ bất lợi với chúng ta...

Nhìn chung Lôi Thành tuy có thù oán với Trần Lâm, nhưng trên cơ bản lại có quan hệ buôn bán với Đại Ca thanh của Huyết tộc.

Một lượng khá lớn lương thực mà Vũng Hải đang sở hữu cũng là trao đổi từ họ.

Đó cũng là một trong các nguyên nhân Lôi Thành không hề muốn phát sinh mâu thuẫn với Huyết tộc...

Thế nên tương lai đẹp nhất trong mắt Lôi Thành là Huyết tộc đảo chính chết mẹ tên khốn Trần Lâm kia, từ đó mọi người đều sẽ cùng vui...

Tuy nhiên nghe Lôi Thành có ý khiêm nhường Huyết tộc như thế, Lôi Minh lại động nộ gầm lên:

- Ngu xuẩn... sau khi Huyết tộc đánh hạ tất cả, không có gì có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không đánh đến đây...

- Đừng nghĩ chỉ vì ngươi làm ăn với bọn chúng mà bọn chúng là tha cho ngươi...

- Dị tộc vẫn mãi là dị tộc... cách tốt nhất với nhân loại chúng ta là triệt hạ bọn chúng...

Rõ ràng tuy thù oán có thể xem như ngang nhau, thậm chí Lôi Thành còn có phần hơn nhưng lão cáo già này vẫn quyết định chủ hòa với Huyết tộc.

Ngược lại Lôi Minh thì chủ chiến, muốn thừa lúc các cao tầng của Huyết tộc còn đang trong Thánh Thành mà ra tay trước đánh đuổi Huyết tộc khỏi vùng đông hải...

Dĩ nhiên tất cả đều là suy đoán và ai cũng có cái lý của mình, hoà hay chiến là một vấn đề hết sức đau đầu, nhất là với một đối thủ mạnh và hắn chưa xuất thủ đánh trước...

Tuy nhiên nghe thấy Lôi Minh quát mắng mình như con...

Lôi Thành mặt già thoáng đỏ lên nhưng cũng không nói gì, trong lòng lại có chút hậm hực không vui, không khí trầm lắng đến đáng sợ bao trùm cả căn phòng xa hoa lộng lẫy...

- Lão Minh nói không sai...

- Huyết tộc có thể là đốt tượng mua bán nhưng không phải bằng hữu của chúng ta... tuyệt đối không được lơ là với bọn chúng...

- Tuy nhiên cũng không phải muốn đánh là đánh...

Bất chợt một âm thanh trầm hùng vang lên.

Từ ngoài cửa, một trung niên nhân lưng hùng vai gấu thân mặc quân phục khí thế bất mà bước vào...

Nhìn từ bên ngoài trung niên nhân kia có khuôn mặt khá giống Lôi Minh và Lôi Thành.

Tuy nhiên lại nhiều hơn một phần cương nghị cùng góc cạnh, ánh mắt sắc bén ánh lên tia tinh quan đầy cơ trí liếc nhìn hai người Lôi Minh và Lôi Thành...

Ngược lại thấy trung niên nhân kia đột nhiên xuất hiện tại đây, ánh mắt Lôi Thành không giấu được vẽ vui mừng chạy đến, còn Lôi Minh chỉ nhíu mày âm trầm đứng đó.

- Đại ca rốt cuộc người cũng đến...

Nhìn vào trung niên nhân trước mặt, Lôi Thành vui mừng khôn xiết cười nói.

Hiển nhiên người đến không ai khác chính là Lôi Chấn, lão đại trong ba anh em và cũng là gia chủ Lôi gia hiện tại, bá chủ chân chính của khối cứ điểm nhân loại tại vùng đông hải này...

Chỉ là không ngờ Lôi Chấn lại đích thân đến Vũng Hải này.

Hiển nhiên, dù Lôi Minh không phải kẻ ngu nhưng chuyện của hắn quá mức phức tạp không dễ nói bỏ là bỏ được...

Khi thấy Lôi Minh rời khỏi Thánh Thành, Lôi Chấn cũng nhanh chân không kém chạy đến Vũng Hải chủ trì đại cục, lão biến Lôi Thành không chơi lại Lôi Minh và sự thật đã chứng minh như vậy...

Tuy nhiên cũng chính vì như vậy mà ba đại lão của Lôi gia và cả khối cứ điểm Lôi Chấn đều đã tề tụ đông đủ...

Nhìn vào thằng em ruột vô cùng cố chấp vẫn đứng một bên nhìn về hướng trời nam phía xa...

Lôi Chấn có chút bất lực thở dài rồi nhìn lại Lôi Thành nói:

- Huyết tộc không phải thiện nam tín nữ gì...

- Ngươi có thể nói là kẻ gần bọn cúng nhất càng phải nên cẩn trọng...

- Đại ca ta biết rồi, ta sẽ cẩn trọng với bọn chúng...

Bị Lôi Chấn trách mắng, Lôi Thành ngược lại hòa ái hơn một chút gật đầu nói.

Rõ ràng quy vọng của Lôi Chấn rất lớn trong Lôi gia, Lôi Thành chỉ là sợ hung danh của Lôi Minh nhưng nói về kính trọng người mà Lôi Thành nể phục hơn là Lôi Chấn và hiển nhiên Lôi Chấn có đức độ của riêng mình để nhận được sự kính trọng đó.

Nhẹ nhàng vỗ vai Lôi Thành, Lôi Chấn khẽ gật gật đầu hài lòng nói.

- Những chuyện ngươi làm trên cơ bản cũng không sai...

- Số người bị chết bởi Chuối Ngô càng ngày càng nhiều, trước mắt chúng ta đúng là không thể cương với Huyết tộc...

- Lập nên tuyến phòng thủ phương nam để bảo hộ Vũng Hải vẫn là một lựa chọn tốt nhất...

- Ngươi chọn được địa điểm nào thích hợp chưa...

- Đã tìm được một nơi tương đối tốt...

- Cách Vũng Hải khoảng 1000m có một ngọn đồi nhỏ, vừa không quá xa nhưng cũng không quá gần rất thích hợp xây dựng tuyến phòng thủ...

- Nêu có chuyến gì chúng ta cũng kịp thời hành động...

Liếc nhìn Lôi Minh vẫn yên lặng đứng một bên, Lôi Thành nhỏ giọng đáp...

Thật tế từ lúc bị Kỳ Kỳ tập kích, Lôi Thành đã nghĩ đến việc thiếp lập nên một tuyết phòng thủ phương nam để phòng ngừa những kẻ thù cũng như bù vào lỗ hổng duy nhất của Vũng Hải...

Tuy nhiên chuyện không để chơi như thế, phía nam Vũng Hải là vùng đồng cỏ rộng lớn rất ít đồi núi địa hình có thể nói là dễ công khó thủ.

Ngọn đồi nhỏ cách Vũng Hải 1000m mà Lôi Thành chọn kia thật tế cũng chỉ có thể xây dựng thành một pháo đài mà thôi không phải tuyến phòng thủ chất lượng gì...

Nếu quân số đủ nhiều kẻ thù hoàn toàn có thể chấp nhận thương vòng bỏ mặc nó ngạnh kháng chạy thắng đến Vũng Hải...

Tuy nhiên đó vẫn là giải pháp phòng thủ duy nhất mà Lôi Thành có thể chọn lựa...

Đây có thể xem như là lời nguyền địa lý của Vũng Hải, chỉ là Huyết tộc lại có thể giải quyết vấn đề đó.

Khoảnh cách từ Vũng Hải đến thành phố Thanh Thủy của Huyết tộc không xa nhưng cũng không hề gần khoảng 1-2 ngày đi xe chứ không ít, nếu Huyết tộc không tiến xâu hơn về phía Vũng Hải còn đánh hạ luôn thi đàn phía đông kia thì gần như sẽ trở thành đại tộc duy nhất ở phía nam...

Vũng Hải lẫn Viễn Đông chỉ cần tìm cách làm hòa với Huyết tộc thì mọi chuyện có thể em như êm đẹp...

Đánh tiếc không tính chuyện Huyết tộc có chấp nhận hoà đàm hay không, thì mâu thuẫn với tên Huyết tổ kia cũng là một vấn đề khó xử...