Chương 353: Huyết tổ đại nhân giận thật rồi

Ngẫu đầu nhìn thiên không đang tỏa ra vô tận lôi quang...

Bạch Xà có chút kinh ngạc pha lẫn sợ hãi gầm lên:

- Tiểu Bạch là ngươi phải không?

- Ta biết là ngươi... chính là ngươi, không ngờ ngươi không có chết...

Bên ngoài toàn trường cũng được một phen xáo động ngơ ngác nhìn nhau.

- Cmn đánh nhau cả buổi... lẽ là người quen...

Một quan khán giả không nhịn được kinh ngạc nói.

Tuy nhiên lập tức có kẻ khác phủ định lắc đầu nói.

- Ta thấy không phải đâu, con rắn kia chắc là bị đánh ngu rồi không thì cũng nhận lầm...

- Nếu có quen biết làm sao ra tay nặng như vậy được...

Quả thật nhìn con rắn trắng đã bị đánh đến mức biến thành rắn đen, nếu thật sự có chút quen biết thì không đến mức ra tay nặng đến như vậy.

Dù sao đây cũng chỉ là một trận đấu, nếu đã có quen biết rồi thì đôi bên cũng sẽ nhẹ tay để sau này còn dễ mình mặt...

Huống chi sinh vật trong mây đen kia biết bay còn Bạch Xà thì không, nếu nói hay tên này quen biết nghe vẫn không hợp lý...

Và như để chứng mình suy nghĩ của mọi người xem, lôi quang lại một làm nữa chớp động, một cột lôi điện khủng bố trực tiếp đánh xuống thiêu trụi con Bạch Xa, biến nó thành những đóm sáng biến mất trong không khí...

Mặt đất bên dưới cũng bị vô tận lôi quang đánh sụp không khác gì diệt thế, cũng như thể hiện hung uy khủng bố của sinh vật thần bí kia khiến toàn trường đều không nhịn được nuốt nước bọt...

- Sức mạnh kia... cmn ai mà thắng được...

- Con Bạch Xà kia chắc là chọc giận người ta... nước đi này có vẻ hơi sai rồi...

Nhìn mặt đất bị lôi điện san thành bình địa, một con rắn đen không nhịn được nuốt nước bọt nói.

Rõ ràng bất kể khán giả nào cũng nhận thấy được đạo lôi điện cuối cùng kia đặc biệt mạnh tay, xem ra sinh vật thần bí kia đã bị chọc giận...

- Chắc thấy đánh không lại, đầu hàng lại mất mặt nên muốn chọc giận đối thủ...

- Tính ra đây cũng là một cách hay, chết sớm bớt đau khổ...

Một lão Trư tộc thấy thế cũng mỉm cười phụ họa.

Nhìn chung toàn bộ quan khán giả đều không tin Bạch Xà có quen biết sinh vật thần bí kia, mà chỉ cho rằng hắn bí quá nhận bừa...

Tuy nhiên, Huyết tổ đại nhân lại không cho là như vậy, ánh mắt âm trầm đến cực điểm nhìn lên màn hình...

Còn khiến không ít chủng tộc khác đang ngồi gần phải giật mình hoảng sợ lui ra xa...

Không chỉ thế khi nhìn lại trông thấy một quả đầu trắng cùng cánh tay đầy lân giáp đỏ rực thì đều suýt chút nữa ngất tại chỗ.

Đặc điểm kia đều của đúng một kẻ và không ngờ bản thân lại ngồi cạnh kẻ được mệnh danh là tên ma đầu đáng sợ bậc nhất cái game này kia, những chủng tộc nhỏ yếu này không biết nên khóc hay nên cười...

Hai trận đánh lớn qua đi khẳng định danh tiếng cực kỳ két của Huyết tộc và song song với đó Huyết tổ đại nhân cực kỳ máu chó cũng được liệt vào danh sách đen về những kẻ tuyệt đối không được đụng đến.

Thậm chí cái danh Bạch Phá Ma Đầu từng xuất hiện tức đó khi Trần Lâm thay mặt nhân loại đánh với thây ma cũng được đào lại...

Tuy nhiên, những chuyện đó Huyết tổ đại nhân không mấy quan tâm, lúc này ánh mắt chỉ có một mảnh âm trầm liếc nhìn màn hình lập thế.

Sau một lúc ngẫm nghĩ, Trần Lâm cũng nhớ ra con Bạch Xà kia...

Nó không ai xa lạ chính là con rắn đực đã may mắn chạy thoát trong trận chiến trên đỉnh núi tuyết năm xưa, còn Thanh Vân lúc đó còn là rắn cái bị nó bỏ lại phải ăn đóa hoa dị thực vật kia trước kia thành thục cầu một đường sống...

Đáng tiếc dù đúng là cầu ra được một đường sống, nhưng vẫn bị Huyết tộc đánh hạ rồi bị Trần Lâm thu phục trở thành một trong tam đại nữ vương nắm giữ sức mạnh tuyệt đối của Huyết tộc đến ngày nay...

- Cmn... con rắn đực kia giám nhắm đến lão bà của ta...

- Lão tử không ngươi thành rắn quay xào mỡ hành thì ta không mang hỏi Trần...

Nghĩ đến quan hệ của con rắn đực kia và Thanh Vân, Trần Lâm không nhịn được đầu bóc khói trắng rút ra Tà Nguyệt đao hùng hổ bỏ đi, quyết tìm cho bằng được con rắn chết kia tính sổ...

Hệ thống hệ thiết gì đều không còn quan trọng nữa...

Tuy nhiên, Huyết tổ đại nhân lại tự động quên luôn một chuyện.

Nếu xét theo luân thường đao lý, thì Trần Lâm mới chính là kẻ cướp vợ người ta và giờ còn đang có ý định giết luôn thằng chống xấu số.

Tính ra còn quá đáng hơn cả những lão mập trong phim con heo của Nhật quốc.

Bên ngoài, thanh niên Thi Hoàng sau khi xem xong trận đại chiến giữ người của mình và một tên Long tộc cũng hậm hực không kém hùng hổ đi ra...

Hiển nhiên tộc nhân của Thi Hoàng đã bị tên Long tộc kia đánh bại.

Khác với vòng giữ xe mỗi trận chiến ở vòng loại này đều rất quan trọng, nếu may mắn hoàn toàn có thể loạt được vào top mười.

Đáng tiếc tên Long tộc kia quá mạnh, con thây ma biết bay của thi đàn Thi Hoàng chưa làm được gì đã bị đánh hạ, khiến Thi Hoàng buồn bực không thôi...

Tuy nhiên khi thấy Trần Lâm đang hùng hổ đi trên đường, bộ dạng biết ngay là ăn phải quả đắng muốn học theo Sư tộc tìm người tính sổ...

Thi Hoàng không biết sống chết mỉm cười tiến lên muốn trêu chọc đối thủ một mất một còn của mình này...

Đáng tiếc chưa nói được câu nào đã bị Huyết tổ đại nhân cho một bạt tai đánh văng Thi Hoàng ra xa...

Hiện tại Huyết tổ đại nhân giận thật rồi, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, dăm ba cái tên Thi Hoàng chả là gì...

- Cmn tên này ăn phải thuốc lắc sao?

Xoa xoa cái đầu vừa bị ăn một đòn đau con quay vòng vòng, Thi Hoàng không nhịn được tức giận chửi ầm lên...

Tuy nhiên khi thấy bộ dạng như muốn giết người của Trần Lâm, Thi Hoàng lại thoáng cười lạnh thì thầm.

- Rốt cuộc là kẻ nào có thể khiến tên Huyết tổ không mấy khi lộ diện của Huyết tộc giận đến thế nhỉ...

Nghĩ đến đây Thi Hoàng thoáng cười lạnh vội vàng chạy theo muốn xem Trần Lâm đi đâu.

Ngược lại những người chơi khác đều như thân lâm đại địch không khác gì chạy giặc cố gắng tránh càng xa càng tốt tên hung thân đang tỏa ra vô tận sát khí kia...

Bên kia trên một hành lang không xa, một nam một nữ cũng đang đối mắt nhìn nhau...

Nữ nhân thì vô cùng xinh đẹp, sở hữu chiều cao ấn tượng tầm 2m cùng dáng người vô vùng cân đối khiến những người mẫu trước mạt thế vẫn phải đố kỵ, da trắng như tuyết mái tóc màu nâu vàng óng ánh, đôi mắt phượng sắc bén màu lam toát lên nét kiêu xa kiều diễm nhưng cũng đầu cao ngoạn lạnh lùng...

Thân mặc một bộ đầm dạ hội màu trắng tinh khôi xen lẫn những họa tiết án mây màu đỏ lam, đầu lại đôi một chiếc vương miện tựa như thủy tinh vô hình chủng tỏa nên vẽ quý phái lạnh lùng tựa như một tây phương nữ hoàng.

Nàng ta không ai khác chính là Thiên Không nữ vương của Huyết tộc Thanh Vân...

Tuy nhiên, lúc này con ngươi màu lam ngọc tựa như màu xanh bầu trời trong mắt Thanh Vân lại toả ra vẽ lạnh lùng xen lẫn sát ý nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt...

Ngược lại nam nhân đang đứng trước mặt Thanh Vân cũng không phải là kém...

Nếu xét về ngoài hình hắn ta khá cao lớn, khi đứng cao khoảng tầm 2m có hơn, da trắng tóc vàng cùng con ngươi màu lam khá giống Thanh Vân.

Chỉ là tên này hóa hình không được tốt, khi chỉ có nửa thân trên là người còn nửa thân dưới vẫn là đuôi rắn, thua xa đám cầm thú Sư tộc hay Điểu tộc chứ đừng nói đến Thanh Vân...

Tuy nhiên mặc kệ tất cả, nam tử kia lại chỉ tỏa ra vẽ kinh nghị nhìn về phía Thanh Vân, khuôn mặt có phần anh tuấn mị hoặc nhưng lại có chút méo mó gượng gạo thì thầm.

- Tiểu Bạch là...

- Không... không... không... người nhằm rồi, ta là Thanh Vân...

- Huyết tộc Thanh Vân, không hề có liên quan gì đến Tiểu Bạch của ngươi...

Tuy nhiên, nam nhân tóc vàng kia chưa nói hết câu thì Thanh Vân đã lắc đầu cười đáp.

Hiển nhiên chuyện của quá khứ Thanh Vân đã không còn để trong lòng, thậm chí còn có chút gai mắt trước con rắn trắng này, nếu không phải xui xẻo đụng trúng người quen củ này chỉ sợ nàng đã thật sự quên mất hắn là ai rồi...

Dĩ nhiên một phần là do huyết mạch, một phần là do côn thịt của tên nào đó uy tín hơn, nhưng quan trọng nhất là do năm xưa hắn đã vì giữ mạng mà bỏ rơi nàng.

Mọi giống cái trên đời đều thù rất dai, nếu không phải nể chút tình xưa cũng như kiêng kỵ hệ thống, Thanh Vân đã sớm xuất thủ rồi không hơi đâu đôi co với con rắn này...

Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng ung dung như không có chuyện gì của Thanh Vân, nam nhân tóc vàng lại tràn ngập nộ hỏa nghiến răng nói.

- Huyết tộc... hư... thì ra là Huyết tộc...

- Chủng tộc kia có khả năng thu phục chủng tộc khác... là bọn chúng đã bắt ép ngươi...

- Phải chắc chắn là như vậy...

Hiển nhiên trên đời này không ai thừa nhận phần sai thuộc về mình.

Con Bạch Xà này cũng không ngoại lệ, ngay từ đầu hắn ta không hề ý thức được mình đã sai khi bỏ rơi lão bà mà chỉ trách kẻ khác đã cướp đi lão bà của hắn...

Tuy nhiên, xúc phạm Huyết tộc trước một trong tam đại nữ vương của Huyết tộc được đích thân Huyết tổ phong, nước đi này sai quá sai...

Lôi quang chợp động quanh người Thanh Vân tỏa ra khí thế cuồng cuộn từa như một còn hồng hoang cự thú bị chọc giận, ánh mắt màu lam ngọc ẩn ẩn tia sát ý lạnh lùng nói:

- Từ lúc ngươi mặc kệ sống chết của lão bà mình mà bỏ chạy thì nàng ta đã chết rồi...

- Còn ta là Thanh Vân, Thiên Không nữ vương của Huyết tộc...

- Xúc phạm Huyết tộc ta chỉ có một kết cuộc...

Bị thí thế của Thanh Vân trấn hiếp, nam nhân tóc vàng kia không nhịn được giật mình hoảng sợ lui lại mấy bước...

Tuy nhiên rất nhanh hắn ta đã ít thức được gì đó lạnh giọng gầm lên:

- Đóa hoa kia... có phải ngươi đã ăn đóa hoa kia đúng không...

- Thì ra nói nhảm nhiều như vậy, ngươi cũng chỉ là nhắm đến đóa hoa kia...

Nghe thấy tên nam nhân tóc vàng kia nhắc về đóa hoa, hiển nhiên chính là đóa hoa trên đỉnh nói tuyết, sát ý trong mắt Thanh Vân ngày càng nặng cười lớn nói.

Tuy nhiên Thánh Thành không cho phép đánh nhau, mặc dù có lag nhưng cũng sẽ không chết người...

Bạch Xà nam tử cũng vì thế không dám bật lại Thanh Vân cười lạnh nói.

- Phải chính là nó... đóa hoa kia có thể xem như dị thực vật cao cấp nhất mà ta từng gặp...

- Thứ quý giá như vậy nàng ăn một mình không sợ nghẹn chết sao... ít ra cũng nên bù đắp cho ta phần nào...

- Nếu không... hư... để các thú tộc khác biết được, Huyết tộc của nàng chỉ sợ sẽ gặp rất nhiều phiền phức đó nha...

- Ngươi dám uy hiếp ta?

Nghe thấy Bạch Xà nam tử ngược lại muốn uy hiếp mình, Thanh Vân triệt để động nộ lôi điện quanh người điên cuồng tỏa ra, khí thể của một nữ vương thống trị cả một vùng trời của Huyết tộc cũng theo đó tăng lên.

Các chủng tộc nhỏ yếu gần đó cũng cảm nhận được khí thể kia cấm tốc quay người bỏ chạy thật xa, cảnh này đã quá quen thuộc gần đây nên các chủng tộc khác có lẽ đều đã thành thói quen...

Ngược lại, thanh niên đi đánh ghen cũng cảm nhận được tình hình vô cùng căng thẳng của đôi bên không nhịn được gãi đầu.

- Ơ... đây là tình hình gì đây?

- Ta còn chưa tới mà đã đánh rồi à...