Chương 333: Hệ thống ra mặt

Bên kia mặc kệ các tiểu chủng tộc hay thậm chí là các địa chủng tộc đang có tính toán gì.

Trận chiến vẫn diễn ra vô cùng ác liệt, dĩ nhiên là ác liệt với bên ít người hơn.

Nhất là Bạch Ưng vương lúc này khổ không thể tả vô cũng chật vật né tránh những mũi tên cùng đàn bướm trắng không khác gì lưu đạn đang không ngừng bay đến.

Ngược lại, Yến Nhi hóa thân thành anh hùng xạ điêu liên tiếp bắn ra những mũi tên đen tuyển sắt lạnh muốn bắn hạ con chim lông trắng kia, vũ khí của Yến Nhi là nỏ thế nên cần có khoản thời gian thay tên khá lâu khó lòng liên xạ như cung.

Nhưng cự nỏ của Yến Nhi lại thắng ở cường độ, nhưng mũi tên phát một mà nàng bắn ra đều cực mạnh và nhanh khiến một sinh vật thiên về tốc độ như Bạch Ưng vương cũng phải chật vật né tránh.

Không chỉ thế Liễu Mộng Điệp cũng không nhàng rỗi tạo ra hành trăm con bướm trắng bay lượn vòng vòng trong không khí, chỉ cần Bạch Ưng vương sơ suất một chút sẽ ăn đủ loạt đạn pháo đến từ Liễu Mộng Điệp.

Tuy nhiên, Bạch Ưng vương lại không có cách nào giải quyết được cục diện hiện tại, bởi lẽ suppot của xạ thủ Yến Nhi và pháp sư Liễu Mộng Điệp quá mạnh.

Mặc dù là quan văn nhưng Thu Thảo lại sở hữu chiến lực không hề tệ.

Nhất là khi kết hợp với chiếc mỏ neo to lớn trong tay, Thu Thảo có thể xem như một trong những người công thủ toàn vẹn nhất Huyết tộc...

Chỉ cần Bạch Ưng vương tiếp cận thì một sợ xích sắt to lớn đã quất đến khiến hắn chỉ có thể chật vật né tránh, tình hình vô cùng khó khăn với Bạch Ưng vương...

Dĩ nhiên, bị ba người dí đánh thì làm sao không khó cho được...

Bên kia tình hình của Thi Hoàng cũng không khá hơn là mấy, bởi lẽ hắn bị đến bốn người hồi đồng...

Vung lên thanh đại đao đen tuyền, Minh Nguyệt tựa như một ma thần tràn ngập uy nghiêm chém tới bức lui Thi Hoàng.

Thế sự đổi thay đời người cũng thay đổi, Minh Nguyệt nay đã khác xưa không còn chỉ là một tiểu nhân loại cố thủ trong cứ điểm Minh Nhật, còn suýt chút nữa bị thuộc hạ của Thi Hoàng giết chết...

Ngược lại Thi Hoàng tức giận vô cùng vùng lên cốt thương đánh trả...

Tuy nhiên, Lý Minh Nguyệt không chỉ là một trong tam đại nữ vương của Huyết tộc, mà còn là tổng giáo quan huấn luyện cho hơn trăm vạn hùng bình, võ công hiển nhiên là đầy mình lối đánh chỉ dựa trên sức mạnh và bản năng của Thi Hoàng không thể làm khó được nàng...

Chiến đao Huyết Long trong tay nhẹ nhàng quay vòng như du long xuất hải đánh bật cốt thương phẩm chất đỏ của Thi Hoàng rồi nhấm vào đầu hắn bổ tới.

Cảm nhận được ánh đao sắt lạnh đang chém tới...

Thi Hoàng tức giận gầm lên một tiếng, cột thương trong tay đột nhiên biến hoá tựa như một sinh vật sống uống công một vòng rồi đâu vào hông Minh Nguyệt...

Hiển nhiên, trang bị phẩm chất đỏ nào cũng có sự biến hoá kỳ diệu của riêng mình và cốt thương kia cũng không ngoại lên...

May thay đây không phải lần đầy Minh Nguyệt đánh nhau với Thi Hoàng, độ biến hoá của cốt thương kia nàng cũng đã từng lãnh giáo qua nên không mấy hoảng sợ, chiến đao lập tức chuyển hướng quay vòng trong không khí phát ra tiếng long ngâm rít gào chém vào cốt thương...

Keng một tiếng...

Cốt thương lẫn Huyết Long đao chém vào nhau phát ra một tiếng đinh tai nhức óc...

Huyết Long đao trong lên run lên khiến Minh Nguyệt không chịu nỗi sức ép lui lại mấy bước.

Hiển nhiên, xét về sức mạnh thuần túy Minh Nguyệt vẫn thua Thi Hoàng một bật.

Huống chi Huyết Long đao trong tay nàng dùng có thể ngang hàng hoặc nhỉnh hơn trang bị tím một chút, nhưng vẫn thua kém một trang bị đỏ chân chính như Cốt thương.

Tuy nhiên, sức mạnh của Minh Nguyệt lại nằm ở kinh nghiệm chiến đấu phong thú và võ thuật của bản thân.

Cảm nhận được lực đạo khủng kiếp chuyền đến, Minh Nguyệt chủng động lui lại rồi quay người múa Huyết Long đao một vòng mượn lực tung ra một chiêu Hoàng Tảo Thiên Quân chém ngược lại Thi Hoàng...

Cùng lúc đó, hai chị em Phương Tuyết thấy tank cơ của team Nguyệt Dạ nữ vương bị đánh lui không nhịn được cấp tốc lao đến muốn phối hợp cũng Minh Nguyệt đánh lén Thi Hoàng...

Ba mặt giáp công, Thi Hoàng ngược lại chỉ cười lạnh rồi cấm mạnh cốt thương xuống mặt dưới chân...

- Con bà nó lại là chiêu này...

- Mau lui ra xa đừng đến gần hắn...

Thấy hành động của Thi Hoàng, người đã có kinh nghiệm như Minh Nguyệt cấp tốc hét lên muốn hai chị em Phương Tuyết rút lui...

Cùng lúc đó bản thân Minh Nguyệt cũng nhanh không kém lập tức nhảy ra thật xa.

Hai chị em Phương Tuyết thấy thế dù không hiểu gì nhưng cũng lập tức làm theo đạp mạnh xuống đất nhảy ra xa...

Tuy nhiên các nàng vẫn chậm một nhịp...

Từ dưới mặt đất quanh người Thi Hoàng, hàng nghìn cây cốt mâu sắt bét đột nhiên phá đất đâm lên biến không gian xung quanh hắn thành một bải chông bạch cốt đúng nghĩa...

Hai chị em Phương Tuyết không biết bay chỉ nhảy được một đoạn rồi rơi xuống mặt đất nhưng vẫn nằm trong phạm vị bao phủ của hàng nghìn cốt mâu dưới đất...

May thay Minh Nguyệt đã vung lên chiến đao chém nát những thanh cốt mâu sắc nhọn đang chỉ lên kia cứu nguy cho hai chị em Phương Tuyết...

Tuy nhiên, nếu để ý kỹ vẫn có thể thấy được cánh tay của Minh Nguyệt đang run lên nhè nhẹ.

Hiển nhiên những thanh cốt mâu kia tuy không cứng rắn như Cốt thương nhưng để chém nát được chúng cũng đem đến áp lực không hề nhỏ.

Dĩ nhiên, năng lực của một trong bị đỏ thì làm sao có thể nhỏ cho được...

Tương tựa như năng lực đóng băng và gió cắt của Băng Nha Tam Xoa Kích, vô số cốt mâu từ mặt đất đâm lên kia chính là tuyệt chiêu của Cốt Thương.

Bản thân Huyết tộc cũng đã từng ăn không ít quả đắng từ hàng nghìn câu cốt mâu từ dưới đất bất ngờ đâm lên kia, nên Minh Nguyệt vô cùng để ý đại chiêu này của Thi Hoàng...

Tuy nhiên trước rừng cốt mâu vô cùng dây đặc kia, vẫn có một làn khói xanh kỳ dị không chút tổn thương lao đến...

Hiện ra từ trong làn khói mờ ảo, Trần Lâm không nhịn được nhếch mép cười lạnh không chút khách khí vung đao chém vào vai Thi Hoàng...

Không nghĩ đến kẻ có thể vượt qua hành nghìn thành cốt mâu tiếp cận mình.

Thi Hoàng không chút phòng bị bị Tà Nguyệt đao sắc bén lạnh lùng chém phập vào vai suýt chút nữa cắt luôn cánh tay của hắn ra...

- Ahhh... khốn kiếp...

Bị Trần Lâm thành công đánh lén, Thi Hoàng gậm lên một tiếng đau đớn rút thanh cốt thương ra đâm tời.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại không hề ham chiến tiếp tục hóa thành một làn khói xanh lượn một vòng rồi trốn sau lưng “mẹ”... rõ ràng là muốn chờ thời cơ đánh lén tiếp.

Cái trò khá là khó coi này Trần Lâm mới vừa nghĩ ra và thấy khá là thú vị, để tiểu đệ lên đánh còn bản thân thì đứng một bên canh, chỉ cần đối phương sơ suất sẽ lao lên đâm một phát lút cán rồi chạy...

Quả là một chiến thuật vô cùng khốn nạn, bất quá Huyết tổ đại nhân lại thích...

Thấy huyết tổ đại nhân sống chó như vậy, Minh Nguyệt cũng không nhịn liếc nhìn tên vô sỉ đang đứng phía sau mình cười đắc ý khẽ bĩu môi khinh bỉ.

Tuy nhiên Minh Nguyệt vẫn cầm lấy chiến đao dẫn theo hai chị em Phương Tuyết chầm chậm tiến lên bao vây Thi Hoàng vào trong.

Bị Trần Lâm đánh lén trọng thương, hàng nghìn thanh cốt mâu bao quanh cũng đã vỡ nát khi Thi Hoàng giận quá hoá ngu rút thanh Cốt Thương lên muốn đâm Trần Lâm.

Đây là thời cơ tốt nhất để giết chết Thi Hoàng kẻ trên cơ bản là bá chủ của Thi tộc đối thủ của Huyết tộc.

Thế nên, dù khinh bỉ lối đánh không lấy làm gì là tốt đẹp của Trần Lâm, nhưng Minh Nguyệt vẫn đứng ra tank cho tên khốn kiếp kia đánh lén...

Bị ba người Minh Nguyệt bao vây, Thi Hoàng rống giận vung lên Cốt Thương nhắm vào Phương Tuyết đâm tời...

Tuy nhiên Thi Hoàng lúc này đã nỏ mạnh hết đà, một thương đâm tới kia Phương Tuyết không chút khó khăn phát động Bức Tốc nhẹ nhàng lướt đi tránh thoát.

Cùng lúc đó Phương Ngân của lao đến vung kiếm chém vào chân Thi Hoàng...

Thấy thế Thi Hoàng chỉ có thể cắn răng bất chấp bờ vai đang không ngừng phun ra máu tím vùng lên cốt thương đón đỡ.

Keng một tiếng...

Cốt thương va chạm với thanh kiếm của Phương Ngân ánh lên những tia lửa trông vô cùng đẹp mắt...

Phương Ngân cũng không chịu được một kích bị Thi Hoàng đánh bay, cánh tay cầm kiếm run lên nhè nhẹ hiển nhiên đã phải chịu một lực đạo không nhẹ...

Rõ ràng mặc dù bị thường khá nặng, nhưng Thi Hoàng lại mạnh hơn Phương Ngân quá nhiều, Phương Ngân lẫn Phương Tuyết không có khả năng giải quyết được con thây ma chúa này.

Nhưng Minh Nguyệt thì có thể...

Lợi dụng lúc hai chị em Phương Tuyết thu hút Thi Hoàng.

Minh Nguyệt lập tức lao đến vung lên đại đao chém xuống, thân đao đen thuyền được chạm trổ những hoa văn huyết sắc kỳ dị lấy thế không gì cảnh được đánh xuống, muốn một chém bổ đôi Thi Hoàng.

Biết nữ nhân kia trâu bò vô cùng, Thi Hoàng không dám lơ là đưa lên Cốt Thương đón đỡ...

Đùng...

Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất dưới chân Thi Hoàng không chịu nổi một bổ đầy uy lực kia mà vỡ nát...

May thay Thi Hoàng cũng thanh công đưa lên cốt thương đỡ lấy một đao kia, tuy nhiên lực đạo khủng bố khiến vết thương trên vai bị xé toạc ra, chất dịch mủ màu tím không ngừng phun ra như suối rơi xuống mặt đất.

Bất chợt phập một tiếng...

Một thanh đao đen tuyền phá không lao đến đập phập vào lưng Thi Hoàng, lực đạo không hề nhẹ khiến nó xuyên qua người Thi Hoàn lộ cả phần mũi đạo trên ngực hắn.

Hiển nhiên thấy thời cơ ngàn vàng trước mặt, Trần Lâm nào có thể bỏ qua cấp tốc lao đến đánh lén Thi Hoàng, một đao trí mạng đâm tới thành công đâm xuyên lồng ngực của đế vương bậc nhất Thi tộc, đúng như cái cách mà tên nào đó đã bị đâm...

- Gàooo...

Bị đâm một đao vô cùng trí mạng, Thi Hoàng đau đớn gầm lên một tiếng, cốt thương trong tay biến hoá thành một thanh cốt roi quất xuống bức lui Trần Lâm lẫn Minh Nguyệt...

- Khốn... khốn kíp... có bản lĩnh thì bức ra đường đường chính chính đánh với ta một trận...

- Huyết tộc các ngươi chỉ biết đánh lén thôi sao...

Phun ra một ngụm máu tím, Thi Hoàng không nhịn được tức giận nghiến răng gầm lên.

Chỉ là vết thương khủng bố trên ngực khiến không cần đến Trần Lâm, bất kỳ ai cũng có thể đưa Thi Hoàng lên bảng đếm số, nói gì đến chuyện đường đường chính chính đánh với Trần Lâm một trận.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại vô cùng vô sỉ đứng sau lưng hai chị em Phương Tuyết cười lạnh nói.

- Xin lỗi... lão tử đẹp trai chứ không có ngu...

- He... he... muốn solo với ta... đừng có mơ...

- Vợ lớn vợ nhỏ... lượm hắn...

Nói xong Trần Lâm vỗ lên cập mông to tròn của hai chị em Phương Tuyết, bộ dạng vô cùng gợi đòn khiến ai cũng muốn đánh, nhất là hai người bị hắn xàm xỡ kia...

Tuy nhiên, trước khi cho tên dâm dê kia một bài học thì đúng như lời hắn nói, phải lượm tên đang run rẩy bò dưới đất kia trước.

Tựa như hai đao phủ chuẩn bị chọc tiết heo.

Hai chị em Phương Tuyết cầm lấy thanh katana chầm chậm đi đến, Minh Nguyệt cũng không chậm trễ vác thanh đại đao cảnh giới đề phòng Thi Hoàng bỏ chạy, còn người tốt như Trần Lâm thì chỉ đứng một bên mỉm cười xem kịch vui.

Thi Hoàng đã bị trọng thương khá nặng, không việc gì cẩn đến Trần Lâm phải ra tay cả.

Tuy nhiên, như cảm nhận được gì đó Trần Lâm đột nhiên dậm mạnh xuống đất lao người đến rồi vung lên Tà Nguyệt đao muốn chém chết Thi Hoàng...

Chỉ là một nam nhân thân mặc vest trắng bộ dạng vô cùng anh tuấn không biết bằng cách nào đã đứng trước người Thi Hoàng rồi nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp lấy Tà Nguyệt đao...

Cảm nhận được Tà Nguyệt đao như bị một thanh cương thiết kẹp lấy không thể nhúc nhích.

Trần Lâm ngược lại chỉ bật cười rút Tà Nguyệt đao gác lên vai hí hửng cười nói.

- Hôm nay thật là đông vui nha...

Nhẹ nhàng buôn Tà Nguyệt đao ra, nam nhân mặc áo vest không ai khác chính là quản sự của hệ thống khẽ mỉm cười nói.

- Các vị... hệ thống nghiêm cấm đánh nhau trong Thánh Thành...

- Nếu các vị vẫn còn tiếp tục thì đừng trách ta không khách khí...

Cùng lúc đó sau tiếng nói của Bạch Y nam nhân, hàng trăm quản sự khác của hệ thống của chạy ra ngăn cảnh trận chiến phi nghĩa của đôi bên.

Tuy nhiên, tất cả những tên quản sự này cùng những tên quản sự trước đó Trần Lâm từng gặp đều chỉ mặc thuần một bộ vest đen, thể hiện rõ ràng nam nhân mặc vest trắng kia có địa vị cao hơn bình thường.

Đang không ngừng đánh Kim Mao Sư vương không khác gì đánh chó...

Sa Hoàng nghe thấy lời nói nhè nhàng nhưng tràn đầy uy áp của Bạch Y nam tử kia, cũng như cảm như được hàng chục tên quản sự khác đang tiến đến không nhịn được nhíu mày.

Tuy nhiên, rất nhanh Sa Hoàng đã khẽ cười lạnh rồi buôn Kim Mao Sư vương ra khiến hắn rơi bịch xuống đất.

Hải Sa tộc cũng theo đó tạm gác lại chiến đấu đứng sau lưng Sa Hoàng.

Ngược lại, đội ngũ cầm thú thấy hàng trăm quản sự đang bao vây không ngừng tỏa ra uy áp đều động loạt lui ra sau, tuy nhiên miệng vẫn không quên gầm gừ thị uy trước Hải Sa tộc.

Trận chiến vô cùng phi nghĩa của các bên cũng theo sự xuất hiện của nhân viên hệ thống mà kết thúc chóng vánh khi chưa có ai phải bỏ mạng.

Dĩ nhiên người bị thương thì vẫn có...

Liên Minh Cầm Thú là nặng nè nhất.

Kim Mao Sư vương bị Sa Hoàng đánh không còn khúc xương nào lành lặn, may thay nó là hung thú nên còn giữ được tính mạng.

Chỉ là đau đớn thì vẫn phải có, thậm chí còn rất nhiều khiến cho đệ nhất nhân trong giới thú tộc không nhịn được liếc nhìn Sa Hoàng đầu giận dữ, thề phải báo thù...

Không chỉ thế một số các tiểu vương của các tiểu tộc cũng bị đám trâu bò Hải Sa tộc bán hàng không ít, nhất là Ngân Lang vương bị hai anh em Bạch Sa hội đồng suýt chút nữa là bị lột da thật...

Cứ thế Liên Minh Cầm Thú và Hải Sa tộc, hai chủng tộc gần như chả ăn nhậu gì với nhau đã kết đại thù oán...

Ngoài ra, đồng chí Khổng Tước vương chưa ra sân đã bị đánh bay cũng có thể xem như bị thương chút ít, Huyết tộc vô hình chung cũng bị kéo vào ân oán này.

Tuy nhiên, ân oán muốn sâu thì đôi bên phải cùng đau mới sâu được.

Hải Sa tộc cũng chịu chút ít vết thương, nhất là Bạch Sa bị chém một vết khủng bố trên vai.

Tuy trên cơ bản đã lành mặt nhưng vết sẹo kia sẽ khó mà lành, minh chứng rõ nhất cho mâu thuẫn của đôi bên.

Ngoài ra Trần Lâm cũng bị thương nhẹ, chỉ là do Thi Hoàng đánh lén mà ra từ đó ân oán giữ Huyết tộc và Thi tộc cũng từ đó tăng lên.

Tuy nhiên khổ nhất vần là Thi Hoàng, vì nôn nóng muốn xuất thủ tham chiến mà không kịp gọi thuộc hạ theo, kết quả bị bốn người Trần Lâm thi nhau hội đồng.

Nếu không phải hệ thống đứng ra ngăn cản thì đã bỏ mạng...

.

.

.

Hai chương thì hai chương, chuyện nhỏ làm gì căn...

Từ đây về sau ta chơi hai chương.

.

(À mà không phải tác giả nói đâu... anh em đừng tin)...