Trông thấy nữ nhân đột nhiên xuất hiện lại được Trần Lâm ân cần tiếp đón.
Đám người Phương Tuyết không nhịn được nhíu mày nhìn nhau.
- Đại nhân sao lại có hứng thú với nữ nhân xấu xí kia nhỉ... không lẽ... ăn mặn đến độ đó rồi sao.
Vẫn là Yến Nhi không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Tuy nhiên, mẫu thân của nàng Thu Thảo lại không cho là như vậy lắc đầu nói.
- Đại nhân chưa bao giờ làm chuyện gì thiệt thòi.
- Nữ nhân kia chắc có điểm gì đó hơn người...
Nói xong Thu Thảo như nghĩ ra gì đó ánh mắt khẽ sáng lên những tia sáng màu xanh biển liếc nhìn nữ nhân kia.
Có lẽ nhiều độc giả đã quên, năng lực của Thu Thảo “thất tình lục dục nhãn“ có thể sói thấy thất tình lục dục của bất kỳ ai, nàng muốn xem nữ nhân kia đang có ý đồ gì.
Tuy nhiên khi nhìn vào nữ nhân kia, Thu Thảo không nhịn được run lên, bàn tay vô thức siết chặt Mỏ Neo Nộ Hải khiến nó sáng lên những đạo phù văn màu xanh thẩm.
May thay Thu Thảo đã lập tức bình tĩnh trở lại, Mỏ Neo Nộ Hải cũng an tĩnh trở lại không đi quá xa. Tuy nhiên khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Thu Thảo vẫn không nhịn được chảy xuống một giọt mồ hôi.
Thấy biểu hiện lạ lùng của mẫu thân, Yếu Nhi tiến đến quan tâm hỏi.
- Mẫu thân người bị sao vậy?
Khẽ lắc đầu, Thu Thảo liếc nhìn nữ nhân kia trầm giọng nói.
- Ta không sao, nhưng các ngươi phải hứa với ta một chuyện...
- Dù sao này dù cô ta có đi theo đại nhân, các ngươi cũng phải tránh xa cô ta ra một chút...
Nghe thấy thế Yến Nhi lẫn hai chị em Phương Tuyết đều khó hiểu hỏi.
- Mẫu thân người phát hiện ra điều gì sao?
- Nữ nhân kia là một con ác quỷ thực thụ... nội tâm của nàng ta tràn ngập sự oán hận...
- Kẻ như thế tốt nhất đừng tiếp xúc quá nhiều...
Liếc nhìn nữ nhân đang ngồi đối diện Trần Lâm, Thu Thảo trầm giọng nói.
....
Bên kia Trần Lâm mặc kệ đám người Thu Thảo đang thì thầm to nhỏ mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt.
Ngay bên cạnh Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp cũng khẽ nhíu mày nhìn nữ nhân kia, nhưng không hề nói gì chỉ khoanh tay đứng một bên.
Nữ nhân kia Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp đều biết, nàng ta không ai khác chính là nữ nhân phát cháo Lôi Uyển Nhi mà Trần Lâm từng gặp tại ngoại thành...
Nhìn một bên mặt và cả cánh tay bị thiêu cháy để lại những vết sẹo vô cùng khủng kiếp khiến một nữ nhân từng khá xinh đẹp như Lôi Uyển Nhi trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Trần Lâm ngược lại chỉ khẽ nhếch mép cười hỏi...
- Không biết Lôi tiểu thư cất công đến đây tìm tên chạy nạn như ta có chuyện gì?
Ngược lại, Lôi Uyển Nhi không chút cảm xúc nói...
- Ta đến đây cầu xin ngài giúp ta giết chết hai người...
- Đổi lại ta sẽ chỉ có ngài những nơi cất giữ vũ khí bí mật của Vũng Hải.
Nghe thấy Lôi Uyển Nhi cất công chạy theo Kỳ Kỳ là để nhờ mình giết người, còn sẵn sàng bán đứng Vũng Hải làm cái giá, Trần Lâm thoáng bất ngờ nhưng không vội chập nhận mà khẽ liếc nhìn Liễu Mộng Điệp hỏi ý...
Thấy thế Liễu Mộng Điệp cũng bước lên nhỏ giọng thì thầm vào tai Trần Lâm.
- Phu thân quá cố của nàng ta là người chịu trách nhiệm cái quản khí tài của Vũng Hải...
- Chuyện nàng ta biết những nơi cất giữ vũ khí mà đến cả ta cũng không biết cũng không có gì lạ, tỷ lệ đúng cũng không thấp...
- Tuy nhiên, đừng trách lão nương không nhắc nhở ngươi, người nàng ta muốn giết không phải dễ chơi, ngươi nên hỏi rõ đi rồi tính...
Nhận được câu trả lời của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm khẽ gật gật đầu.
Hiển nhiên, chuyện khí tài quân sự chiến lực như xe tăng hay đại pháo để ở đây thì Liễu Mộng Điệp không biết.
Nhưng những chuyện vỉa hè bà tám về nội tình của Vũng Hải thì Liễu Mộng Điệp chắc chắn biết chút ít và nữ nhân Lôi Uyển Nhi này cũng không ngoại lệ...
Tuy nhiên, Trần Lâm ngược lại không hỏi rõ Liễu Mộng Điệp mà quay lại hỏi đương sự Lôi Uyển Nhi.
- Ta có hứng thú với giao dịch này...
- Nhưng ta muốn biết hai người mà ngươi muốn giết kia là ai trước...
Nghe Trần Lâm hỏi Lôi Uyển Nhi không chút giấu giếm lạnh lùng nói.
- Lôi Thành và Lôi Phúc...
Nhận được câu trả lời của Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày trầm ngâm.
Không ngờ Lôi Uyển Nhi lại muốn mình giết hai người họ Lôi, xem ra nàng và hai tên kia có mẫu thuẫn gì đó rất lớn đến độ không tiếc phản bội nhân loại bán tình báo cho một dị tộc.
Chỉ là Lôi Thành thì không nói, nhưng cái lên Lôi Phúc nghe quen quen dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi...
Rất nhanh Trần Lâm rốt cuộc đã nhớ ra tên Lôi Phúc kia là ai, hắn chính là tên thanh niên anh tuấn của nhóm người Bích Ngọc mà Trần Lâm gặp phải trong Thánh Thành, hiện tại hình như đang ở pháo đài Viễn Đông sao lại có liên quan đến Lôi Uyển Nhi...
Nhận thấy trong chuyện này có điểm rất vui để chơi, Trần Lâm mỉm cười quỷ dị nói.
- Cô thành công khơi dậy hứng thú của ta rồi đó...
- Được ta sẽ giúp cô, nhưng trước hết ta muốn nghe rõ nguyên nhân trong đó.
Nghe thấy Trần Lâm dọa hỏi cho bằng được.
Lôi Uyển Nhi thoáng nhìn qua Liễu Mộng Điệp lạnh lùng nói.
- Lôi Thành giết chết phụ thân ta, Lôi Phúc giết mẫu thân ta...
- Thân làm con ta không có khả năng trả thù cho họ nên mới đến cầu ngài...
- Kẻ dám bật lại cả Vũng Hải.
Nói xong Lôi Uyển Nhi ngược nhìn thiên không tối đen như mực nhớ về ký ức đau buồn xưa, Trần Lâm cũng ngồi đó lặng lẽ nghe nàng kể truyện...
Chuyện Lôi Thành là chủ mưu hại chết phụ thân của Lôi Uyển Nhi thì ai cũng đã đoán được, đây thuần túy chỉ là mâu thuẫn trong gia tộc.
Chỉ là cái chết của mẫu thân Lôi Uyển Nhi cũng như sự cố của nàng đúng là có vấn đề, không chỉ đơn giản như vẽ bề ngoài của nó.
Sau khi phụ thân bỏ mạng, hai mẹ con Lôi Uyển Nhi bị đuổi ra khỏi nội thành, sau đó không may bị một nhóm lưu manh xông vào nhà làm muốn làm bậy.
Kết quả vô tình xảy ra hỏa hoạn, khiến mẫu thân của Lôi Uyển Nhi bị thiêu chết, còn nàng thì bị bỏng nặng gần như hủy dung.
Câu chuyện được truyền bá cả ngoài thành ai cũng biết chính là như vậy...
Tuy nhiên khi vừa nghe trung niên Vạn Sự Thông kể, Trần Lâm đã lập tức phát hiện nhiều điểm không hợp lý trong đó...
Lôi Uyển Nhi dù phụ thân bỏ mạng trở thành kẻ không quyền không thế bị đuổi khỏi nội thành, tuy nhiên dù không phải là trực hệ nhưng Lôi Uyển Nhi vẫn mang họ Lôi, tên nào chán sống dám cưỡng hiếp một nữ nhân họ Lôi trên đất của Lôi gia, lưu manh thì lưu manh chứ đâu có ngu...
Ngoài ra, một điểm không hợp lý nhất chính là Lôi Chân.
Sau khi chạy đến Vũng Hải, Lôi Chấn chỉ tát Lôi Thành một cái, nhưng không nghe đến chuyện trừng phạt đám lưu manh không có mắt kia...
Lôi Chấn vô cùng quan tâm đến người nhà họ Lôi, thế nên không có chuyện lão quên được, nguyên nhân chỉ có một đám lưu manh kia có vấn đề và cái vấn đề đó chính là Lôi Phúc.
Lôi Phúc không chỉ là một trong các quản sự ở pháo đài Viễn Đông nắm thực quyền trong tay, mà địa vị của hắn không hề thấp.
Cũng giống như Lôi Hồng và Lôi Vũ, Lôi Phúc là một trong các thiếu gia của Lôi gia, mẫu thân của hắn chính là Lôi Huyền em gái ruột của Lôi Chấn.
Chỉ là trước mặt thế Lôi Phúc lại say mê Lôi Uyển Nhi một con cháu dòng thứ của Lôi gia có thể xem như em họ xa của hắn.
Dĩ nhiên, chuyện này Lôi Phúc chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra, dù sao chuyện hắn nhắm đến em họ của mình mà để Lôi Chấn biết được chắc chắn sẽ cho hắn một trận ra trò.
Ngoài ra Lôi Uyển Nhi lại không ưa tên anh họ âm hiểm này, lão cha của nàng cũng không để đụng...
May thay mạt thế hàng lâm, pháp luật sụp đổ, ngọn lửa dục tưởng chừng như đã tắt trong người Lôi Phúc lại đột nhiên bùng cháy trở lại.
Lợi dụng lúc Lôi Chấn đang bận quản lý cứ điểm Phần Thiên, Lôi Phúc đã chạy đến cầu cạnh ông chú Lôi Thành
Khác với Lôi Chấn, Lôi Thành hiển nhiên là không chút dị nghị giúp thằng cháu này một tay, huống chi bản thân lão cũng muốn đối phó phụ thân của Lôi Uyển Nhi nhằm thu lấy quyền lực về cho bản thân.
Cứ thế Lôi Thành âm chết phụ thân của Lôi Uyển Nhi rồi đẩy nàng ta ra ngoại thành, thuận nước đẩy thuyền tạo điều kiện để giải quyết nhu cầu bị kìm nén bấy lâu nay của thằng cháu.
Chỉ là đời không như là mơ, Lôi Phúc mà bậy đâu không thấy, chỉ thấy hắn trong lúc tức giận đánh chết mẫu thân của Lôi Uyển Nhi.
Chứng kiến mẫu thân chết ngay trước mặt mình, Lôi Uyển Nhi bộc phát ra vô tận lôi điện liều mạng với Lôi Phúc vô tình gây ra hỏa hoạn thiêu cháy tất cả, chỉ là kẻ thủ ác đã sớm bỏ chạy bản thân Lôi Uyển Nhi cũng bị chính lôi điện của mình làm cho bỏng nặng gần như hủy một bên cơ thể.
Lôi Chấn khi biết tin hiển nhiên là vô cùng tức giận cấp tốc chạy đến Vũng Hải cho thằng em trai cùng thằng cháu trai một trận.
Chỉ là cháu nào cũng là cháu, em nào cũng là em, nhưng rõ ràng Lôi Thành và Lôi Phúc mới là ruột thịt, Lôi Chấn không có khả năng trường phạt Lôi Phúc quá nặng chỉ có thể đá hắn đến pháo đài Viễn Đông chịu khổ.
Cũng chính vì thế Lôi Chấn cảm thấy hổ thẹn với Lôi Uyển Nhi nên muốn đem nàng về Phần Thiên, đáng tiếc lúc này Lôi Uyển Nhi đã tràn ngập hận ý chỉ muốn giết sạch đám người Lôi gia báo thù cho phụ mẫu nên không cấp nhận đi theo Lôi Chấn mà vẫn ở lại Vũng Hải chờ đợi cơ hội báo thù...
Chỉ là sức người có hạn, Lôi Uyển Nhi một thân một mình làm gì có khả năng báo thù, nàng chỉ đơn giản không chấp nhận sự chuộc lỗi của Lôi Chấn.
Mãi cho đến khi Lôi Uyển Nhi gặp phải một thằng trẻ trâu tóc bạc còn chột mắt nào đó, khiến nàng dần dần thấy được độ máu chó của hắn lẫn cơ hội báo thù...
Ngồi ăn bỏng ngô nghe Lôi Uyển Nhi kể lại bị kịch đời mình...
Trần Lâm không nhịn được lắc đầu suýt xoa, mạt thế luôn tràn ngập những bi kịch nhưng có lẽ bi kích lớn nhất không phải là chết trong miệng thây ma hay bị hung thú xé xác, mà là chết trong tay những kẻ từng là người thân của mình.
Mạt thế hắc ám không phải vì chính nó hắc ám, mà là do nó tạo điều kiện để người ta hắc ám...
Từ lần đầu tiên gặp mặt Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm đã cảm nhận được nữ nhân này tuy đang làm việc bình thường, nhưng ánh mắt lại tràn ngập hận ý nên cảm thấy đây là một nữ nhân khá thú vị, không ngời lại thú vị đến vậy...
Ực một hơi uống hết giọt rượu còn sót lại trong bình, Trần Lâm không chút để ý ném nó ra xa khiến nó vỡ nát rồi nhếch mép cười nói.
- Ta có thể giúp cô giết chết hai tên kia...
- Tuy nhiên, tự bản thân cô giết chết bọn chúng báo thù cho phụ mẫu không phải tốt hơn sao?
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, ánh mắt Lôi Uyển Nhi không nhịn được trừng lớn, cơ thể run lên nhẹ nhẹ...
- Tự tay giết chết bọn chúng báo thù cho phụ mẫu... như thế thì còn gì bằng...
- Nhưng... nhưng ta làm được sao?
Thấy thế Trần Lâm chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười chỉ vào đám người Phương Tuyết đang đứng phía xa nói.
- Họ đều là người của Vũng Hải... cũng chỉ đi theo ta chưa đến một tháng...
- Ta Huyết tổ Trần Lâm nói được làm được...
- Dĩ nhiên ta không ép ai cả... nếu cô không muốn chúng ta có thể làm theo giao kèo trước đó...
- Cô cho ta địa điểm ta thay cô giết người...
- Như nếu cô muốn thể nghiệm cảm giác máu của kẻ thù chảy trên tay mình, thì... đến đây với ta...
Nói xong Trần Lâm tựa như ác ma từ địa ngục đưa cánh tay huyết giáp vô cùng đáng sợ ra trước mặt Lôi Uyển Nhi.
Thấy thế đồng tử Lôi Uyển Nhi không nhịn được co rút lại, nàng hiểu Trần Lâm muốn nói gì và cũng hiểu hắn ta muốn nàng làm gì, nhưng vì báo thù nhất là tự tay báo thù Lôi Uyển Nhi bất chấp.
Đồng tử dần dần chuyển thành màu đỏ ánh lên sự điên cuồng, bàn tay không chút sợ hãi nắm lấy cánh tay huyết giáp của Trần Lâm.
Một ác ma chân chính của Huyết tộc đã ra đời...