Chương 305: Dựa Vào Tiểu Đệ Mà Ngang Tàng

Thấy Liêu Mộng Điệp không nói gì, Trần Lâm hiểu ý khẽ mỉm cười kéo tay nàng leo lên đầu Kỳ Kỳ.

Hai chị em Phương Tuyết cũng nhanh chân nhảy lên theo, một trái một phải bảo hộ cho Trần Lâm đề phòng hai tên xạ thủ trong bóng tối kia.

Còn Thu Thảo và Yến Nhi thì chưa vội leo lên người Kỳ Kỳ vẫn đứng đó chờ đợi.

Bất chợt hai bóng đen cấp tốc lao đến đứng trước người Thu Thảo...

Hiển nhiên là hai người Thái Văn Cơ và Long Ngữ Yên đang lẫn trốn gần đó, thấy viên binh siêu to siêu chất lượng cao của Trần Lâm, hai người không khỏi vui mừng chạy đến...

Cứ thế mọi người rốt cuộc đã có mặt đông đủ leo lên cái đầu to lớn của Kỳ Kỳ để nàng đem ra ngoài...

Trần Lâm dẫn theo Liễu Mộng Điệp cùng hai chị em Phương Tuyết đứng trên đỉnh đầu Kỳ Kỳ hóng gió.

Hai mẹ con Thu Thảo và Yến Nhi cũng bảo hộ hai người Thái Văn Cơ và Long Ngữ Yến đứng phía sau cảnh giới, trên cơ bản gần như tất cả những người có khả năng gây nguy hiểm đều đã bị Kỳ Kỳ đánh bại, chỉ còn hai tên xạ thủ bắn lén kia nhất định phải đề phòng.

Dĩ nhiên, đó không phải chuyện của Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp.

Đứng trên đỉnh đầu của con kỳ đà khổng lồ, Liễu Mộng Điệp không nhịn được liếm môi liếc nhìn mọi người xung quanh.

Trên cơ bản trừ Liễu Mộng Điệp ra thì tất cả mọi người còn lại đều là tộc nhân của Huyết tộc...

Trần Lâm với cánh tay huyết giáp kỳ dị và con kỳ đà khổng lồ thì không nói, nhưng những người khác thì rất đáng để đánh giá.

Thu Thảo và Yến Nhi trên cơ bản không hề khác nhân loại là mấy, ít nhất Liễu Mộng Điệp không tìm thấy bấy kỳ điểm khác lạ nào từ người các nàng...

Nhưng hai chị em Phương Tuyết thì Liễu Mộng Điệp rốt cuộc cũng đã thấy điểm bất thường.

Cái bịt mắt dùng để ngụy trang của cả hai đều được các nàng lột bỏ, mỗi bên mắt màu đỏ như máu trông vô cùng quỷ dị của hai chị em Phương Tuyết hiện rõ trước mặt Liễu Mộng Điệp.

Rõ ràng hai chị em Phương Tuyết không hề bị thương gì ở mắt, cái bịt mắt kia chỉ là để che đậy con ngươi kỳ lạ kia.

Nghĩ đến đây Liễu Mộng Điệp không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm, tò mò xem bên trong cái bịt mắt của Trần Lâm kia là gì, không biết là ngụy trang hay là bị chột thật...

Tuy nhiên, hai người mới đến kia mới là người khiến Liễu Mộng Điệp tò mò nhất.

Một người thì mặc máu choàng đen rộng thùng thình che khuất toàn thân không rõ mặt mũi nam nữ.

Người còn lại thì có đến... sáu cánh tay, hai cánh tay phía trước thì vẫn bình thương những hai cánh tay mộc ra từ sau lưng lại tràn ngập huyết giáp trông vô cùng kỳ dị...

Đúng là một chủng tộc kỳ lạ, Liễu Mộng Điệp dù như thế nào đi nữa vẫn vô thức lo lắng cho tương lai của bản thân, nhất là vấn đề nhan sắc...

Thấy Liễu Mộng Điệp đang liếc nhìn từng người đánh gia nhất là Long Ngữ Yên...

Thu Thảo không nhịn được nhếch mép cười kéo ống quần dài của mình lên lộ ra đôi chân toàn lân giáp màu đỏ thẩm cười nói.

- Sớm muộn gì cô cũng sẽ có phần... Liễu phu nhân không cần nôn nóng...

Nghe thấy Thu Thảo nói thế, Liễu Mộng Điệp vô thức liếc nhìn đôi chân nàng ẩn sau lớp quần dài của nàng khẽ nuốt nước bọt...

Đứng ngay bên cạnh, Trần Lâm hiểu rõ trong đấu Liễu Mộng Điệp đang nghĩ gì không nhịn được bật cười, tuy nhiên rất nhanh cậu lại khẽ nhíu mày nói.

- Kỳ Kỳ giải quyết những tên không biết sống chết kia đi.

Nghe thấy mệnh lệnh của Trần Lâm, Kỳ Kỳ cũng khẽ quay người nhìn về nơi xa.

Lúc này bên ngoài tường thành ngoại thành...

Đại quân Vũng Hải cũng không thể chịu chết, từ một nơi cơ mật nào đó của Vũng Hải đào ra gần mười chiếc xe pháo, rồi vội vàng kéo ra chuẩn bị bắn trả con kỳ đà khổng lồ bất ngờ tấn công kia...

Đang tiếc bây giờ mới chuẩn bị thì thật sực quá trễ.

Khi những khẩu đại pháo chỉ mới vừa vươn nòng thì một sóng nhiệt màu xanh lam đã lao đến trực tiếp nung chảy chúng thành nước thép.

Những quân nhân xấu số gần đó cũng bị thiêu chết, còn những quân nhân may mắn đứng xa cũng bị bỏng nằm lăng lộn dưới mặt đất...

Không có sự chuẩn bị từ trước, nhân loại chủng chỉ nhỏ bé nhưng những con kiến.

Thấy hơn một trăm quân nhân nhẹ nhàng bị thiêu cháy thành tro bụi, Liễu Mộng Điệp có chút không đành lòng nắm lấy tay Trần Lâm cầu tình.

Hiểu được ý của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm khẽ gật gật đầu như không có chuyện gì nói.

- Để ta “lượm” luôn hai tên không biết điều nữa rồi đi...

Nói xong Trận Lâm khẽ nhếch mép cười man rợ liếc nhìn bức tường nội thành...

Lúc này dưới chân bức tường nội thành, Lôi Vũ lấy hết sức bình sinh cấm đầu chạy đi muốn nhanh nhất có thể chạy vào trong nội thành...

Chỉ là khoảng cách từ phủ thành chủ đến bức tường nội thành là khá xa, Lôi Vũ cấm đầu chạy như chó đuổi không nhịn được thở hồng hộc như chó, mồi hôi chảy ra ước đẫm cả quần áo.

May thay cánh cửa dẫn vào nội thành, lúc này đã không khác gì cánh của thiên được đang ở ngay trước mặt Lôi Vũ chưa đến mười bước chân.

Thấy thế Trần Lâm chỉ nhếch mép mỉm cười, Kỳ Kỳ cũng hiểu ý lập tức phun ra một tia sóng nhiệt...

Cánh của sự sống đang ở ngay trước mặt, Lôi Vũ không nhịn được cười lớn.

Tuy nhiên, khi Lôi Vũ đáng thương vừa bức chân đến bậc thang của sự sống, thì một cổ nhiệt lượng khủng bố đã lao đến nuốt chửng Lôi Vũ cũng như tràn ra cả cổng thành, biến bên ngoài bức tường nội thành trở thành một biển lửa xanh đúng nghĩa...

Trông thấy biển lửa dưới chân bức tường nội thành, Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười rồi liếc nhìn xung quanh nhíu mày.

- Moá nó... tên chó La Thiên đúng là chạy nhanh thật.

Không thấy bóng dàng của La Thiên đâu, hiển nhiên là đã sớm bỏ chạy đi mất, Trần Lâm không nhịn được tức giận chửi ầm lên...

Tuy nhiên khi thấy một tòa kiến trúc vừa mới xây dựng phía xa, ánh mắt Trần Lâm khẽ sáng lên rời chếch mép nở một nụ cười kinh dị...

Hòa thượng có thể chạy, nhưng miếu nhỏ thì không.

La Thiên có thể trốn mất, nhưng Băng Thiên hội vẫn còn đó.

- Kỳ Kỳ giải quyết luôn cái nhà nát kia rồi về...

- Nhà còn bao việc...

Chỉ vào tổng bộ mới của Băng Thiên hội, Trần Lâm mỉm cười như một chuyện hết sức bình thường nhẹ nhàng ra lên.

Tuy nhiên, Liễu Mộng Điệp lại không cho là thế, thoáng giật mình hoảng sợ nhìn tổng bộ của Băng Thiên Hộ phía xa...

Tổng bộ Băng Thiên hội không chỉ có người của Băng Thiên hội, mà còn không ít nạn dân đến đó làm công cũng như những người vô tội sẽ đến quân Phương Thành trồng chuối...

Tuy đã có không ít người nghe động bỏ chạy, nhưng Kỳ Kỳ mà phun một cái thì ít nhất vẫn sẽ có 3-4 nghìn người trực tiếp bỏ mạng.

Họ đều là những người vô tội cố gắng sinh tồn trong thời mạt thế tàn khốc này, Liễu Mộng Điệp tuy không phải người tốt đẹp gì nhưng cũng không đành lòng nhìn những sinh mệnh vô tội cứ như thế mà oan ức bỏ mình...

Trước khi Kỳ Kỳ sắp cho bay màu Băng Thiên hội...

Liễu Mộng Điệp rốt cuộc cũng không nhịn được nữa cắn răng bước đến nhỏ giọng nói:

- Nhóc... a Trần Lâm tuy La Thiên có thù với ngươi, còn suýt chút nữa lấy mạng ngươi, ngươi trả thù hắn là hoàn toàn đúng nhưng những người kia là vô tội...

- Oan có cầu nợ có chủ, ngươi có thể chọn cách khác để trả đũa La Thiên mà tha cho đám người kia được không...

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp đứng ra cầu tình cho đám người Băng Thiên hội kia, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày nhưng vẫn bảo Kỳ Kỳ dừng lại rồi liếc nhìn Băng Thiên hội phía xa.

Đúng như Liễu Mộng Điệp nói, Băng Thiên hội lúc này đang có rất nhiều nạn dân chủ yếu là những người bần cùng nhất của ngoại thành bị Băng Thiên hội bắt về, tương lại của họ sẽ theo Băng Thiên hội đến Quân Phương thành là khổ sai, có thể nói họ không chút liên quan đến mâu thuần giữa Trần Lâm và La Thiên, thậm chí xét theo một góc độ nào đó họ còn là người bị hại...

Trần Lâm ra tay san bằng Băng Thiên hôi kia không phải là sai, nhưng giết chết luôn những ngươi vô tội kia quả thật có chút tàn ác...

Trong thời đại loạn lạc này, không được trở thành người tốt, nhưng cũng không được trở thành người xấu và nhất là không được chết.

Bật chợt một câu nói xa xăm hiện lên trong lòng Trần Lâm.

Khẽ trầm ngâm một lúc, Trần Lâm tựa như đế vương trên cao nhìn qua Băng Thiên hội khẽ nhếch mép cười phán quyết...

- Đúng là những người vô tội không đáng phải nhận lấy cơn giận của ta...

- Tuy nhiên tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha... cũng nên cho La Thiên một bài học nho nhỏ...

- Kỳ Kỳ đi đến đó loot chút đồ đi... giết người không được thì ta cướp...

Nghe thấy mệnh lệch của Trần Lâm, Kỳ Kỳ gậm lên một tiếng thị uy với những tên đang lẫn trong bóng tối quan sát kia rồi chầm chậm bước đi, sẵn tiện phá nát bất kỳ ngôi nhà nào dám cản đường, cái đuôi dài như một sợi roi sắt quét qua quét lại cảnh cáo...

Cuộc vui của huyết tổ không phải thứ mà những con sâu kiến kia có thể xen vào.

Bên kia nhận thấy hướng di chuyển của con kỳ đà khổng lồ kia đang nhằm về phía mình.

Băng Thiên hội tựa như ong vỡ tổ chạy tán loạn khấp nơi...

Những cao tầng đức cao vọng trọng của Băng Thiên hội nào còn bộ dạng cao cao tại thường của thường này, giờ đây không khác gì chó nhà có tang mặc kệ tất cả chạy về phía nội thành tuy không thể vào bên trong nhưng khu vực quanh bức tường nội thành vẫn là nơi an toàn nhất lúc này.

Đáng thương nhất trong lần tai ác này vẫn là những nạn dân xấu số, không may bị chính những tên tay sai có cấp độ cao của Băng Thiên hội đẫy ngã trong quá trình tháo chạy, rồi bị dòng người phía sau dẫm chết, thoáng một cái đã có hơn chục người bỏ mạng, những đó chỉ mới là bắt đầu...

Đang tiếc họ có chạy nhanh cách mấy thì cũng không nhanh hơn Kỳ Kỳ.

Khoảng cách từ phủ thành chủ đến tổng bộ mới cả Băng Thiên hội đúng là khá xa, nhưng nó không là gì với một cự thú to lớn mỗi bước chân 2-3 mấy met cả...

Trước khi những nạn dân lẫn những người tay sai của Băng Thiên hội kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đại địa đã rung chuyển, một cái bóng đen to lớn đã nuốt chửng lấy bọn họ.

Trần Lâm không biết lấy từ đâu ra một cái ghế đá trông vô cùng bá khí, rồi dựa vào tiểu đệ mà lên mặt, tựa như bật đế vương trên cao ngồi đó liếc nhìn những nhân loại nhỏ bé đang ôm lấy nhau run rẩy trong sợ hãi bên dưới...