Chương 293: Nam nhân may mắn

Thấy hai bên người cười, ta nói vô cùng vui vẻ gần như muốn quên luôn chuyện mình bị bắt là con tin...

Lôi Vũ không khỏi tức giận trầm giọng nói.

- Chuyện nhỏ?

- Đám nữ nhân kia đánh trọng thương người của ta, còn bắt ta làm con tin mà lại là chuyện nhỏ.

- Ngô trưởng quan, ngài thân làm lãnh đạo mà lại có thể xử lý như vậy sao?

Đang có ý định dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Ngô Bình không ngờ tên phá đám Lôi Vũ lại nhảy ra kích động, không nhịn được tức giận trừng mắt liếc nhìn Lôi Vũ muốn hắn câm miệng lại.

Tuy đúng là Lôi Vũ trên cơ bản là người bị hại, nhưng Ngô Bình không có mù... lão vẫn thấy được trận chiến giữa Trần Lâm và con thây ma khổng lồ.

Tuy nhìn từ bề ngoại đôi bên chiến đấu vô cùng ác liệt, nhưng thực tế Trần Lâm đến cộng lông chân còn chưa mất, đủ để thấy được chiến lực của tên nhóc kia rất mạnh ít nhất phải bằng hoặc nhỉnh hơn bản thân Ngô Bình một chút.

Kẻ mạnh như Trần Lâm, Ngô Bình lấy cái niềm tin gì mà làm cứng với hắn, huống chi đây không phải Vũng Hải, Trần Lâm muốn chạy cả đại quan viễn chinh này ai có khả năng cản được...

Thời đại nào cũng vậy, đôi khi giá trị của bản thân quyết định đúng sai.

Ngày trước cái giá trị đó là tiền bạc và quyền lực, còn hiện tại cũng là cái giá trị đó nhưng đã chuyển thành sức mạnh, thành nắm đấm.

Và với một kẻ có nắm đấm khá to như Trần Lâm, không một ai lại vì chút chuyện nhỏ kia mà đi mâu thuẫn với hắn, đó là sức mạnh bóp nát luật lệ.

Nếu đổi ngược lại là Lôi Thành ở đây, chỉ cần không bị thẳng con này làm cho lú lẫn thì Ngô Bình tin lão ta chắc chắn cũng sẽ chọn cách giải quyết êm đẹp với Trần Lâm trước.

Còn chuyện sau này thì từ từ tính...

Xích được con ngựa hoang như Trần Lâm thì xích, còn không được thì tìm cách đá hắn đến nơi phù hợp với tình khí kia, cuối cùng khi tất cả đều không có hiệu quả thì mới tính đến chuyện âm thầm loại trừ.

Đó là nguyên tắc khi gặp một kẻ khó chơi, không phải muốn giết là có thể giết được.

Tuy nhiên, Lôi Vũ vẫn chưa đủ chín muồi để hiểu được lý do mà Ngô Bình có phần kiêng kỵ Trần Lâm, chỉ biết lão đang bên vực tên kia nên không nhịn được tức giận trường mắt với Ngô Bình.

Thấy thằng ranh con Lôi Vũ kia không ngời lại “bật lại” mình, Ngô Bình hiển nhiên là tức giận muốn con tên này một trận.

Tuy nhiên, không ngờ được Trần Lâm lại chủ động đứng ra cười nói.

- Lôi thiếu gia chúng ta lại gặp mặt, trông cậu có vẻ xanh xao nhỉ.

Khẽ nhếch mép mỉm cười, Trần Lâm tiến đến tựa như bạn thân lâu năm gặp lại cười nói với Lôi Vũ.

Thấy Trần Lâm mỉm cười thân thiện tiến đến, Lôi Vũ đột nhiên hoảng sợ vô thức lui về phía sau.

Đây có thể xem là bản năng còn sót lại của nhân loại, dù trải qua hàng nghìn năm tiến hoá nên không còn mãnh liệt như hung thú nữa, nhưng sân bên trong bản năng sợ hãi trước nguy hiểm vẫn còn...

Bản năng mách bản cho Lôi Vũ biết, tên đang mỉm cười tựa như tia nắng mùa xuân kia rất nguy hiểm.

Ngược lại, Ngô Bình khi thấy Trần Lâm chủ động tiến đến Lôi Vũ thì sợ võ mật, lập tức quay xe nhanh chóng bước đến đề phòng trường hợp Trần Lâm ra tay với Lôi Vũ.

Tuy nhiên, khi thấy Lôi đại thiếu gia trước mặt không khác gì tên ăn mày...

Trần Lâm chỉ liếm liếm môi liếc nhìn Liễu Mộng Điệp rồi tựa như bạn thân lâu năm gặp mặt vỗ nhẹ lên vai Lôi Vũ cười nói.

- Lôi thiếu, nhìn ngày có vẻ không được tốt lắm, chú ý giữ gìn sức khỏeeeeeee

Cử chỉ quan tâm, cùng nụ cười ấm áp...

Nhưng ngay sau đó lại là một tiếng “Rắc” giòn tan vang lên...

Khiến những người có mặt đều không nhịn được trợn mắt.

Trước một cái vỗ nhẹ “tình thương mến thương” của Trần Lâm...

Xương vai của Lôi Vũ trực tiếp bị vỗ gãy, phần xương gãy dưới tác dụng của lực đạo mạnh mẽ tiếp tục đâm vào phần thịt bên trên mờ hồ có thể thấy lồi lên dưới lớp da...

- Ahhh vai... vai của ta...ahhh...

Cơn đau khủng khiếp từ phần vai lập tức truyền đến khiến Lôi Vũ như heo bị chọc tiết ngã bịch xuống đất ôm lấy bả vai gào thét, nước mắt không nhịn được chảy xuống trên khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu...

La Thiên đứng ngay bên cạnh sau một thoáng bất ngờ, ánh mắt khẽ sáng lên rồi cấp tốc hét lớn.

- Trần Lâm ngươi muốn làm gì Lôi thiếu.

- Ngươi đâu... hắn muốn tạo phản ám toán Lôi thiếu...

Thuận nước đẩy thuyền, La Thiên hét lên inh ỏi đánh động đến đại quân gần đó...

Hàng nghìn binh sĩ đều hoảng sợ vô thức nắm chặc khẩu súng nhắm về phía Trần Lâm cảnh giác.

Ngô Bình cũng thoáng giật mình nhưng đã nhanh chân chạy đến cạnh Lôi Vũ đang gào khóc dưới đất, ánh mắt có phần cảnh giác nhìn Trần Lâm thiết con cũng đã lấy ra...

Chỉ có Liễu Mộng Điệp là khẽ nhíu mày kéo một hơi thuốc khoảng tay đứng một bên xem Trần Lâm muốn làm gì.

Tuy nhiên trước ánh mắt của toàn trường, Trần Lâm chỉ ngơ ngác nhìn Lôi Vũ rồi nhìn lại bàn tay mình bộ dạng vừa ngu vừa vô tội.

- Lôi thiếu gia... ta... ta xin lỗi... thật là ngại quá...

- Ta... ta vừa mới tiến cấp nên chưa khống chế được lực đạo, vô tình khiến cậu bị thương...

- Ta thật sự không cố ý nha... Lôi thiếu chắc không trách tội ta đâu nhỉ.

Như nhận ra vẫn đề của mình, Trần Lâm không nhịn được bật cười hì hì nói.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế toàn trường đều không khỏi chết lặng nhìn cậu.

Lời nói kia tuy hoàn toàn vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Mạt thế hàng lâm đem đến hệ thống tiến hóa vô hạn, từ đó cũng cường hóa nhục thân cho mọi sinh vật trên tinh cầu này.

Những chuyện như đấm một cái nát cả quả núi hay nhảy xa đến mấy trăm mét trước kia chỉ là chuyện trong phim thì nay lại hoàn toàn có thể xảy ra, thế nên chuyện vô tình vỗ một cái làm gãy cả xương toàn toàn có thể diễn ra...

Chỉ là cái “vô tình” kia nghe nó vẫn vô cùng là miễn cưởng.

Tuy nhiên miễn cưởng thì miễn cưởng, nhưng Trần Lâm đã nói như vậy Ngô Bình chỉ có thể căn răng giải quyết...

Dĩ nhiên, là chấp nhận sự vô tình đầy vô lý kia, dù bản thận Ngô Bình đã nổi giận khi Trần Lâm không chút kiêng kỵ ra tay trước mặt lão.

Nhưng vẫn là vấn đề đó, dù Ngô Bình có thật sự muốn làm cứng thì có thể làm gì được Trần Lâm sao.

Thế nên lựa chọn tốt nhất là đành chập nhận, ít nhất là đợi đến khi trở về Vũng Hải lúc đó sân nhà nó sẽ khác.

Khẽ liếc nhìn Trần Lâm thật sâu, Ngô Bình vừa bất lực vừa bất đắc dĩ trầm giọng hét lên.

- Bộ các ngươi đui hết rồi sao, còn không mau đem Lôi Vũ xuống dưới chửa thương...

Nghe thấy tiếng hét của Ngô Bình các quân nhân đều giật mình vội vàng tiến đến dìu Lôi Vũ ra sau chửa thương.

Dĩ nhiên, một phần nguyên nhân là để kéo Lôi Vũ tránh xa Trần Lâm.

Ngược lại, Lôi Vũ khi nghe chuyện có thế mà giải quyết hiển nhiên không chấp nhận, nhưng cơ đau cắt da cắt thịt khiến hắn đến thở còn khó khăn nói gì đến mở miệng phản đối, chỉ có thể oán hận hình Trần Lâm.

Chỉ là khi thấy nụ cười ấm áp trên môi Trần Lâm, Lôi Vũ đã sợ đến suýt tè trong quần không dám hó hé câu nào để những quân nhân dìu đi.

Thấy thế Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn La Thiên đang chạy theo Lôi Vũ nhưng vẫn len lén nhìn mình rồi nhìn lại Ngô Bình cười nói.

- Ta thật sự là vô tình thôi...

Nghe Trần Lâm đến giờ còn giả nai, Ngô Bình không nhịn được hừ lạnh nói.

- Ngươi tự lo cho bản thân mình trước đi, chuyện này không kết thúc đơn giản vậy đâu.

Nói xong Ngô Bình phất tay hùng hổ bỏ đi, để lại hai người Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp vẫn đứng trên tường thành.

- Sao ngươi lại làm thế?

Được một lúc lâu, Liễu Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười quỷ dị nói.

- Chiến này trở về... ta cũng sẽ rời đi.

- Rời đi... ngươi định đi đâu, đang yên đang lành tại sao phải đi...

- Chuyện của Lôi Vũ ngươi yên tâm, có ta tại đây sẽ không ai làm gì được ngươi.

Nghe thấy Trần Lâm muốn rời đi, Liễu Mộng Điệp không khỏi ngạc nhiên lập tức tiến lên nói.

Tuy nhiên Trần Lâm lại lắc đầu cười nói.

- Ta có việc quan trọng cần phải đích thân đi làm...

- Liễu phu nhân người theo ta đi, ta đảm bảo cơm ngày ba bừa còn có thứ rất vui để chơi... đảm bảo bao phê bao sướng..a..

Rõ ràng Trần Lâm trên cơ bản đã không còn việc gì phải ở lại Vũng Hải nữa nên quyết định tiếp tục lên đường, mục tiêu chính là pháo đài Viễn Đông.

Dĩ nhiên, trước khi đi Trần Lâm nhất định phải kéo Liễu Mộng Điệp về huyết tộc...

Tuy nhiên, đáp lại lời mời thiện chí của Trần Lâm...

Liễu Mộng Điệp lại không chút khác khí nắm lấy lỗ tai của cậu quay nhẹ một vòng 360 độ lạnh giọng nói.

- Liễu phu nhân cái gì mà phu nhân, bộ lão nương già lắm sao?

Biết mình vừa chơi ngu lấy số, Trần Lâm khóc không ra nước mắt đau khổ cầu xin.

- Đại tỷ xinh đẹp khả ái... ta nhằm... ta nhằm... đau sứt ra thật đó...

Thấy thế Liễu Mộng Điệp mới chịu bung tay ra rồi gõ gõ tẩu thuốc hỏi.

- Ngươi muốn đi đâu?

Ôm lấy lỗ tai đã ửng đỏ, Trần Lâm tựa như thiếu nữ vừa bị hiếp dâm tập thể, nước mắt lưng tròng nói.

- Không... không xa lắm, ta định đến pháo đài Viễn Đông một chuyến.

Nghe thấy Trần Lâm muốn đến pháo đài Viễn Đông, Liễu Mộng Điệp đột nhiêu nhíu mày trầm ngâm rồi lắc đầu nói.

- Nơi đó ta không thể đến được.

- Nhóc con ngươi rốt cuộc muốn đến đó là gì.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp không thể đến được phó đài Viễn Đông.

Trần Lâm thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn không mấy quan tâm cười nói.

- Ta đến đó tắm biển.

Biết tên kia lại nói nhảm Liễu Mộng Điệp không nhịn được hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn mở miệng nói.

- Đi đường cẩn thận, ta có một số người quen tại Viễn Đông...

- Đến đó ngươi có thể nhờ hỏi giúp đó đỡ...

- Ưm... nhớ tuyệt đối không được nói mình họ Trần... tên điên ở pháo đài Viễn Đông kia không ưa những tên họ Trần... trần gì cũng không ưa... kể cả trần nhà...

- Không ưa họ Trần... đcm Việt Long quốc có gần mấy chục triệu người họ Trần vậy đều không ưa hết sao?

Nghe thấy ở pháo đài Viên Đông có một tên điên kỵ trần, Trần Lâm không nhịn được ngu người hỏi.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp chỉ bật cười khanh khách nói.

- Như vậy mới nói hắn là tên điên...

- Tóm lại tuy không ảnh hưởng gì, nhưng đổi chút tên họ sẽ tránh được nhiều phiền phức...

- Tên kia dù điên nhưng lại họ Lôi, nhóc con nhà người cũng nên cẩn thận tránh gây sợ với người ta, nếu thấy không ổn thì trở về với lão nương không thì đến Phần Thiên cũng được...

- Còn nữa ngươi cũng đủ nữ nhân rồi tốt nhất đừng đụng vào những nữ nhân ở đó, nữ nhân ở đó 10 người hết 9 người dính đến con cháu Lôi gia...

Trông thấy Liễu Mộng Điệp lo lắng dạng dò đủ điều, Trần Lâm hiển nhiên cảm nhận được sự lo lắng quan tâm trong đó khẽ nhếch nhép mỉm cười nhìn nàng nói.

- Liễu tỷ người đi theo ta đi, Vũng Hải này không phải nơi dàng cho tỷ.

Thấy Trần Lâm không ngờ vẫn bày trò mới chào ngược lại mình, bộ dạng còn vô cùng nghiêm túc.

Liễu Mộng Điệp không nhịn được phì cười gõ gõ tẩu thuốc lên đầu Trần Lâm bộ dạng phong tình vạn chủng nói.

- Nhóc con chết tiệt dám nhắm đến cả ta sao?

- Nói cho nhóc con ngươi biết trước, lão nương có không ít phiền phức, ngươi không có bản lĩnh bảo kê được ta đâu.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp không chút xem trọng mình...

Trần Lâm chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười ánh mắt nhìn về phía trời tây, nơi mà ánh sáng bình minh vẫn chưa chiếu đến được, còn một mảng u tối vô tận rồi nói.

- Phải, tỷ nó đúng, ta đúng là chả có bản lĩnh gì...

- Tuy nhiên, ta lại vô tình đạp phải vận shit chó may mắn ăn hên một lần...

- Nhưng cũng vì một lần may mắn ăn hên đó khiến ta ăn cả đời không hết...

- Có thể tỷ không tin, nhưng cái “may mắn” kia của ta có thể giúp ta giải quyết hết tất cả mọi chuyện khó khăn và chuyện của tỷ cũng không ngoại lệ...

- Đại tỷ... tỷ cứ chờ mà xem...